TIỂU YÊU TRUY TÌM TÌNH YÊU (TIỂU YÊU TINH)

Edit: Diệc Linh Pisces

Những người trong phòng nhanh chóng lui xuống dưới sự ra hiệu của Lăng Trầm.

Nơi này chỉ còn Lăng Trầm và Chung Tình mà thôi.

Lăng Trầm bước đến gần người đang nằm ngửa trên giường.

"Tam gia?" Hắn nhẹ giọng gọi.

Người trên giường không đáp.

Lăng Trầm lo lắng: "Tam gia?"

Hắn không nhịn được muốn tới gần hơn thì bất ngờ bị một bàn tay nhanh như chớp siết lấy cổ họng.

Lăng Trầm đột nhiên khó thở, kèm theo đó là sự chấn động --- Hắn thậm chí không có thời gian phản ứng lại!

Vừa ngẩng đầu lên, Lăng Trầm đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lăng Hoàn Vũ.

Cơ thể của Lăng Hoàn Vũ đã được cường hóa gen, đây là một bí mật. Nhưng Lăng Trầm biết bí mật đó.

Lăng Trầm cũng từng nhìn thấy cảnh Tam gia phát tác.

Tuy rằng hiện tại rất giống nhưng lại có gì đó khác với trước đây.

Người trước mặt giờ đây giữa hai mắt chỉ còn máu đỏ máu, trong đôi mắt đó ánh lên vẻ lạnh lùng và khát máu vô tận.

Lăng Trầm cảm thấy bàn tay siết lấy hắn ngày càng chặt, hắn sắp không thở nổi nữa rồi.

"Tam… Tam gia…" Hắn hét lên một cách khó khăn, cố gắng bẻ tay Lăng Hoàn Vũ ra bằng cả hai tay.

Nhưng Lăng Hoàn Vũ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng loạn, Lăng Trầm sao có thể cử động được?

Mắt thấy hô hấp của hắn ngày càng yếu ớt, Chung Tình mới chịu hành động.

Cô nhẹ nhàng giữ tay của Lăng Hoàn Vũ đang bóp cổ Lăng Trầm nhưng không kéo tay anh ra.

"Tam gia." Cô nhẹ giọng gọi anh.

Ánh mắt vốn thờ ơ lẫn điên cuồng của người đàn ông hơi dừng lại một chút, sau đó ánh mắt dời lên mặt Chung Tình.

Chung Tình cười với anh: "Tam gia, đó là Lăng Trầm, anh có thể bỏ tay ra được không?"

Lăng Hoàn Vũ chăm chú nhìn mặt cô, Chung Tình cũng nhìn anh như vậy.

Nửa ngày sau, người trên giường đột nhiên buông tay, mặt khác còn đấm mạnh xuống giường.

Cùng với tiếng "Răng rắc", cạnh của chiếc giường làm bằng gỗ lim ngay lập tức chia năm xẻ bảy.

Lăng Trầm ngã xuống một bên, bắt đầu ôm cổ thở dốc.

Không cần nhìn cũng biết cổ hắn đã xanh tím cả.

Chung Tình nhìn người đàn ông nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt vặn vẹo như đang kiềm chế điều gì đó. Cô đột nhiên quay đầu nói với Lăng Trầm: "Anh ra ngoài trước đi."

Lăng Trầm sửng sốt, sau đó do dự: "Sương tiểu thư, Tam gia….."

Hắn cũng thấy hết bộ dạng của Tam gia khi động thủ với hắn, rõ ràng ngài ấy không khống chế lý trí được nữa rồi.

Trong tình huống như vậy, để một mình Sương tiểu thư ở lại là một việc rất nguy hiểm.

Chung Tình lắc đầu: "Hình như Tam gia có thể nhận ra tôi, cho dù không thể thì tôi cũng chắc chắn rằng mình sẽ không bị thương."

Lăng Trầm nhớ lại sức mạnh đáng sợ của cô, sau đó lại nhìn bộ dạng của Tam gia, cuối cùng im lặng đi ra ngoài.

Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh.

Chung Tình đứng đấy có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Lăng Hoàn Vũ.

Cô bước đến bên giường, vậy mà người trên giường lại theo bản năng dịch dần vào trong.

Cô nhìn tấm lưng băng bó của anh, băng gạc trắng một lần nữa thấm đẫm máu.

"Đừng lại đây." Một giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng người đàn ông.

Chung Tình bất ngờ: "Tam gia!"

Anh ấy vẫn có thể nói chuyện và rất tỉnh táo!

"Bây giờ tôi rất khó kiểm soát bản thân… Tôi sợ sẽ làm em đau…"

Chung Tình nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, dường như anh đang rất khó khăn để nói chuyện.

"Em không sợ."

"Em cũng tin chắc rằng anh sẽ không làm hại em."

Lăng Hoàn Vũ nhìn cô với đôi mắt đỏ như máu, anh thật sự không thể nhìn thấy mọi vật xung quanh mình nhưng hơi thở của cô khiến anh cảm thấy yên tâm.

******

29/12/2021

Bình luận

Truyện đang đọc