TIỂU YÊU TRUY TÌM TÌNH YÊU (TIỂU YÊU TINH)

Edit: Diệc Linh Pisces

Bông thiên diệp đàn liên đang nở rộ bỗng run lên, toàn bộ hoa lá trở nên rực rỡ như hóa thành vô số vì sao trên bầu trời chỉ trong một khoảnh khắc, khuếch tán ra xung quanh.

"Đẹp quá!" Chung Tình ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng này, cảm giác như vạn ánh sao trên trời đang rơi lả tả xuống nhân gian.

Tiêu Vong Vân vung tay áo lên, kéo một phần đốm sáng đến trước mặt Chung Tình.

Những đốm sáng đó dừng trên người Chung Tình, hóa thành một nguồn năng lượng ấm áp chảy vào cơ thể nàng.

"Có rất nhiều người ở đây, không phải chỉ để ngắm hoa nở." Tiêu Vong Vân cười nói.

Quả nhiên, Chung Tình nhìn xuống thì thấy những người ở dưới đang sôi nổi sử dụng sức mạnh của mình để chiếm hàng tỷ ánh sao trời kia làm của riêng.

"Hừ, chỉ có loài người như các ngươi mới cần những thứ này!" Khổng Tước Vương ở bên cạnh khịt mũi.


Chung Tình nhận ra hắn vẫn giữ tư thế nằm trên ghế nệm uống rượu, không giống những người khác.

Tiêu Vong Vân thấy Chung Tình hơi tò mò thì nhỏ giọng giải thích: "Yêu tộc có huyết thống mạnh mẽ, mấy thứ này có hiệu quả với tu sĩ nhưng đối với bọn họ thì vô dụng."

Vì vậy, vị Khổng Tước Vương này thật sự chỉ đến đây để ngắm cảnh đẹp.

Nhưng ngay sau đó, Chung Tình phát hiện một chuyện khác.

Nguồn năng lượng chảy vào cơ thể nàng đã biến mất chỉ trong nháy mắt, như thể nó chưa từng xuất hiện.

Đương nhiên Tiêu Vong Vân cũng nhận ra điều đó.

Chân mày hắn hơi nhăn lại, sau đó lại giãn ra.

Chẳng phải hắn đã biết chuyện Kinh Hồng không phải con người từ lâu rồi sao?

Đối với tu sĩ là con người, thiên diệp đàn liên là thứ cực bổ nhưng đối với nàng ấy thì chả có tác dụng gì. Đây là điều dễ hiểu.


Khổng Tước Vương ở đằng kia đột nhiên đứng dậy, cất chiếc ghế dài mềm mại đi, "Được rồi, bổn vương đã ngắm xong cảnh đẹp, đến lúc rời khỏi rồi."

Lúc này, những đốm sáng đáng thương hoá từ thiên diệp đàn liên đã bị các tu sĩ chờ ở đây phân chia xong.

Tiêu Vong Vân cũng định rời đi với Chung Tình thì chợt thấy trời đất có sự thay đổi.

Vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời đột nhiên rực rỡ và phình to ra, chiếu sáng cả bầu trời hệt như ban ngày.

Khổng Tước Vương vốn chuẩn bị rời đi bỗng ngoảnh lại, nhìn chằm chằm ánh trăng sáng: "Đây là…"

Tiêu Vong Vân cũng nhìn vầng trăng sáng kia, chợt liếc qua Khổng Tước Vương: "Ngươi có vận mắn lớn đấy…"

Hắn vừa dứt lời thì ở giữa vầng trăng sáng trên kia, hoa trăng màu bạc dường như có sự biến chất. Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dải ánh sáng màu ngọc bích dần đổ xuống từ vầng trăng, hàng ngàn sợi chỉ bạc rủ xuống rồi tản ra khắp nhân gian.


Khổng Tước Vương đột nhiên ngửa đầu, một tiếng kêu trong trẻo vang lên giữa đỉnh núi. Hắn phất tay áo lên, một nửa trong hàng ngàn sợi chỉ bạc bay thẳng về phía này, bao phủ hắn ta.

Tốc độ của Tiêu Vong Vân cũng rất nhanh. Hắn bấm tay niệm thần chú, ánh sáng rực rỡ xoay chuyển, cưỡng ép lôi hơn một nửa hoa trăng còn sót lại dồn hết vào người ChungTình.

Chung Tình cảm thấy một luồng mát lạnh sảng khoái truyền vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu. Nó lập tức biến thành nguồn năng lượng thuần khiết, khuếch tán vào tất cả các bộ phận trong cơ thể.

Nàng vô thức nhắm mắt lại, linh lực ít ỏi trong cơ thể tự động luân chuyển để hấp thụ.

Thấy cơ thể Chung Tình có thể hấp thụ Đế Lưu Tương, ánh mắt của Tiêu Vong Vân hiện lên chút dịu dàng, cũng một lần nữa khẳng định chuyện Chung Tình không phải Nhân tộc là sự thật.
Đế Lưu Tương là món quà quý giá, ngàn năm có một mà trời đất ban tặng. Nó không có ích gì cho con người nhưng với Yêu tộc, nó chắc chắn là vận may có một không hai.

Cỏ cây tầm thường có thể xuất hiện linh trí nếu gặp Đế Lưu Tương. Mà Yêu tộc cũng có thể rút gọn hàng nghìn năm tu luyện khổ cực nếu hấp thụ Đế Lưu Tương.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu Vong Vân nói Khổng Tước Vương gặp được vận may lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc