TIỂU YÊU TRUY TÌM TÌNH YÊU (TIỂU YÊU TINH)

Vương Phúc rũ xuống đôi mắt, tiến lên báo cáo tin tức này.

Thật rõ ràng, vị Quý phi nương nương kia là ngồi không yên.

Vương Phúc nhìn vị Nương nương này gan càng ngày càng lớn.

Thánh chỉ vừa ra đón Nhị hoàng tử về cung, người trong Triều hoàng cung liền tới, này không phải để người biết rõ mục đích ư?

Thân là đại tổng quản trong cung Càn Long, bên trong cũng không hiền lành như vẻ bên ngoài.

Những năm đầu tiên Quý phi rất cẩn thận, chỉ là nhiều năm vinh sủng, cuối cùng đem lá gan nàng ta biến to.

Tuy rằng Quý phi không ý thức được, nhưng đám nô tài bọn họ nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng mà cũng chẳng liên quan gì đến Vương Phúc hắn.

Chỉ cần một ngày Bệ hạ còn thích nàng ta, thì địa vị Quý phi vẫn không thể lay động.

Vương Phúc ông cũng phải bình tĩnh gọi tiếng Quý phi nương nương.

" Quý phi không thoải mái?"

Quả nhiên nghe được lời này mày Hoàng đế nhíu lại.

Ông buông lỏng bút trong tay, những việc vừa nói cũng quên sạch, vội vàng đi về phía Triều hoàng cung.

Vương Phúc không nói hai lời im lặng đi theo sau Hiển Đức đế, trong lòng âm thầm cảm thán: Khiến Bệ hạ để bụng như vậy, quả thật có bản lĩnh.

" Bệ hạ, thần thiếp đã nói bọn họ đừng làm phiền tới chàng...." Quý phi mặc cung trang màu trắng để lộ dáng người xinh đẹp động lòng, sắc mặt ửng hồng, giống như có phần xấu hổ.

Mỹ nhân như phù dung, cúi đầu ửng hồng, có ít nam nhân có thể từ chối.

Hiển Đức đế tự mình đỡ nàng ngồi xuống, cố ý đen mặt: " Thân thể của nàng là chuyện quan trọng nhất, Mẫu Đơn, ta cảm thấy cung nữ kia đáng được thưởng!"

".........."

Nhất thời tò mò thấy được một màn trong cung Quý phi, Chung Tình không biết nói gì.

Không ngờ vị Quý phi vang danh thiên hạ, nhũ danh cũng gọi Mẫu Đơn.

Trong lòng cô nói thầm, quay đầu nhìn Yến Việt ngoan ngoãn ngồi học binh pháp, tiếp tục quay ra xem.

" Trên người thần thiếp không có vấn đề, chỉ là hôm nay nhìn thấy Bích nhi, bỗng nhiên nhớ đến đứa nhỏ vô duyên kia...."

Quý phi nói đến chỗ thương tâm, hàng lệ từ trên mặt rơi xuống: " Nếu đứa nhỏ còn ở, tốt biết bao?"

Hiển Đức đế nghe vậy sắc mặt cũng nhạt xuống.

Ông cũng biết vì sao đứa bé kia lại mất.

Lại nói có chút quan hệ đến Tiên hoàng hậu, chỉ là nói đến cùng, chuyện này không thể trách Tiên hoàng hậu.

Nhưng mà Quý phi nhắc tới điều này, trong lòng ông cũng không dễ chịu.

Hiển Đức đế cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy làn da trắng nõn ở cổ nàng.

Da thịt kia nõn nà như ánh sáng, lộ ra ưu nhã lại yếu ớt.

Qúy phi ngày trước rực rỡ, hiếm khi nhu nhược khiến người yêu thương.

Trong lòng Hiển Đức đế động, tâm tư đã bay tới nơi khác.

Ông nắm tay Quý phi, tay khác vòng qua eo nàng, trong miệng dịu dàng nói: " Mẫu Đơn đừng thương tâm, chúng ta bây giờ có Bích nhi mà, nếu nàng muốn, chúng ta lại sinh một đứa là được........"

Nói xong màn lụa bung xuống, che dấu hai thân ảnh phập phồng phía sau.

Thần thức Chung Tình rời khỏi, gương mặt hồng lên.

Cô không ngờ hai người kia nói chuyện, vậy mà nói lên giường, quả thật.......

Cô hình dung không ra.

Lần nữa nghiêng đầu nhìn Yến Việt, trong lòng cô lo lắng: Xem ra vị Quý phi nương nương khác với tưởng tượng, khó chơi a.

Bình luận

Truyện đang đọc