Edit: Diệc Linh
Chung Tình tùy ý để hắn ôm, nàng có thể cảm nhận được bên trong cái ôm này là sự bất an cùng quý trọng.
Tận một lúc lâu sau, cái ôm này vẫn không có dấu hiệu buông ra.
Chung Tình không mở miệng không được: "A Việt, ngươi buông ta ra."
Người ôm nàng khẽ giật mình, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông ra.
Chung Tình không khỏi buồn cười, lớn như vậy rồi mà còn làm nũng ?
Nàng tiếp tục mở miệng nói: "A Việt, để cho Mẫu Đơn tỷ tỷ nhìn ngươi một chút."
Nghe nàng nói như vậy, Yến Việt mới khẽ cọ cọ, không tình nguyện buông thân thể nàng ra.
Chung Tình lúc này mới có thời gian ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thực ra ngũ quan không có quá nhiều biến hoá, mơ hồ vẫn có thể nhìn ra bộ dáng thiếu niên năm đó.
Chỉ là khí chất đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Thanh niên ngũ quan tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, hơn nữa ở vị trí cao đã lâu vô hình chung bồi dưỡng nên loại hơi thở cao cao tại thượng, lãnh đạm khó có thể tiếp cận.
Chỉ là loại cảm giác này từ khi hắn phát hiện Chung Tình nhìn mình liền hoàn toàn biến mất.
Con ngươi Yến Việt đen nhánh không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, thậm chí tròng mắt còn luyến tiếc không muốn động đậy, chỉ sợ mình vừa chớp mắt một cái, người trước mặt sẽ lần nữa ngủ quên, tất cả chỉ là mộng tưởng do hắn tạo ra lừa mình dối người.
Ánh mắt kia quá mức chuyên chú, cũng quá mức nóng rực, khiến Chung Tình cảm thấy có chút không ổn.
Yến Việt vẫn si ngốc nhìn nàng: "Mẫu Đơn tỷ tỷ, ta thật sự rất sợ hãi, sợ hãi ngươi sẽ không tỉnh lại nữa."
Chung Tình trong lòng đau xót, nàng có thể tưởng tượng được, thời điểm Yến Việt trở lại Dận đô, nhìn thấy mình hôn mê bất tỉnh, nội tâm không biết có bao nhiêu sốt ruột?
Nàng chỉ có thể nói: "Ta cũng không biết Khang Ninh Cung sẽ cháy, mà lửa là khắc tinh của ta, cuối cùng mới thành ra như vậy."
Yến Việt nghe thấy lời nàng nói, trong mắt xẹt qua một tia sát ý.
Nữ nhân đáng chết kia.
"Đúng rồi." Chung Tình cười nói: "Ta chỉ ngủ một giấc, A Việt đã trở thành hoàng đế. Chúc mừng a."
Yến Việt nghe vậy biểu cảm thoáng giãn ra.
Hắn nhìn Chung Tình, than thở nói: "Đúng vậy, Mẫu Đơn tỷ tỷ, bây giờ không còn ai có thể bức bách chúng ta được nữa."
......
Không khí lại một lần nữa trở nên kỳ quái.
Chung Tình nghĩ ngợi, tùy tiện chọn một cái cớ: "Nằm lâu như vậy, ta muốn ra ngoài vận động một chút."
Yến Việt mỉm cười gật đầu.
Chung Tình chống tay ngồi dậy, hai chân vừa chạm đất nháy mắt liền mềm nhũn --- tốt thôi, hình như nàng đánh giá chính mình hơi cao.
Yến Việt vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn động tác của nàng, thấy thế trong ánh mắt hiện lên ý cười vụn vặt.
Ngay sau đó, Chung Tình cảm nhận được có cái bóng bên cạnh cúi xuống, thân thể nàng bỗng nhẹ bẫng, rơi vào một cái ôm ấm áp.
Thanh âm Yến Việt mang theo ý cười truyền tới: "Cẳng chân của Mẫu Đơn tỷ tỷ tạm thời vô lực, vẫn là để Yến Việt làm cho."
Yến Việt vậy mà không bận tâm đến ánh mắt của cung nhân ở bên cạnh, lập tức ôm Chung Tình ra khỏi Càn Long Cung.
Dọc đường đi có vô số cung nhân nhìn thấy đế vương liền quỳ xuống hành lễ, nhưng không một ai cảm thấy kinh ngạc hay tò mò đối với người trong lòng bệ hạ.
Đủ để thấy rõ quy củ trong cung vô cùng nghiêm ngặt.
Biểu cảm của Yến Việt không mảy may biến hóa, nhưng Chung Tình lại có chút không được tự nhiên: "Ngươi để ta xuống đi, làm như vậy nhiều người nhìn thấy không quá tốt."
Bước chân của Yến Việt vẫn vững vàng: "Mẫu Đơn tỷ tỷ yên tâm, không có ai dám ngẩng đầu nhìn ngươi."
Dám nhìn, thì phải cẩn thận tròng mắt của mình cái đã !
Chung Tình hết nói nổi: Trọng điểm là ở chỗ này sao?
Nàng lại lần nữa tỏ vẻ: "Ta có thể tự mình đi mà."
Nào biết Yến Việt nghe vậy lại càng đem người ôm chặt hơn.
Cả người Chung Tình gắt gao dựa vào ngực Yến Việt, nghe thấy âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến: "Khó mà làm được, lỡ như Mẫu Đơn tỷ tỷ không cẩn thận té ngã một cái, A Việt sẽ vô cùng đau lòng."