Edit: Diệc Linh
Mười một ngày sau khi Khang Ninh Cung gặp phải lửa lớn, điều tra rõ là do Quý phi làm. Cung điện đều bị hủy, có một nữ tử tuyệt sắc từ trong tẩm điện chạy thoát, hôn mê bất tỉnh, được bệ hạ an bài trong Vinh Hoa Cung.
Tin tức này truyền tới Yến Việt đã là bốn ngày sau.
Tay Yến Việt nắm chặt mẩu giấy báo tin, gân xanh nổi lên.
Ám vệ đợi mãi không được phân phó, cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại bị biểu tình của chủ tử dọa sợ!
Nửa khuôn mặt Yến Việt bao phủ ở trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn, cặp mắt kia, dù ở trong bóng tối cũng có thể cảm nhận được sát khí.
"Ngươi đi xuống." Hắn nhàn nhạt nói một câu.
Ám vệ vội vàng lắc mình rời đi.
Trong vài phút ngắn ngủi, cả người Yến Việt phát ra khí thế vô cùng cường đại làm cả người hắn chảy đầy mồ hôi.
Cũng không biết nữ nhân kia rốt cuộc là người phương nào, lại làm cho điện hạ khẩn trương như vậy?
Yến Việt nhìn từng câu từng chữ trên mảnh giấy, biểu tình càng ngày càng lạnh, trong lòng bao phủ lửa giận.
"Hiển Đức Đế...... Quý phi...... Các ngươi...... Đều đáng chết!"
Yến Việt dùng sức nhắm mắt lại, Mẫu Đơn tỷ tỷ, hy vọng ngươi không xảy ra chuyện gì.
Không cần sợ hãi, A Việt...... Rất nhanh sẽ tới đón ngươi.
Hắn mở to mắt, biểu tình lạnh lùng.
Ban đầu hắn còn định chờ mấy năm, nhưng xem ra, phải nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ.
"Người đâu, mời hữu tướng quân đến đây, bổn điện hạ có chuyện quan trọng cần thương lượng......"
......
Mà cùng lúc đó, ở Dận đô xa xôi.
Triều Hoàng Cung.
Các cung nhân đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thở cũng không dám thở mạnh.
"Bang!" Lại là âm thanh đồ sứ rơi xuống đất.
Hôm nay không biết đã phải thay bao nhiêu bộ chén trà.
"Tiện nhân kia..."
Lâm ma ma vội vàng đi tới.
"Ma ma, tra được không? Nữ nhân kia là từ đâu mà ra?" Quý phi vội vàng hỏi.
Lâm ma ma lắc lắc đầu: "Lão nô tra không được, nàng ta giống như tự mình biến ra, không tra được lai lịch."
Bà ta nhìn sắc mặt Quý phi, không dám nói câu này: Một người có dung mạo như thiên tiên, tại sao không sớm xuất hiện để người khác biết?
Quý phi suy sụp ngồi lại giường, hỏi: "Vậy bệ hạ đâu, còn ở Vinh Hoa Cung?"
Lâm ma ma thấp giọng nói: "Bệ hạ đã nhiều ngày đi nơi đó, nhưng chưa từng qua đêm ở Vinh Hoa Cung."
Bà ta cùng Quý phi đều biết, không qua đêm ở đó, chẳng qua là do nữ nhân kia chưa tỉnh lại.
Hiển Đức Đế háo sắc như vậy, nhưng hẳn cũng không cầm thú đến mức động dục với một nữ nhân còn bất tỉnh.
Nhưng trong lòng Quý phi cũng không vì tin tức này mà an tâm.
Ngày đó nàng cùng Hiển Đức Đế chạy tới bên ngoài Khang Ninh Cung, tất nhiên cũng thấy cảnh nữ nhân kia từ biển lửa lao ra.
Không có tư thái ưu nhã hay dung mạo hoàn mỹ , thậm chí động tác của nàng có thể nói là vô cùng chật vật.
Nhưng tất cả mọi người không thèm để ý điều này.
Trong mắt bọn họ chỉ còn lại một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, mặc dù là nữ tử nhưng Quý phi cũng ngây người nhìn không chớp mắt.
Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, nàng xấu hổ với nhan sắc của mình.
Trong lòng nàng vô cùng bất an.
Quý phi rõ ràng hơn ai hết, bản thân có được sủng ái như vậy, đều là nhờ khuôn mặt mỹ lệ.
Mà nữ nhân kia...