TIỂU YÊU TRUY TÌM TÌNH YÊU (TIỂU YÊU TINH)

Edit: Diệc Linh Pisces

Chung Tình mở mắt ra, hiển nhiên nàng cũng nghe thấy tiếng ngâm nga vừa rồi của mình.

Mặt nàng hơi ửng đỏ, sắc hồng hiện lên càng rõ ràng trên khuôn mặt trắng sứ của nàng.

Lúc nãy, khi linh lực của Tiêu Vong Vân lượn lờ giữa các kinh mạch trong cơ thể, nàng có cảm giác như mình hòa vào dòng suối nước nóng, vô cùng thoải mái. Đó là lý do tại sao theo bản năng, nàng lại muốn níu kéo hắn vào khoảnh khắc rời khỏi.

Nàng nhìn Tiêu Vong Vân không chớp mắt.

Bị ánh mắt chăm chú như vậy nhìn thẳng, Tiêu Vong Vân hơi xấu hổ.

May mắn thay, khả năng tự chủ của một cao thủ phi thăng kỳ hơn xa những người bình thường. Mặc dù trong lòng có gì đó là lạ nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên.

Hắn bình tĩnh nói: "Không có chỗ nào kỳ lạ trong cơ thể ngươi."


Lúc đề cập đến chuyện quan trọng, biểu cảm của hắn nghiêm túc hẳn.

Không có gì kỳ lạ thì mới là điều bất thường nhất.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Chung Tình, Tiêu Vong Vân đã bí mật thăm dò cảnh giới của nàng. Rõ ràng nàng chưa từng tu luyện.

Bây giờ, sau khi Tiêu Vong Vân đã kiểm tra kỹ lưỡng thì hắn càng chắc chắn. Trong cơ thể Kinh Hồng thật sự chỉ có chút linh lực, không có bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ nàng từng tu luyện.

Nhưng nếu đã như vậy thì phải giải thích thế nào về khí thế mà nàng bộc phát lúc đó?

Lông mày của Tiêu Vong Vân bất giác nhíu chặt. Đây là vấn đề rối rắm nhất trong đời hắn nếu không tính đến chuyện phi thăng.

Nếu là người khác thì cho dù tu vi của đối phương cao hơn, chỉ cần hắn cố gắng chịu đựng sự cắn trả là có thể tìm hiểu hết tất cả những gì người nọ đã trải qua.


Thực ra cao thủ phi thăng kỳ cũng không khác gì bán tiên, không còn tồn tại trong phạm vi bình thường của Tu chân giới nữa.

Tuy nhiên, dù Tiêu Vong Vân có làm gì đi chăng nữa thì cũng không tra xét được chuyện gì về Kinh Hồng.

Loại tình huống này rất hiếm gặp, hiếm đến mức ngay cả Lâm Tiên chân quân cũng hết cách.

Trong lòng Tiêu Vong Vân hơi bất an, thầm có dự cảm không tốt. Hắn luôn cảm thấy sự thật về Kinh Hồng không phải là điều tốt đẹp gì.

Nhưng Kinh Hồng không có ác ý với hắn. Không những không có ác ý, sự gần gũi và yêu thích hắn phát ra từ đáy lòng nàng cũng đều là sự thật.

Ít nhất Tiêu Vong Vân có thể cảm nhận được điều này.

"Ngài đừng nhíu mày."

Hắn còn đang thầm suy nghĩ thì lông mày chợt lạnh.

Là ngón tay của Chung Tình chạm vào giữa mày hắn.

Thấy làm vậy cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của hắn, Chung Tình nở nụ cười vui vẻ. Nàng không buông tay ngay lập tức mà xoa nhẹ chỗ ở giữa hai hàng lông mày một lúc rồi mới thả ra.


"Ngài đẹp như vậy, nếu cau mày là sẽ xấu dần đấy."

Nàng bắt chước dáng vẻ cau mày của Tiêu Vong Vân để cho hắn nhìn.

Tiêu Vong Vân bỗng nắm chặt bàn tay nàng vừa buông ra.

Sau khi nắm lấy, chính hắn cũng ngẩn ra trong giây lát.

Vừa rồi, giây phút độ ấm mà hắn cảm nhận được giữa mày chợt biến mất, đáy lòng hắn bỗng trào dâng cảm giác hoảng sợ, như thể sắp đánh mất một thứ gì đó quan trọng. Vì vậy, chưa kịp suy nghĩ gì, hắn đã nắm chặt bàn tay của Chung Tình.

Nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay mình, sự mất mát đột nhiên xuất hiện cũng đã biến mất.

Thay vào đó là cảm giác bối rối — Tự nhiên hắn lại nắm tay một cô nương theo cách thân mật như vậy.

Lâm Tiên chân quân - người sống hàng trăm năm mà vẫn trong sáng ngây thơ bỗng lần đầu tiên trong đời đùa giỡn lưu manh. Đùa giỡn xong, khuôn mặt còn đỏ bừng lên.
Một lần nữa, nhờ vào khả năng tự chủ của một cao thủ, Lâm Tiên chân quân không thật sự lộ vẻ thẹn thùng.

Trái tim hắn quay cuồng, đột nhiên thốt ra một câu:

"Nếu ta trở nên xấu xí thì ngươi sẽ không thích ta nữa sao?"

Tiêu Vong Vân: "......"

Bây giờ làm phép quay ngược thời gian thì có quá muộn không nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc