TIỂU YÊU TRUY TÌM TÌNH YÊU (TIỂU YÊU TINH)

Edit: Diệc Linh Pisces

Chung Tình không thể tránh khỏi kiếm của Tiêu Vong Vân.

Phải nói rằng nếu Lâm Tiên chân quân thật sự vung kiếm muốn gϊếŧ ai đó thì không người nào ở đại lục Thiên Nguyên có thể tránh thoát.

Cho nên Chung Tình cũng không tránh.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc thanh kiếm kia sắp chạm vào đỉnh đầu của nàng, một lọn tóc bị kiếm khí ảnh hưởng, từ từ rơi xuống đất.

Nhưng thanh kiếm lại dừng ở ngay chỗ cách đầu nàng chỉ một cm.

Ánh mắt của Tiêu Vong Vân thay đổi liên tục, cuối cùng một tay khác đánh mạnh vào cánh tay phải đang cầm kiếm.

Tiếng nứt xương phát ra rõ ràng.

Vẻ đau đớn xẹt qua đôi mắt của Tiêu Vong Vân rồi trở về sự bình lặng như trước.

"Kinh Hồng." Hắn gọi to.

Trông dáng vẻ của Chung Tình như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, vội vàng chạy lại: "Chàng có đau không?"


Sự lo lắng trong ánh mắt ấy hoàn toàn không phải là giả tạo, Tiêu Vong Vân nhìn Chung Tình rồi thở dài: "Nàng không sợ ta sao?"

Chung Tình mỉm cười, hỏi vặn lại: "Chàng sẽ khiến ta bị thương sao?"

Tiêu Vong Vân sững sờ một lúc rồi lắc đầu, nói với giọng điệu chắc nịch: "Không."

Cho dù hắn có tự làm tổn thương bản thân thì cũng tuyệt đối không làm tổn thương nàng.

Chung Tình lấy đan dược ra, cẩn thận băng bó vết thương cho hắn rồi nở một nụ cười không chút tạp chất: "Vậy thì ta sợ chàng để làm gì chứ?"

Nàng dịu dàng ôm cánh tay không bị thương của hắn: "Hứa với ta, đừng để ta phải lo lắng."

Tiêu Vong Vân hiểu rõ ý nàng muốn nói.

Mắt hắn hơi tối lại, khẽ gật đầu.

Phải giải thích tình huống này như thế nào trong khi bản thân hắn cũng không biết nguyên nhân mọi chuyện?


"Chúng ta trở về đã."

Chung Tình đi theo Tiêu Vong Vân trở về đỉnh Lâm Tiên.

Đợi đến khi thời gian dần trôi qua thì Chung Tình và Tiêu Vong Vân mới nhận ra rằng sự mất kiểm soát ngày hôm đó chỉ là bắt đầu.

Tình trạng của Tiêu Vong Vân ngày càng trở tồi tệ.

Kinh Hồng thường không bắt gặp hắn rồi sau đó lại nhìn thấy một "Tiêu Vong Vân" mình không quen biết.

Cho đến một ngày, hệ thống xuất hiện lần nữa.

"Hắn rời khỏi sao?" Chung Tình đã nhạy bén phát hiện ra chuyện này.

Theo cách nói của hệ thống, nếu Tiêu Vong Vân còn ở đây thì chắc chắn nó không thể xuất hiện.

Hệ thống lóe sáng, tỏ vẻ chắc chắn.

"Cho nên bây giờ ngươi có thể nói ra toàn bộ chân tướng cho ta rồi chứ?"

Hệ thống trả lời: "Sự thật rất đơn giản, ký chủ là tâm ma được ngưng tụ của nam chủ.

"Ở thế giới này, cả đời tu hành của nam chủ Tiêu Vong Vân - Lâm Tiên chân quân quá suôn sẻ. Người khác bị tâm cảnh cản trở, còn hắn chẳng hề gặp phải sự bế tắc nào trong lúc tu luyện. Thiên Đạo sẽ không cho phép người như vậy được tồn tại vì đây là sự đe dọa đối với nó."


Chung Tình trầm tư: "Cho nên?"

Hệ thống trả lời: "Hắn không thể phi thăng."

Chung Tình bỗng mở to mắt.

Hệ thống bình tĩnh nói: "Tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Tiên chân quân không phi thăng là vì lòng vẫn vương vấn tông môn nhưng thật ra hắn còn thiếu một lần độ kiếp. Mà Thiên Đạo của thế giới này sẽ không cho phép một người có sức mạnh ngang tầm mình tiếp tục ở lại nên nó luôn dồn ép áp lực lên nam chủ, buộc hắn phải phi thăng."

Chung Tình: "... Thế nên, nếu chàng ấy không phi thăng được…"

Giọng nói của hệ thống vẫn hờ hững: "Sẽ chết."

"Khoảnh khắc ấy mà đến, Thiên Đạo sẽ dùng mọi cách để gϊếŧ chết hắn."

Hệ thống nói rất rõ ràng, Chung Tình cũng biết câu trả lời: "Vậy mục đích ta đến đây chỉ có một, đó chính là giúp đỡ chàng ấy. Có phải ta là kiếp số cuối cùng của chàng ấy không?"
Hệ thống giữ im lặng.

Sự im lặng này là câu trả lời tốt nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc