TIỂU YÊU TRUY TÌM TÌNH YÊU (TIỂU YÊU TINH)

Edit: Diệc Linh Pisces

Chung Tình bị thu hút bởi chủ đề nói chuyện ban nãy của hai người.

Tiêu Vong Vân nhận ra nàng tò mò, mặc dù có chút không vui trong lòng nhưng hắn vẫn giải thích một chút: "Người đàn ông kia là Khổng Tước Vương của Yêu tộc, bản thể là chim khổng tước ngũ sắc. Hắn là một trong năm Đại vương ở Yêu tộc, cũng là người có dòng máu cao quý nhất trong đám yêu ma, nghe nói sức mạnh rất bí ẩn khó dò, đồng thời là kẻ thích làm màu nhất."

Cái giọng nói kiêu ngạo kia lại bắt đầu vang lên: "Không phải nghe nói. Thực lực của bổn vương vốn đã mạnh nhất trong Yêu tộc, còn về việc thích làm màu?"

Hắn nở nụ cười tự luyến: "Vẻ đẹp của bổn vương là thứ độc nhất vô nhị ở đại lục Thiên Nguyên này, chẳng qua những người đó ghen tị với bổn vương mà thôi."


Chung Tình: "......"

Ban đầu thì không cảm thấy gì nhưng giờ cô đã tin rằng đối phương thật sự thích làm màu và vô cùng tự luyến.

Tốt nhất là không nên tiếp xúc với những người như vậy. Lỡ có gặp phải chuyện gì thì chắc chắn không thể thoát khỏi kẻ gây phiền phức này.

Chung Tình nghĩ như vậy nên không quan tâm lời người kia nói, còn Tiêu Vong Vân thì tất nhiên càng không thèm đáp lại lời Khổng Tước Vương nói. Vì vậy, bầu không khí trên đỉnh núi bỗng trở nên yên tĩnh.

Khổng Tước Vương thấy cả hai không nói gì thì chán hẳn. Hắn lôi một bình rượu ngon ra rồi uống cạn một mình.

Tiêu Vong Vân đứng đó với Chung Tình, bỗng nhiên nói: "Bắt đầu rồi."

Chung Tình không hiểu. Nhìn xuống bên dưới thì vẫn chỉ thấy một hồ nước màu xanh lam không thấy điểm cuối. Bắt đầu cái gì?


Nàng đang nhìn vu vơ thì đột nhiên thấy ở dưới hồ nước hình như xuất hiện thứ gì đó giống lốc xoáy.

Cũng may là nhờ con mắt tinh tường của tu sĩ, nếu là người bình thường thì đứng ở chỗ cao như Chung Tình bây giờ, e rằng chả thấy rõ thứ gì.

Nhưng đó là cái gì?

Tiêu Vong Vân mở lời: "Kinh Hồng, cứ ngàn năm thì thiên diệp đàn liên sẽ nở hoa một lần, vậy nên cảnh tượng thế này rất hiếm thấy."

Thiên diệp đàn liên?

[*] Mọi người cũng nghe đến hắc liên, hồng liên rồi nhỉ? Ở đây cũng tương tự, nôm na là một loài hoa sen.

Chung Tình thầm ghi nhớ cái tên này, bắt đầu nhìn xuống xem tiếp.

Dần dần, vòng xoáy kia bắt đầu dừng lại, mặt nước từ từ tĩnh lặng như trước. Nhưng Chung Tình nhìn thấy một phiến lá khổng lồ xuất hiện trong chỗ có vòng xoáy lúc nãy.

Một lúc sau, chồi xanh bắt đầu trồi lên khỏi mặt nước. Sau đó, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chồi non lớn nhanh ngay tức khắc rồi một thân cây thẳng tắp nhô lên khỏi mặt nước, đâm thẳng lên bầu trời như thể muốn xuyên thủng không trung.


Bóng của một chiếc lá sen khổng lồ úp hẳn lên mặt đất, cả bầu trời như tối sầm lại.

"Cao như vậy…"

Nhìn thân cây lao nhanh về phía bầu trời và những chiếc lá sen tưởng chừng như sắp che phủ không trung, cuối cùng Chung Tình cũng hiểu tại sao Tiêu Vong Vân lại đưa mình đến đây.

Có lẽ phải đứng ở vị trí cao nhất, bạn mới có thể thưởng thức cảnh tượng biến đổi khôn lường như vậy. Đúng chứ?

Cũng không phải là thân cây kia có thể tiếp tục phát triển không ngừng nghỉ. Đến khoảng lưng chừng núi, tốc độ sinh trưởng kinh khủng ấy dần chậm lại.

Sau đó, ở giữa các lá sen, một nụ hoa từ từ xuất hiện ở đầu thân cây.

Một cánh, hai cánh, ba cánh,...

Vô số cánh hoa lần lượt bung ra trước mắt mọi người như không có hồi kết.

Chung Tình thấy mỗi cánh hoa đều mỏng như cánh ve, gần như trong suốt, thậm chí còn toát ra ánh sáng trong trẻo, nhẹ nhàng run rẩy trong gió.
Mùi hương êm dịu đặc trưng của hoa sen tỏa khắp đất trời.

Chung Tình chưa từng nhìn thấy loài thực vật nào thần kỳ như vậy. Nàng gần như nhìn chằm chằm vào bông sen trong khoảnh khắc từng cánh hoa bung nở.

Nhưng khi tỉnh táo lại, Chung Tình nhận ra màn đêm đã buông xuống, trăng sáng rực trên trời.

Và vào lúc này, bông ngàn diệp đàn liên khổng lồ gần như che trời kia đã có sự thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc