Edit: Diệc Linh Pisces
Tiêu Vong Vân cứ đứng nhìn hai người đắm chìm trong ánh trăng như vậy.
Khổng Tước Vương là người đầu tiên tỉnh táo lại.
Nhưng đó cũng là chuyện của nửa tháng sau.
Điều đầu tiên hắn làm sau khi mở mắt là biến trở về bản thể, nhảy múa một điệu ngay trên đỉnh núi.
Tiêu Vong Vân: "......"
Thành thật mà nói, Tiêu Vong Vân cũng cảm thấy bản thể của Khổng Tước Vương - khổng tước ngũ sắc đúng là rất đẹp. Khổng Tước Vương cũng có đủ vốn liếng để tự luyến.
Điệu nhảy của hắn khá uyển chuyển và mỹ lệ.
Nhưng mà…
Chim trống thường chỉ nhảy múa trước mặt chim mái mà chúng thích để phô diễn sự quyến rũ của mình.
Mặc dù trong lòng Tiêu Vong Vân biết rõ hơn phân nửa là do Khổng Tước Vương vừa hấp thụ được Đế Lưu Tương nên tâm trạng rất tốt, bởi vậy nên mới không nhịn nổi mà múa một điệu. Nhưng hắn vẫn thấy khá là vi diệu.
Tiêu Vong Vân ho nhẹ, tuy âm thanh không lớn nhưng đủ để khiến Khổng Tước Vương đang mải mê với điệu nhảy của mình phải giật thót.
Cơ thể của con khổng tước ngũ sắc kia cứng đờ, ngay sau đó, khổng tước biến thành hình người. Giọng nói vừa giận vừa thẹn của Khổng Tước Vương vang lên: "Tiêu Vong Vân, sao ngươi vẫn còn ở đây!"
Khổng Tước Vương chỉ cảm thấy nội tâm của mình sắp suy sụp luôn rồi.
Điệu nhảy đầu tiên của hắn vốn dành cho bạn đời xem, lần này bị người ta lợi dụng vô cớ mà thôi!
Tiêu Vong Vân trở về với dáng vẻ lạnh lùng của mình: "Sao ta lại không thể ở đây?"
Khổng Tước Vương cau mày lướt thoáng qua, nhìn thấy Chung Tình đứng cách đó không xa đang nhắm mắt.
Thần thức của hắn quét qua, nhận ra ngay trên người Chung Tình chứa dấu vết của Đế Lưu Tương chưa bị luyện hóa hoàn toàn.
Ánh mắt của Khổng Tước Vương sáng lên, không thèm tranh cãi với Tiêu Vong Vân mà xoay người biến ngay đến cạnh Chung Tình.
Hắn định chạm vào người Chung Tình một chút nhưng nhanh chóng bị Tiêu Vong Vân ngăn lại.
Khổng Tước Vương không chấp nhặt, chỉ kinh ngạc nhìn Tiêu Vong Vân: "Đạo lữ của ngươi là Yêu tộc?"
Tiêu Vong Vân liếc hắn một cái, không đáp lời.
Khổng Tước Vương đột nhiên cười to, nhìn Chung Tình thật kỹ, càng nhìn càng thấy vừa mắt.
Hắn nói: "Nếu vậy, khi nào Lâm Tiên chân quân tổ chức lễ song tu thì đừng quên gửi thiệp mời cho bổn vương!"
Hắn nhận ra Tiêu Vong Vân không muốn để ý đến mình nên cũng không khăng khăng ở lại làm phiền người ta nữa, xoay người biến mất khỏi đây trong nháy mắt.
…
Chung Tình có cảm giác mình đang bị mắc kẹt ở một nơi kỳ quái. Ở đây chỉ có làn sương trắng mênh mông, mà làn sương trắng này lại khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng làn sương trắng này đang từ từ tiến vào cơ thể mình. Cơ thể và thần thức của nàng cũng mạnh mẽ hơn hẳn nhờ điều đó.
Trong khi đó, Tiêu Vong Vân đứng bảo vệ Chung Tình ở cách đó không xa lại nhíu mày.
Hắn vươn tay ra, nhìn thấy sợi chỉ đỏ trong lòng bàn tay mà ngày thường mình vẫn cố che giấu đang dần lan đến đầu ngón tay.
Chỉ cần nhìn cũng thấy tốc độ này quá nhanh so với trước kia.
Tiêu Vong Vân nhìn bầu trời trong vắt không một gợn mây, nỗi lo lắng in sâu nơi đáy mắt.
Bản thân hắn cũng không biết khi sợi chỉ đỏ này lan đến đầu ngón tay thì sẽ có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ đến lúc đó, sự bài xích của thế giới này dành cho hắn sẽ đạt đến giới hạn. Nhưng vẫn không có dấu hiệu nào của lôi kiếp phi thăng.
Hắn nhìn Chung Tình với ánh mắt chứa đôi chút quyến luyến.
Đối với hắn thì chuyện này chẳng là gì cả. Trải qua nhiều năm như vậy, cho dù lúc trước từng lo lắng thì bây giờ cũng thản nhiên như không.
Nhưng Kinh Hồng…
Tiêu Vong Vân không nỡ…
Nàng ỷ lại, gần gũi với hắn như vậy. Nếu hắn xảy ra chuyện gì bất trắc…
Hắn không dám nghĩ đến lúc đó tiểu cô nương này sẽ như thế nào.