TÌNH CUỐI

"Hàn Giang Khuyết, vừa rồi em..." Văn Kha không kìm được quay sang nhìn Hàn Giang Khuyết, hơi lắp bắp: "Vừa rồi em nói... Em đang ra tay với nhà Trác Viễn?"

Alpha không trả lời, đường nét trên gương mặt đẹp đẽ của hắn căng lên, chỉ im lặng siết chặt vô lăng. Nhưng hiển nhiên, đây đã là một câu hỏi không cần đáp án.

"Cho nên em giấu anh, là vì lén trả thù Trác Viễn?" Văn Kha vừa nói vừa trợn tròn mắt nhìn Hàn Giang Khuyết: "Vì cái gì chứ? Tại sao em phải để ý tới chuyện trả thù Trác Viễn đến vậy? Vả lại tại sao trước đó em không chịu nói cho anh hay?"

Trong giây phút đó, anh thật sự cảm thấy vô cùng, vô cùng hoang mang. Chuyện này với anh, dù là dùng logic nào cũng rất khó lý giải. Anh không hiểu tại sao một nhân vật thuộc về quá khứ như Trác Viễn cứ phải một mực xuất hiện trong cuộc sống của hai người họ.

"Cho nên vụ án đầu cơ khu đất Tây Hà kia cũng do em thúc đẩy từ sau lưng đúng không?"

Văn Kha còn nhớ rõ mấy tháng trước khi cùng đi mua âu phục với Hàn Giang Khuyết và gặp phải Trác Viễn, Hàn Giang Khuyết đã nhắc đến việc vụ án đầu cơ khu Tây Hà đã liên lụy đến cha Trác ngay trước mặt Trác Viễn. Khi đó Văn Kha còn thật sự nghĩ rằng hắn thấy tin tức từ trên báo. Bây giờ hết thảy đã dần dần hiện lên câu trả lời, chính vì nhà họ Trác vẫn không thể thoát thân khỏi vụ án kia, nên khi công ty của Trác Viễn gặp bất ổn trong kinh doanh, nhà họ Trác vô lực giúp đỡ, chiêu này vốn là rút củi dưới đáy nồi.

Giờ phút này, khi xâu chuỗi tất cả những sự kiện kia, Văn Kha mới bừng tỉnh đại ngộ –

Hết thảy những túng quẫn rắc rối bây giờ của Trác Viễn hóa ra đều do Hàn Giang Khuyết tạo nên.

Hóa ra so với tưởng tượng của anh, Hàn Giang Khuyết không chỉ có thể nhẫn nhịn, có thể giấu giếm, mà còn có thể rất điên cuồng.

"Đúng."

Hàn Giang Khuyết chỉ bật lên một chữ từ kẽ răng.

"Rốt cuộc em muốn làm gì?" Giọng điệu của Văn Kha bất giác cao lên, anh không thể kìm chế được cảm xúc của mình nữa, lớn tiếng nói: "Hàn Giang Khuyết, tập đoàn Đông Lâm không chỉ liên quan đến cha Trác Viễn mà còn cả bác gã nữa. Chuyện làm ăn của toàn bộ nhà họ Trác thật sự không thể rời bỏ ông bác làm quan chức, chuyện bây giờ em làm... Là muốn nhổ tận gốc Trác gia đấy ư? Em có biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào không?! Sao cả chuyện này em cũng có thể giấu anh cơ chứ?"

"Em biết là sẽ gặp nguy hiểm!"

Hàn Giang Khuyết bỗng thả vô lăng ra quay đầu nhìn Văn Kha, trong mắt lấp lóe cảm xúc kích động: "Nhưng chẳng qua đây chỉ là lúc này thôi. Chỉ cần cuối cùng có thể hất ngã luôn bác của Trác Viễn, nguy hiểm đó cũng biến mất theo. Em giấu anh, là vì..."

"Là vì em biết..." Hàn Giang Khuyết nghiến chặt răng, thấp giọng nói: "Anh sẽ không đồng ý cho em làm như thế."

"Đương nhiên là anh sẽ không đồng ý."

Văn Kha nhìn Hàn Giang Khuyết một cách khó tin, âm thanh cũng run rẩy: "Em biết rõ là anh sẽ không đồng ý, thế tại sao còn cố chấp với chuyện báo thù như vậy? Em không chỉ muốn trả thù gã, lại còn muốn ra tay với cả gia tộc gã nữa! Hàn Giang Khuyết, sao em có thể xốc nổi như thế?"

"Bởi vì gã đáng phải trả giá thật đắt!"

Hàn Giang Khuyết như bị đâm đau, hắn bỗng nện một cú thật mạnh lên tay lái. Hắn hít sâu nhiều lần mới gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn về phía Văn Kha, khàn giọng nói: "Tiểu Kha, gã ta gian lận hại anh phải nghỉ học, là hủy cả đời anh! Gã ký hiệu anh, nhưng xưa nay chưa từng trân trọng anh, cuối cùng thậm chí còn chọn cách ngoại tình để kết thúc hôn nhân, sao anh có thể không hận hắn! Mà mỗi một bước của gã đều không thể thoát khỏi những số tiền và giúp đỡ mà trong nhà gã cho, nếu không phải vì những trợ giúp người nhà mang cho, gã vốn không thể nào cướp anh khỏi tay em! Anh cảm thấy bọn chúng không đáng chịu trả giá đắt cho những chuyện này sao?! Anh không hận gã sao?"

"Hàn Giang Khuyết, có hận Trác Viễn hay không là lựa chọn của anh!"

Văn Kha bùng nổ một cách dữ dội trước nay chưa từng có. Mặt anh đỏ gay vì kích động, đoạn khàn giọng quát lên: "Tại sao em phải thay anh hận thù, thay anh trả thù cơ chứ! Em có từng hỏi anh nghĩ gì chưa?!"

Ngón tay Hàn Giang Khuyết không khỏi khẽ run, trong mắt đã chứa cảm xúc hỗn loạn, nhưng vẫn cố chấp hỏi: "Tiểu Kha, anh... anh không hận Trác Viễn sao?"

"Hàn Giang Khuyết, anh có thể nói rõ cho em hay, anh không hận Trác Viễn." Văn Kha nói: "Năm đó là anh lựa chọn giúp gã gian lận; là anh chọn kết hôn với gã, mà đúng là gã cũng giúp anh trả tiền thuốc men chữa bệnh cho mẹ. Từng chuyện từng chuyện đều là lựa chọn chính anh quyết định. Anh có tư cách gì mà hận hắn như lẽ đương nhiên chứ?"

Hàn Giang Khuyết ngơ ngác nhìn Văn Kha, vành mắt đỏ hoe.

Có lẽ, đáp án ấy đã sớm tồn tại trong lòng hắn.

Nhưng hóa ra khi thực sự nghe thấy, vẫn sẽ đau lòng như muốn chết đi.

"Anh cũng không muốn em hận gã, Hàn Giang Khuyết à."

Văn Kha không chú ý đến vẻ mặt của Hàn Giang Khuyết, anh nhìn bóng đêm tối tăm ngoài cửa sổ, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói: "Bởi vì cả đời này, con người không thể dựa vào việc oán hận người khác mà sống tốt được. Bây giờ anh chỉ muốn đi tiếp, không muốn quay đầu nhìn lại. Hàn Giang Khuyết, thế mà giờ em lại kiên quyết bắt anh quay đầu lại, dùng cách đó để bắt anh cào nát vết sẹo của mình, lần nữa cảm nhận nỗi đau ấy. Anh thật sự không muốn như thế.... Bỏ xuống đi, được không em? Đừng tiếp tục trả thù nữa, chúng ta hãy quên Trác Viễn đi, hãy sống cuộc đời mình thật tốt, được không?"

"Em không làm được."

Có một nháy mắt, Văn Kha gần như cho rằng mình đã nghe lầm.

"Em không làm được."

Hàn Giang Khuyết lặp lại lần nữa.

Hắn không còn nhìn về phía Văn Kha nữa, mà vẫn bình tĩnh nói: "Tiểu Kha, sau khi chúng ta ở bên nhau, chuyện nào em cũng nghe lời anh. Nhưng chuyện này thì không được. Em không thể bỏ xuống, em có sắp xếp của mình. Với nhà họ Trác, kế hoạch của em đã đến bước cuối cùng mấu chốt nhất, chỉ cần hoàn thành, em sẽ ngả bài với người nhà mình. Kỳ thực, mười năm qua em vẫn luôn cố gắng chính thức quay về nhà họ Hàn, không còn làm một đứa con riêng không danh không phận nữa. Nhưng sau khi anh trở về, em cảm thấy mình hờ hững với chuyện đó lắm. Cho dù như thế nào, em sẽ không để anh chịu ấm ức, nếu họ không chịu thừa nhận anh, em sẽ rời khỏi nhà họ Hàn."

Trong xe chìm vào tĩnh mịch, qua thật lâu, Văn Kha nhẹ giọng hỏi: "Em cảm thấy em của bây giờ là không để anh chịu ấm ức sao?"

Nghe thấy câu này, Hàn Giang Khuyết không khỏi đau đớn cắn chặt răng, nhưng vẫn không chịu mở miệng trả lời.

"Hàn Giang Khuyết..."

Văn Kha bỗng cảm thấy nỗi mỏi mệt trước nay chưa từng có ào lên nhấn chìm mình. Cái tên từng khiến anh chỉ cần vừa nghĩ đến đã cảm thấy ngọt ngào, giờ gọi lên lại khiến lưỡi anh đắng chát.

Văn Kha cúi đầu dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, sau đó khẽ khàng nói chuyện như nói với Hàn Giang Khuyết, cũng như với con mình: "Anh đã mang thai năm tháng rồi..."

Anh không nhịn được khẽ khịt mũi. Trong nháy mắt đó, Văn Kha cảm thấy thực sự bất lực. Omega đang mang thai không hề khác với bất cứ động vật giống cái nào, bản năng sẽ càng nhạy cảm, càng cảnh giác, cũng khát vọng yên ổn hơn.

"Anh muốn một cuộc sống ổn định và hướng về phía trước, có sự nghiệp của mình, có gia đình của mình. Cứ bình thường thế thôi, không cần giàu sang phú quý cũng được. Anh cần một Alpha dù không quá trưởng thành chững chạc, nhưng có thể cho anh ít nhất một chút an toàn. Nhưng lúc ở cạnh em, anh lại cảm thấy rất bất an."

"Ở bên cạnh em khiến anh cảm thấy không an toàn?" Hàn Giang Khuyết quay phắt lại.

"Không phải là không an toàn trên cơ thể, mà là anh cảm thấy bất an về tinh thần."

Văn Kha lắc đầu, anh không biết nên diễn đạt thế nào, chỉ thì thào nói: "Hàn Tiểu Khuyết, hình như em nhất định phải liều chết nhớ rõ những chuyện đau khổ nhất. Đây không phải là lần đầu tiên anh cảm thấy như thế... Em còn nhớ lần trước anh bất cẩn nhìn thấy ghi chú của em không, mấy ngày trong đó nhiều nhất chính là 12 tháng 6. Về sau anh mới nhớ ra, đó là ngày anh bị đuổi học. Em nhớ ngày đó, nhớ mười năm, điều này khiến anh vô cùng lo lắng. Anh cảm thấy trong lòng em có một nơi hoàn toàn đen thui, giống như mãi mãi sẽ không mở ra cho anh. Trong chỗ đó đều là những thứ cố chấp, tiêu cực, ngột ngạt, nhưng anh thật sự... Rất sợ như thế, bởi vì có đôi khi anh sẽ không kìm được mà nghĩ..."

"Nghĩ, thực ra em hận Trác Viễn như vậy, có phải là vì..."

Anh nhớ đến con số 12-6 cực kỳ phẫn nộ không ngừng xuất hiện trên ghi chú kia như một cơn ác mộng, xuất hiện hết lần này đến lần khác, và, một suy nghĩ lạnh lẽo nào đó bỗng nhiên lóe lên.

Rốt cuộc, ngay cả đôi môi anh cũng không kìm chế được nổi mà run rẩy: "Bởi vì, kỳ thực em cũng hận anh?"

Hàn Giang Khuyết nhìn Văn Kha, trong ánh mắt của hắn cất giấu nỗi đau khắc khoải đến cực điểm. Cánh mũi hắn phập phồng, đôi môi cũng bất giác giần giật.

Mà bóng đêm ngự trị trong mắt hắn, đen đặc chẳng khác nào sương mù không thể tan biến.

Nhưng một hồi lâu sau hắn vẫn không trả lời, cũng không nhắc đến chữ hận khoan tim thấu xương kia, có điều cũng chẳng có cách nào mở miệng phủ nhận.

Cái này đã là đáp án.

Rốt cuộc, lần đầu tiên Văn Kha hiểu rõ cái gì gọi là như rơi xuống hầm băng.

Anh bỗng giơ tay mở cửa xe, sau đó nhanh chân bước ra chặn một chiếc taxi, run rẩy nói: "Thế Gia."

Cả đường chiếc Land Rover màu đen của Hàn Giang Khuyết vẫn đi theo anh, nhưng hắn lại không cùng anh lên lầu.

Có lẽ vì cả hai người họ đều biết, đêm ấy, có một thứ gì đó rất tốt đẹp, rất mơ mộng, cuối cùng đã vỡ nát rồi.

_____________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc