TÌNH CUỐI

Đêm ấy, suy nghĩ của Văn Kha cứ loạn tùng phèo. Tình huống bây giờ nói khéo thì cũng đúng, nhưng thực ra có cả tính tất yếu trong đó.

Trước đó công ty của Trác Viễn đã muốn phát triển app hẹn hò, giờ nghĩ lại thì việc Trác Viễn không để đề án của anh vào mắt là chuyện đương nhiên, bởi vì khi đó nội bộ Khoa học công nghệ Viễn Đằng đã bắt đầu phát triển cơ cấu cho app của mình, nên Trác Viễn chỉ đang lừa gạt anh như dỗ dành một con thú cưng.

Sau khi hoàn thiện app sẽ là công tác phát hành, mà trong nước chỉ có mấy công ty phát triển hàng top. Truyền thông tương tác Lam Vũ có máu mặt trong thành phố B, đương nhiên sẽ là đối tác đầu tiên mà Trác Viễn chọn để hợp tác.

Vậy có lẽ chỉ có thể nói là ông trời trêu ngươi muốn khiến anh và Trác Viễn trở thành đối thủ cạnh tranh.

Thực ra trong khoảng thời gian này, Văn Kha rất ít khi nhớ đến cái tên Trác Viễn. Nếu như có thể, thậm chí anh thà mãi mãi không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với Trác Viễn.

Năm đó khi bản thân anh còn chìm trong vũng bùn, có rất nhiều chuyện có lẽ xuất phát từ bản năng cầu sinh khiến anh không thể không dựa vào cảm giác chết lặng của mình mới có thể tiếp tục sống. Nhưng đến bây giờ, khi khoảng cách không gian và thời gian đều đã mở ra, quá khứ lần nữa lặng lẽ nổi lên trong lòng, những nỗi nhục nhã và đau đớn đan xen vào nhau khiến anh gần như mất ngủ.

Sau khi bị trường đuổi học, mẹ lại đột ngột qua đời, một mình Văn Kha bị Trác Viễn đưa đến thành phố B xa lạ và ở lại trong biệt thự nhà họ Trác. Anh chìm đắm trong nỗi đau đớn, cả sức khỏe và tinh thần đều yếu ớt khôn cùng. Khi ấy cuộc đời đã tăm tối như màn đêm đen, người duy nhất có thể dựa vào cũng chính là kẻ đã cho anh ký hiệu tạm thời – Trác Viễn.

Văn Kha thực sự ỷ lại Trác Viễn, vì dù sao đó cũng chính là Alpha đầu tiên của anh. Nhưng vì tình cảm khi ấy là thật, nên về sau hết thảy mọi chuyện mới càng thêm tuyệt vọng.

Trong ngôi nhà xa hoa to lớn nhường ấy, Văn Kha nhanh chóng phát hiện ra vị trí của mình xấu hổ đến tột cùng.

Ban đêm muốn thổ lộ hết tâm sự với Trác Viễn một chút sẽ bị mẹ gã nghiêm khắc dạy dỗ, nói là quấy rầy Trác Viễn nghỉ ngơi.

Anh rất khó để có thể ở chung thân mật với gã, cho dù đang trong kỳ phát tình cũng phải gắng sức kiềm chế mình, mỗi ngày chỉ có thể nhận được một lần ký hiệu, bởi vì đòi hỏi quá nhiều sẽ bị gọi là một Omega không biết thấu hiểu.

Hết thảy mọi thứ trong sinh hoạt đều vây quanh Trác Viễn: Trác Viễn thích ăn cái gì, Trác Viễn thích mặc cái gì, Trác Viễn đang bận điều gì.

Nhà họ Trác tạo ra khuôn mẫu một Omega tồn tại vì sự hưởng thụ của Trác Viễn để thuần hóa anh. Tôn nghiêm của anh, nhu cầu của anh, hết thảy không còn quan trọng.

Không có bất cứ ai quan tâm đến việc nội tâm của một thiếu niên vừa mất đi tất cả sẽ đau đớn và bất lực đến cỡ nào.

Mà điều đáng sợ nhất chính là, khi đó anh tựa như một kẻ sắp chết đuối, đương cơn sợ hãi và bất lực đã khiến anh lựa chọn từ bỏ chính mình như vậy.

Văn Kha nhớ lại bản thân của những năm ấy, muốn lấy lòng hết lần này đến lần khác, muốn để những người kia hài lòng, ngay cả mình cũng không dám thương yêu bản thân mình. Dường như cả cuộc đời của Văn Kha ngày xưa đã chìm trong một hố đen vô tận.

Nhớ đến cái nhìn chòng chọc của ông bà Trác khi ở nhà họ, nhớ đến hết câu "Xin lỗi" này đến câu "Xin lỗi" kia vì không thể mang thai, vậy mà chẳng có ai đáp lại anh, để rồi cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng xùy quá đỗi lạnh lùng.

Dù những ký ức kia chỉ xẹt qua đầu thôi cũng khiến cơ thể anh như bị đột ngột quất roi thật mạnh. Vật có thể đổi sao có thể dời, nhưng nỗi đau khi tôn nghiêm bị kẻ khác giẫm đạp dưới chân lại vẫn rõ ràng như cũ.

Trong đáy lòng anh, quả thực có một phần nào đó đúng là đã từng hận Trác Viễn, cũng từng hận nhà họ Trác.

Nhưng nỗi hận ấy lại phức tạp và bất đắc dĩ, bởi vì chung quy nó có liên quan đến tiền bạc, liên quan đến ân tình, cũng liên quan đến sự bất lực của chính anh mà khiến anh để đời mình như nước chảy bèo trôi. Từ trước tới giờ anh không phải là kiểu người đổ hết tội lỗi cho người khác, nên chính vì cảm giác trách nhiệm này anh mới thà oán hận chính mình nhiều hơn.

Thế giới của người trưởng thành thực sự không có gì là đơn giản thuần túy, đến cả hận cũng vậy.

Mà nếu không thể hận triệt để, chi bằng dứt khoát đừng hận.

Nên cuối cùng, mặc dù trước khi ly hôn Trác Viễn đã ngoại tình, nhưng Văn Kha cũng vẫn nghĩ cứ để mọi thứ trôi qua như vậy.

Cố gắng không muốn trả thù, chỉ muốn từ nay về sau không còn liên quan nữa.

Nhưng hết lần này đến lần khác, số mệnh cứ đẩy anh đến bước này...

Trong lúc nhất thời đáy lòng chỉ thấy ngũ vị tạp trần.

Đúng lúc này, điện thoại đột ngột vang lên giữa đêm khuya. Văn Kha lập tức trở mình với lấy nó, quả nhiên thấy là tin nhắn Wechat Hàn Giang Khuyết gửi tới.

"Văn Kha, anh đã ngủ chưa? ^——^"

Chỉ cần vừa nhìn thấy tin nhắn của Hàn Giang Khuyết, trong mắt Văn Kha đã không kìm được ý cười. Trước đó ngày ngày hai người dính chặt lấy nhau nên vốn không dùng ứng dụng gửi tin nhắn này, tình huống để nhắn tin đã ít lại càng ít, nên lần đầu tiên anh phát hiện ra Hàn Giang Khuyết vốn có gương mặt lạnh lùng lại gửi icon. Mà gửi icon thì cũng được đi, hắn lại càng vụng về tự tay gõ icon, khuôn mặt cười này vừa to vừa xấu.

"Anh dậy rồi nè ^——^."

Văn Kha cũng tự tay gõ một mặt cười giống y hệt. Anh không kịp chờ Hàn Giang Khuyết trả lời mà gửi thêm một tin: "Có thể gọi điện thoại không?"

"Được." Hàn Giang Khuyết lại còn nghiêm túc gửi trả một chữ, sau đó mới gọi điện thoại tới.

"Văn Kha ơi."

Văn Kha chui vào chăn rồi đặt mình trên gối, cũng nhẹ nhàng "Ơi" một tiếng.

Hai người không khỏi dừng lại một chút, đôi bên chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

"Em... Em đến mà chẳng thèm gọi điện thoại cho anh." Văn Kha nhỏ giọng nói.

"Vừa hạ cánh thì em có chút chuyện cần xử lý, bận quá nên quên mất." Hàn Giang Khuyết trả lời. Hắn dừng một chút, không biết có phải vì mỏi mệt không mà giọng nói hơi khàn: "Văn Kha, em nhớ anh lắm."

Qua điện thoại, giọng nói Hàn Giang Khuyết càng trầm thấp hơn bình thường, khiến Văn Kha có cảm giác như lần đầu tiên gặp mặt.

Có đôi khi con người ở chung với nhau thật sự rất kỳ diệu. Lần đầu tiên gặp lại nhau ở LM, nom Hàn Giang Khuyết chững chạc sâu sắc đến nhường nào. Đã có một giây lát anh còn nghĩ họ đã không thể quay lại quá khứ được nữa rồi. Nhưng chỉ sau khi thực sự yêu đương và ở chung với nhau, đứng trước mặt anh Hàn Giang Khuyết mới bộc lộ một mặt hoàn toàn khác biệt một cách tự nhiên – Vẫn là cậu thiếu niên ngây thơ, vẫn là chú sói con lúc non nớt lúc dữ dằn.

"Anh cũng nhớ em lắm."

Giọng Văn Kha càng mềm hơn. Mặc dù quả thực có rất nhiều chuyện nghiêm túc cần nói, nhưng vừa nghe thấy giọng Hàn Giang Khuyết anh đã không nhịn được mà mềm mại nũng nịu một chút xíu: "Vậy giờ em đang ở đâu thế? Một mình hả?"

"Ừ. Em vừa tắm rửa xong, muốn gọi điện thoại cho anh nhưng lại sợ anh ngủ rồi, thế nên mới gửi tin nhắn cho anh trước." Nói đến đây Hàn Giang Khuyết không khỏi chần chừ một chút, sau đó lập tức nhẹ giọng hơn nữa: "Văn Kha... Bảo bối của em, em rất nhớ anh."

Thực ra Hàn Giang Khuyết không am hiểu dỗ ngon dỗ ngọt này nọ. Hắn là kiểu người cần thêm nhiệt thật lâu, dù lúc ân ái ôm hôn thân mật trên giường, cũng phải chờ sau khi bầu không khí dần dần nóng lên mới có thể tự nhiên thốt ra những câu ngọt ngào như "Hươu con cục cưng" với Văn Kha.

Nhưng giờ hắn lại lặp lại hai lần câu thổ lộ ngọt ngào, hẳn là thật sự rất rất nhớ.

"Anh cũng thế." Văn Kha vùi khuôn mặt đã nóng bừng lên vào gối đầu: "Hàn Giang Khuyết, anh muốn cắn tai em, còn, còn muốn làm với em nữa cơ..."

Anh cũng xấu hổ lắm, nhưng dường như vẫn lớn gan hơn Hàn Giang Khuyết một chút xíu.

Văn Kha cảm thấy trong người mình như có một đám bồ công anh đang khe khẽ gãi nhẹ lên tim, đấy là cơn hứng tình hoàn toàn khác với lúc phát tình, nó rất dịu dàng, tựa như cơn gió mơn man trong ngày hè.

Người đàn ông bên kia điện thoại nhẹ hít vào một hơi, nhưng lại khá vụng về không biết tiếp nối tán tỉnh êm ái của Văn Kha thế nào, chỉ có thể căng thẳng "Ừm ừm" hai tiếng, một lát sau rốt cuộc hắn mới nói: "Chờ, chờ em về nhé."

Cho dù là cách điện thoại, Văn Kha vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của chàng Alpha, rèm mi dài của hắn sẽ rũ xuống, ánh mắt đượm chun chút thẹn thùng.

"Sau này, nếu mang thai... Thì không thể làm tình nhỉ." Văn Kha nói.

"Không thể." Đầu tiên Hàn Giang Khuyết đáp, nhưng lập tức hỏi lại một cách không chắc chắn lắm: "Hẳn là không thể đâu nhỉ?"

"Trước ba tháng nhất định là không thể." Văn Kha nhắm mắt lại khe khẽ thì thầm: "Sau đó, sau đó sẽ có bụng, không tiện, với lại, với lại cũng xấu nữa. Có lẽ phải đến gần một năm không thể nào làm được rồi."

Thực ra anh hơi buồn ngủ, nhưng lúc mông lung nửa tỉnh nửa mê rồi lẩm bẩm lải nhải những chuyện riêng tư nhất với Hàn Giang Khuyết lại khiến anh cảm thấy hạnh phúc khôn cùng.

"Đồ hươu cao cổ dâm đãng." Đầu dây bên kia Hàn Giang Khuyết ngốc nghếch cười một tiếng.

"Em cười gì đấy?" Văn Kha không nhịn được hỏi.

"Nếu quả thật mang thai thì anh sắp làm bố rồi." Trong giọng nói Hàn Giang Khuyết chứa chan ý cười: "Thế mà trong đầu toàn nghĩ đến chuyện này."

"Làm, làm bố thì không thể nghĩ đến à?" Mặt Văn Kha lập tức đỏ bừng. Anh bị trêu chọc đến mức hơi khó chịu, nhất thời cũng bỗng cảm thấy điều mình để ý có hơi kỳ quái, nhưng mà cứ vẫn nghĩ đến chuyện này thôi.

Hàn Giang Khuyết vẫn đang cười, một lát sau hắn bỗng nói: "Văn Kha, anh có bụng cũng sẽ rất đáng yêu."

Văn Kha ngây ra một lúc, sau đó nhận ra Hàn Giang Khuyết đang trả lời cho nỗi lo lắng trước đó của anh.

"Em vẫn không thích trẻ con, nhưng đôi khi ngẫm lại, nếu có thể nhìn thấy dáng vẻ mang thai của anh..." Hàn Giang Khuyết hơi dừng lại, nói: "Có thể sờ bụng anh, kỳ thực cũng khá mong chờ."

Văn Kha cảm thấy cơ thể mình bỗng trở nên thật mềm thật êm, tựa như đang nằm trên đám mây giống kẹo bông và nổi trôi lơ lửng.

Anh không thốt nên lời, chỉ làm theo lời Hàn Giang Khuyết nhẹ nhàng ve vuốt phần bụng dưới bây giờ vẫn bằng phẳng căng cứng như cũ.

Lần đầu tiên anh cảm thấy mang thai và sinh nở cũng có thể rất đỗi dịu dàng.

"Chúng ta có thể làm tình sau ba tháng." Hàn Giang Khuyết nghiêm túc nói: "Anh cưỡi lên người em, làm thế sẽ không ép đến bụng, anh đừng lo."

Lần này đổi thành Văn Kha híp mắt lén nở nụ cười: "Trước đó... Không phải em còn chê anh di chuyển chậm chạp à."

"Đúng là chậm thật, nhưng mà..." Hiển nhiên Hàn Giang Khuyết vẫn nhớ rõ lần ngồi cưỡi thất bại trong kỳ phát tình kia. Dường như hắn đang lâm vào hồi ức, một lát sau mới nói tiếp: "Nhưng mà em cũng thích – Thích anh nằm ở phía trên em đấy Văn Kha."

Đến đây, có lẽ vì cảm thấy một Alpha nói thế quả thực có hơi xấu hổ, bèn dừng lại.

Mà Văn Kha không nhịn được thấp giọng hít vào một hơi, hơi thở của anh cũng trở nên gấp gáp, đôi bên cùng chìm vào nỗi mập mờ và ướt át.

"Hôm nay thuận lợi chứ anh?" Một lát sau Hàn Giang Khuyết bối rối chuyển chủ đề: "Chuyện đề án ấy, Phó Tiểu Vũ nói sao?"

"À..."

Văn Kha hơi bất ngờ, mặt anh vẫn còn nóng bừng. Anh vẫn tưởng họ sẽ tiếp tục trò chuyện, có lẽ... Còn làm chút gì đó nữa, không ngờ Hàn Giang Khuyết lại trực tiếp chuyển chủ đề, nên anh đành lắp bắp nói: "Phó Tiểu Vũ bảo đề án lần này cũng ổn, nhưng, nhưng mà mạo hiểm vẫn rất lớn, cậu ấy không quá bằng lòng đầu tư vào. Có điều cậu ấy có thể giới thiệu cho anh quen người của công ty Truyền thông tương tác Lam Vũ."

"Lam Vũ?" Hàn Giang Khuyết hỏi.

"Ừ, là công ty phát hành app hàng đầu trong giới. Nếu có thể hợp tác được với Lam Vũ thì đó đương nhiên là kết quả tốt nhất." Văn Kha thở dài, thấp giọng nói: "Chỉ có điều bên Lam Vũ cũng đang thảo luận với một công ty phát triển app hẹn hò khác, chẳng khác gì là đối thủ cạnh tranh của anh. Với lại... Công ty đó, là công ty của Trác Viễn."

"Cái gì?" m thanh trong điện thoại của Hàn Giang Khuyết lập tức trở nên lạnh lùng, hắn gằn từng chữ một: "Phó Tiểu Vũ giới thiệu cho anh cạnh tranh hợp tác với Trác Viễn?"

Phản ứng mạnh đến cỡ này của hắn khiến Văn Kha khá bất ngờ, anh vội vàng giải thích: "Phó Tiểu Vũ không biết những chuyện này. Vả lại mấy tháng trước công ty Trác Viễn đang chuẩn bị app hẹn hò, Lam Vũ lại là bên phát hành tốt nhất của thành phố B, trùng hợp gặp nhau lúc này cũng là rất bình thường."

Hàn Giang Khuyết im lặng một chút, nhưng bầu không khí lại vẫn rất căng thẳng. Một lát sau Alpha đầu dây bên kia điện thoại dường như không muốn dây dưa chuyện này nữa mà dứt khoát mở miệng nói: "Ừm Văn Kha, đêm mai em sẽ bay về thành phố B."

"Em giải quyết xong hết mọi chuyện rồi hả?" Văn Kha vui vẻ hỏi: "Lúc nào thì lên máy bay? Để anh đi đón em nhé."

"Không cần đâu, có lẽ đến nửa đêm mới hạ cánh, em sẽ tự lái xe về." Giọng của Hàn Giang Khuyết rất trầm: "Giờ không còn sớm nữa, anh ngủ trước đi. Đến lúc về chúng mình lại nói cụ thể hơn nhé."

"Được." Đúng là Văn Kha cũng đã buồn ngủ, anh ngáp một cái xoay người lại rồi nói: "Vậy đêm mai gặp nha Hàn Tiểu Khuyết."

"Ngủ ngon."

Hàn Giang Khuyết chờ cho bên Văn Kha cúp máy, sau đó mới nghiêm mặt gửi một tin nhắn cho Phó Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, đêm mai chúng ta gặp nhau nói chuyện một chút."

__________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc