TÌNH CUỐI

Mua quần áo xong, trên đường lái xe Văn Kha khá mất tập trung.

Nửa đường Hàn Giang Khuyết có hỏi anh muốn ăn gì, nhưng anh cũng chỉ lắc đầu nói không biết. Hàn Giang Khuyết nghĩ một lúc rồi quyết định đến tiệm lẩu cạnh câu lạc bộ LM.

Lúc ăn cơm, có lẽ Hàn Giang Khuyết cũng cảm nhận được Văn Kha không ổn. Sau mấy lần gắp đồ ăn cho Văn Kha, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được hỏi: "Tiểu Kha, anh sao thế?"

Văn Kha im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Hàn Giang Khuyết: "Vừa rồi em có nói... Em thấy chuyện của cha Trác Viễn ở trên báo hả?"

"Ừ."

"Báo hôm nay?"

"Ừ." Hàn Giang Khuyết vẫn trả lời rất ngắn gọn.

"Nhưng mà..." Động tác gắp miếng thịt dê của Văn Kha ngừng lại nửa chừng, anh nghiêm túc nói: "Từ lúc rời giường đến giờ chúng ta vẫn ở bên nhau, anh không thấy em mua báo, cũng không thấy em đọc báo."

"Ý anh là gì?" Đôi lông mày sắc sảo của Hàn Giang Khuyết khẽ nhăn lại một chút: "Lúc nào mà chúng ta chẳng ở cùng một chỗ, nhưng tùy ý lướt tin tức trên điện thoại cũng đâu tốn thời gian là bao. Thế thì sao?"

"Chẳng, chẳng qua là anh cảm thấy có hơi kỳ lạ." Văn Kha bỗng buồn bực mất tập trung, anh cảm thấy suy nghĩ trong đầu mình rất phức tạp, cơ thể cũng có cảm giác khó chịu vô cùng, chỉ có thể tiếp tục nói: "Hàn Giang Khuyết, em biết tên của cha Trác Viễn không? Em có hiểu rõ về tài sản và công việc của ông ta không? Ý anh là... Dù sao khi một người bình thường nhìn thấy tin tức kiểu này rất khó liên hệ với Trác Viễn chỉ bằng mỗi một họ Trác thôi đúng không?"

"Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì?" Đôi mắt đen láy của Hàn Giang Khuyết xẹt qua một tia không vui, hắn suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói: "Trước đó em đã nói em đến thành phố B cũng vì biết anh ở thành phố này, nên em mới chú ý đến tình hình nhà họ Trác một chút, lạ lắm sao?"

"Nhưng hôm nay nếu em đã đọc tin, cũng biết là nhà họ Trác, vậy tại sao lại không nói cho anh?" Văn Kha khó hiểu.

Hàn Giang Khuyết bỗng nổi giận. Hắn đặt đôi đũa xuống bàn đánh cạch, sau đó nhìn Văn Kha chằm chằm: "Em không muốn nói, bởi vì chuyện của nhà họ Trác vốn chẳng liên quan gì đến anh. Tại sao anh lại không vui như thế hả Văn Kha? Bây giờ anh vẫn còn lo lắng cho Trác Viễn ư?"

Nói xong câu cuối cùng, ánh sáng trong đôi mắt hắn lập tức trở nên tối và lạnh dần.

"Không phải là anh đang lo lắng cho gã."

Văn Kha lắc đầu thật lực. Ánh mắt của Hàn Giang Khuyết khiến anh bỗng cảm thấy người mình giá lạnh. Không biết là ảnh hưởng của tâm lý hay là cơ thể thật sự không thoải mái, anh thậm chí còn có cảm giác buồn nôn.

Văn Kha đỡ lấy góc bàn. Những ngày tháng trong ghi chú của Hàn Giang Khuyết vẫn quẩn quanh trong đầu anh, anh không kìm được thì thào: "Hàn Giang Khuyết, mấy năm qua, có, có phải em... Cực kỳ hận Trác Viễn không?"

Giây phút thốt ra câu nói này, anh khẽ quay đầu và nói bằng giọng rất nhẹ: "Hôm qua, anh vô ý thấy phần ghi chú của em, nhìn thấy mấy ngày em ghi lại hết lần này đến lần khác, kỳ phát tình của anh, sinh nhật của anh, và còn... Ngày 12 tháng 6. Anh nghĩ thật lâu mới nhớ ra 12 tháng 6 là ngày gì. Thực ra anh thà không nhớ còn hơn, Hàn Giang Khuyết, em nhớ nhiều năm như vậy..."

Văn Kha cảm thấy mũi mình cay xè, thực ra anh rất muốn nói, "Em nhớ nhiều năm như vậy có phải khó chịu lắm không". Nhưng còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Hàn Giang Khuyết đã cắt lời: "Anh xem ghi chú của em? Anh còn thấy gì nữa?"

Vẻ sắc bén và căng thẳng trên mặt Hàn Giang Khuyết khiến Văn Kha lập tức hơi tổn thương. Rõ ràng anh đang đau lòng cho Hàn Giang Khuyết, nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như mối liên kết giữa hai người đã hoàn toàn tách rời.

Anh há hốc miệng nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ đành cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: "Anh chỉ xem ghi chú thôi. Xin lỗi em, anh chỉ bất cẩn mở ra thôi, anh, anh sẽ không xem nữa đâu."

"...."

Hàn Giang Khuyết cũng im lặng một lúc.

"Anh nói không sai, em hận Trác Viễn." Hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nói: "Cực kỳ hận."

Đương nhiên Hàn Giang Khuyết có thể cảm giác được Văn Kha không vui. Nhưng vì không hiểu được nguyên nhân thật sự của việc anh không vui, nên hắn càng thêm nôn nóng và phiền muộn không biết làm sao.

"Văn Kha, thực ra có đôi khi em cũng cảm thấy lạ lắm, vậy còn anh thì sao? Tại sao anh không hận Trác Viễn?"

Hàn Giang Khuyết gằn từng chữ một.

Omega của hắn đang cúi đầu, cần cổ của người ấy thật dài, thon thon trắng ngần, mang theo chút yếu đuối khiến người ta thương yêu. Hàn Giang Khuyết rất muốn ôm chặt lấy Văn Kha, nhưng dường như bị một sức lực vô hình nào đó đông cứng tại chỗ ngồi của mình.

Trong tiệm lẩu toàn mùi mỡ bò, mà dưới tâm trạng này không khiến người ta cảm thấy thơm ngon, chỉ thấy sặc mũi và ngầy ngà.

"Anh..."

Cuối cùng Văn Kha cũng ngẩng đầu lên.

Nồi lẩu trên chiếc bàn giữa hai người đang bốc khói nghi ngút, bóng hình của Văn Kha cũng mờ đi.

"Hàn Giang Khuyết," Văn Kha run rẩy đứng lên: "Anh, anh khó chịu quá, muốn nôn."

Hàn Giang Khuyết chớp chớp mắt, lúc này mới thấy sắc mặt của Văn Kha tái nhợt quá đỗi, trán đã đổ đầy mồ hôi – Đó không phải là mồ hôi đổ vì hơi nóng của nồi lẩu.

Hắn đứng phắt dậy ôm chầm lấy Văn Kha trước khi anh ngã nhào.

....

Văn Kha nhớ rõ hình như mình có khuỵu xuống sàn nhà nôn khan một lúc. Mặc dù không nôn được thứ gì, nhưng anh vẫn có cảm giác người mình trở nên mệt lả, khoang sinh sản dường như không ngừng đau quặn, cảm giác đó thực sự đáng sợ.

Về sau, hết thảy ý thức của anh đều rất mơ hồ.

Chỉ cảm thấy người mình được ôm rất rất chặt, chặt đến mức gần như khiến anh không thể thở nổi.

Người đang ôm anh dường như rất sợ hãi, cánh tay cứ mãi run rẩy. Đương nhiên Văn Kha biết đó là Hàn Giang Khuyết, anh muốn vuốt tóc và mặt hắn, nhưng chẳng thể nào nhấc tay lên nổi.

Bởi vì không cách nào an ủi Alpha anh thương, nên cho dù đang lâm vào tình trạng nửa ngất xỉu, anh vẫn cảm thấy.... Rất đau lòng, rất xót xa.

Kỳ lạ làm sao.

Lúc Văn Kha mở mắt ra lần nữa, thứ ngập tràn khoang mũi đầu tiên chính là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.

Văn Kha chớp chớp mắt, sau khi dần dần tỉnh táo lại, anh nhìn thấy Hàn Giang Khuyết đang đứng bên giường nhìn mình.

Vẻ mặt của hắn ngơ ngác, hắn không mở miệng, chỉ chăm chú nhìn anh mà thôi.

"Anh..." Vừa mới mở miệng, Văn Kha đã cảm thấy giọng mình khàn quá đỗi. Anh khẽ hắng giọng một cái rồi mới mở miệng mờ mịt hỏi: "Anh, anh bị sao thế?"

"Anh mang thai rồi."

Văn Kha lập tức sửng sốt.

Lúc này anh mới nhận ra có một bác sĩ đang đứng một bên khác của giường bệnh.

Nữ bác sĩ Alpha cười cười rồi cúi đầu nhìn báo cáo kiểm tra, sau đó ấm giọng nói: "Vừa kiểm tra một lượt cho anh, nhưng thực ra thông qua dụng cụ là đã có thể xác nhận. Còn là thai đôi, chúc mừng anh nhé!"

"Có điều sức khỏe của anh vẫn còn khá yếu, lại mang thai đôi, nên gánh nặng ban đầu rất lớn, rất hay buồn nôn và bị chuột rút – Nhưng không có chuyện gì lớn đâu, đừng lo lắng."

Tiếp đó bác sĩ còn nói một đoạn dài nữa, mặc dù vẫn nghe thấy, nhưng dường như chẳng có câu nào lọt vào tai Văn Kha.

Giờ đây trong đầu anh đang ngập tràn hai chữ "Thai đôi" –

Anh thực sự mang thai rồi.

Anh đang có bào thai đôi, trong bụng anh đã có hai sinh mệnh nho nhỏ.

Văn Kha cảm thấy đầu mình đang ong ong. Anh quay đầu lại hoang mang nhìn về phía Hàn Giang Khuyết, nhưng còn chưa kịp mở miệng, chàng Alpha cao to đã cúi người xuống ôm chặt anh vào lòng.

"Tiểu Kha..."

Giọng của Hàn Giang Khuyết rất thấp. Hắn không thể nói quá nhiều trước mặt bác sĩ, nhưng Văn Kha vẫn có thể nghe ra chút hoảng sợ và căng thẳng từ âm cuối của hắn.

"Hai người cứ nói chuyện trước đã, chuyện khác chúng ta đợi lát nữa rồi bàn lại." Bác sĩ cười cười đặt một xấp báo cáo lên đầu giường, sau đó đi ra ngoài nhẹ nhàng khóa cửa lại, chừa cho họ không gian riêng tư.

_____________________

Chương này có mỗi 1k6 chữ, không bù cho những chương 3k huhu

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc