TÌNH CUỐI

Phó Tiểu Vũ chưa từng nói với bất cứ ai rằng mình sợ thất bại đến chừng nào.

Càng lên cao, nỗi sợ hãi ấy càng giống như cơn thủy triều cuốn lấp lấy y. Có đôi khi y cảm thấy thần kinh mình giống như một sợi dây thun bị kéo căng cực hạn, chỉ lúc uống rượu mới có thể hơi bình tĩnh lại.

Y thích pub, thích uống hơi say rồi nhảy trong biển người, thích nhóm Alpha đứng cách một khoảng nhìn mình bằng ánh mắt tán thưởng.

Dường như y là kiểu người chỉ khi ở trong ồn ào náo động mới có thể yên lòng bung nở, bởi vì y tin chỉ có cách một khoảng đó mình mới thật sự hoàn mỹ.

Một khi trải qua những giây phút thân mật bí ẩn, y sẽ trở nên cứng đờ, căng thẳng, không hề có sức quyến rũ.

Tối hôm qua ở chung với Hứa Gia Nhạc đã lần nữa xác minh điểm này.

Cho nên có đôi khi y thật sự rất ghen tị với Văn Kha –

Văn Kha có nét đẹp khéo léo và dịu dàng, có thể khiến Hàn Giang Khuyết cưng chiều bế lên cao, có thể dùng đôi mắt ươn ướt nũng nịu nhìn Hàn Giang Khuyết.

Văn Kha là kiểu Omega nhẹ nhàng giống hươu con, và cũng là... Kiểu Omega có sức hấp dẫn khôn cùng.

Phó Tiểu Vũ ngồi đờ ra trên giường mười phút, đây là thời gian tỉnh táo y sắp xếp cho mình, bởi vì càng lâu hơn thì lại càng thêm đột ngột. Y nắm thời gian rất chuẩn, nên dù không nhìn đồng hồ cũng có thể ước lượng gần như không sai một phút.

Phó Tiểu Vũ mặc lại chiếc sơ mi đã được ủi phẳng rồi thu dọn bàn ủi và bàn để đồ, sau đó hít một hơi thật sâu và quay lại phòng khách.

Mấy người ngồi trên bàn ăn đang bàn tán về một bộ phim truyền hình cổ trang đang hot gần đây. Phó Tiểu Vũ yên lặng ngồi xuống, y cảm thấy mình không thể chen lời được, vì y rất ít khi xem bất cứ phim ảnh hay show thực tế gì.

"Anh cảm thấy Diệp Cảnh Lan rất đẹp, nhất là cách hóa trang khi đại hôn, vừa anh khí vừa quyến rũ. Trước đó anh vô tình thấy cảnh ấy nên mới thích phim đấy chứ. Ban đầu anh không có thời gian xem, về sau mới tranh thủ thời gian vừa ăn cơm vừa xem một tập."

Khi nói đến một nhân vật Omega trong phim, hiển nhiên Văn Kha khá hưng phấn.

"Cũng bình thường thôi." Hàn Giang Khuyết hừ một tiếng, nhưng vẻ mặt có phần không khách quan.

"Tôi cũng cảm thấy bình thường." Hứa Gia Nhạc cười cười biếng nhác tựa lưng vào ghế ngồi: "Diệp Cảnh Lan quá gắng sức diễn, ngũ quan đều điều chỉnh đến dáng vẻ tinh xảo nhất, giống như hận không thể dùng mỗi góc độ để nói cho mọi người biết mình xinh đẹp đến mức nào. Mỹ nhân một khi quá gắng sức sẽ không khiến người ta cảm thấy được sự quyến rũ, chỉ cảm thấy mệt mỏi."

Phó Tiểu Vũ gắp miếng sủi cảo, y nghe khá chăm chú, bỗng nhiên kinh ngạc hỏi một câu: "Gắng sức không đẹp ư?"

"Đương nhiên." Hứa Gia Nhạc lạnh nhạt nói: "Rất nhiều người không hiểu được mỹ học. Những thứ thực sự hấp dẫn là mị lực và dục vọng từ sâu trong linh hồn con người, là gợi cảm nhẹ nhàng thoải mái, là ngây thơ tự nhiên mà thành. Ngũ quan quá trau chuốt vĩnh viễn sẽ chỉ là vẻ đẹp tầm thường. Nhưng không sao, quá nhiều người không hiểu được cái đẹp, cũng không biết cách thưởng thức, đây chính là khác biệt giai cấp thẩm mỹ."

Lúc nói thế, hắn bỗng toát ra vẻ kiêu ngạo lãng mạn của công tử ca một cách lơ đãng.

Mặc dù gián tiếp phủ định ý kiến của mình, nhưng là bạn thân nhiều năm, Văn Kha không hề khách khí mà thẳng thừng nói lại: "Hứa đại thiếu, thu những quan niệm lãng mạn tư sản của ông về đi. Từ cấp hai ông đổi nhiều bạn trai lắm, nhưng thực ra đều cùng một kiểu cả. Tôi thấy không phải là cao cấp, mà thẩm mỹ một kiểu thì có."

Hứa Gia Nhạc tốt tính cúi đầu uống trà, không phản bác. Nhưng Phó Tiểu Vũ không nhịn được mà nghiêm túc hỏi một câu: "Cấp hai....? Yêu sớm hả?"

Có lẽ từ yêu sớm này quá bất ngờ, Hứa Gia Nhạc sặc một ngụm trà. Hắn đặt cốc xuống cong cong khóe miệng: "Đúng thế, tôi bắt đầu yêu sớm từ năm 13 tuổi cơ. Phó Tiểu Vũ, nhìn hẳn từ nhỏ đến lớn cậu đều là học sinh ngoan nhỉ, chắc chắn sẽ không yêu sớm."

Nhất thời Phó Tiểu Vũ không biết nên nói tiếp thế nào. Đâu chỉ không yêu sớm, ngay cả yêu muộn y cũng chẳng có.

Hàn Giang Khuyết nghe đến đó cũng tìm cơ hội không hề khách sáo bóc phốt Hứa Gia Nhạc: "Hứa Gia Nhạc không chỉ yêu sớm mà còn là tra nam ở trường Bắc Tam, khi đó tiểu O lớp bên cạnh chia tay với hắn ta chạy đến lớp bọn tôi khóc sướt mướt, Hứa Gia Nhạc không chịu gặp người ta, còn trốn đến nhà vệ sinh nữa cơ."

"Ê..."

Hứa Gia Nhạc bị Văn Kha bóc phốt thì thôi, đường này còn bị Hàn Giang Khuyết nói chuyện xấu hổ hồi còn trẻ ra, không khỏi đáp trả ngay lập tức: "Hàn Giang Khuyết, thế còn cậu thì sao?"

"Tôi làm sao hả?"

"Chuyện cậu bị Alpha trường khác viết thư tỏ tình vì vẻ ngoài xinh đẹp thì sao?"

"Không có chuyện này."

"Thế chuyện người khác gọi cậu là Hàn công chúa?"

"Cũng không có chuyện này." Hàn Giang Khuyết nói như chém đinh chặt sắt.

Phó Tiểu Vũ nghe mà choáng váng, Văn Kha ngồi bên cạnh không nhịn được đỡ trán cười trộm.

"Văn Kha, ông nói xem có hay không?" Hứa Gia Nhạc đổi phương hướng ép sát từng bước: "Chuyện Hàn công chúa ấy, có không?"

Hàn Giang Khuyết lập tức quay đầu lại căng thẳng nhìn về phía Văn Kha.

"À..." Văn Kha cười không ngừng, anh nhìn Hàn Giang Khuyết, cố ý kéo dài giọng: "Có không ấy nhỉ -"

"Không có." Khi đối mặt với Omega của mình, Hàn Giang Khuyết nhỏ giọng hơn rất nhiều, vành tai lại khẽ đỏ ửng. Hắn giống như một chú sói con ra ngoài gây hấn lại vô ý bị kẻ địch túm đuôi, chỉ đành tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Omega của mình, muốn Văn Kha phân xử cho mình.

Tim Văn Kha tê dại, anh không kìm được khẽ vuốt ve tóc Alpha một cái, đoạn nói dối mà không hề có gánh nặng trong lòng: "Vậy thì không có."

"Mẹ nó chứ Văn Kha." Hứa Gia Nhạc nói: "Tôi phát hiện ông đúng là kẻ trọng sắc khinh bạn."

Văn Kha cười trộm duỗi đũa ra muốn gắp một miếng sủi cảo, nhưng khi vừa đưa đến bên miệng và ngửi được mùi dầu mỡ của sủi cảo chiên, anh chợt cảm thấy buồn nôn dữ dội. Sắc mặt anh trắng bệch, lập tức dùng một tay chống bàn đứng dậy, tay kia thì vô thức che miệng.

Phản ứng lần này thậm chí dữ dội hơn mấy ngày trước, chân Văn Kha còn hơi run.

Hàn Giang Khuyết cũng đứng dậy ngay lập tức, theo bản năng ôm chặt lấy Omega.

"Muốn, muốn ói..." Trong dạ dày không ngừng cuộn trào vị chua, Văn Kha cảm thấy đầu mình choáng váng, yếu ớt dựa lên ngực Hàn Giang Khuyết.

"Được được, sẽ ổn thôi." Hàn Giang Khuyết đã xử lý tình huống thế này mấy lần rồi, nhưng vẫn căng thẳng.

Hắn không dám ôm Văn Kha vì sợ sẽ kích thích khiến anh nôn ra ngay lập tức, nên chỉ có thể chậm rãi đỡ anh đến nhà vệ sinh.

Lúc Văn Kha ngồi quỳ trước bồn cầu nôn khan, Hàn Giang Khuyết cầm cốc nước súc miệng ngồi xổm bên cạnh nhìn anh chằm chằm, gần như không chớp mắt.

Hứa Gia Nhạc và Phó Tiểu Vũ chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng nhìn.

Thực ra Văn Kha không ăn quá nhiều, nhưng vẫn nôn không ngừng, ngay cả mùi vị trong miệng cũng khiến anh cảm thấy buồn nôn. Dạ dày như bị một bàn tay nhào nặn liên tục, khó chịu đến mức khiến người anh đẫm mồ hôi.

"Khó chịu quá..."

Văn Kha nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.

"Em biết." Hàn Giang Khuyết cẩn thận vuốt ve lưng Omega từng li từng tí: "Còn muốn nôn không anh?"

Văn Kha cố gắng súc miệng một lát. Mặc dù không còn nôn nữa, nhưng anh chỉ yếu ớt cúi đầu lặp lại câu nói không liên quan lần nữa: "Khó chịu quá."

Hàn Giang Khuyết đau lòng đến mức không biết làm sao, hắn hôn hôn lên gương mặt đẫm mồ hôi của Văn Kha: "Bảo bối, em đang ở đây, bảo bối của em."

Một lọn tóc Văn Kha rũ xuống, thậm chí vì vậy mà dính chút nước bọt, nom rất nhếch nhác. Nhưng Hàn Giang Khuyết tuyệt không chê bai Omega vừa nôn xong, thậm chí còn dán mặt tới hôn môi và mặt Văn Kha hết lần này đến lần khác.

Phó Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn cảnh này –

Chàng Alpha cao to ôm trọn Omega vào lòng, hai người cùng ngồi xổm chen chúc trước bồn cầu, giống như đột nhiên tiến vào thế giới nhỏ của mình, những người khác không thể bước vào được nữa.

Dù là đối với Omega cùng giới tính, chuyện mang thai cũng rất xa lạ.

Nỗi chật vật thân bất do kỷ, nỗi khó xử chẳng cách nào né tránh khiến y cảm thấy không biết làm sao.

Giờ y còn không thể nào tưởng tượng được tình cảm phải đến mức nào mới có thể bộc lộ dáng vẻ bất kham chật vật đến thế trước mặt bạn đời mà không hề khúc mắc.

"Nếu không thì tôi và Phó Tiểu Vũ về trước đây." Hứa Gia Nhạc trầm giọng nói: "Hàn Giang Khuyết, cậu hãy chăm sóc cho Văn Kha nghỉ ngơi thật tốt. Cậu ấy vừa mang thai nên phản ứng rất mạnh, có chuyện gì thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

Hàn Giang Khuyết vẫn ôm Văn Kha, nghe Hứa Gia Nhạc nói thế hắn cũng chỉ nhẹ gật đầu mà không hề đáp lại.

"Ừm." Suy nghĩ Phó Tiểu Vũ cũng hơi lộn xộn, y nghĩ nghĩ một chút mới nói: "Thế tôi về trước tìm người chuẩn bị tài liệu và thủ tục đăng ký công ty, có tiến triển sẽ nói với mọi người."

"Chờ chút Tiểu Vũ." Có lẽ câu nói của Phó Tiểu Vũ đã nhắc nhở Văn Kha, anh ngẩng đầu lên, sắc mặt còn tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười nhẹ nói: "Chuyện đề án thực sự rất cảm ơn cậu. Còn chuyện cổ phần hãy làm như chúng ta nói trước đó đi, cậu đừng quên nhé. Ngoại trừ phần của cậu, tôi còn muốn giao một phần cho Hứa Gia Nhạc, nên mấy ngày tới chúng ta còn phải thương lượng lại một chút."

"Cổ phần?" Nghe đến mấy câu này, Hàn Giang Khuyết mới khá kinh ngạc nhìn lại. Nhưng hiển nhiên hắn không thích việc Văn Kha nghĩ đến mấy chuyện đó vào lúc này, bèn cúi đầu vuốt ve khuôn mặt anh, thấp giọng nói: "Trước tiên anh đừng nghĩ đến những thứ này."

Hứa Gia Nhạc cũng quay đầu lại nhìn Phó Tiểu Vũ một cái.

Phó Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy khá xấu hổ. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng y luôn cảm thấy câu nói của mình hình như không đúng lúc, mà vừa rồi vẻ mặt của Hàn Giang Khuyết có chút trách cứ bí ẩn.

"Ừm, tôi không cần cổ phần cổ phiếc gì đâu, chờ cậu kiếm thật nhiều tiền rồi phát tiền thưởng nhiều nhiều là được." Hứa Gia Nhạc vừa sửa lại quần áo vừa thản nhiên nói: "Trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện công ty chờ sức khỏe cậu ổn hơn rồi xử lý sau."

Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Nhạc cùng đi chung thang máy xuống dưới lầu. Dọc đường đi cả hai không nói chuyện, bầu không khí khá cứng nhắc kia khiến Phó Tiểu Vũ sâu sắc cảm nhận được có lẽ vẻ hòa thuận lúc nãy trong nhà Văn Kha không hề liên quan đến mình.

Mãi đến khi tới đại sảnh, Hứa Gia Nhạc mới nhàn nhạt hỏi: "Cậu ở đâu? Hôm qua tôi đỗ xe chỗ quán bar nên phải đến đó lấy trước, có cần đưa cậu về nhà không?"

Phó Tiểu Vũ nghe ra ý của đối phương nên y dứt khoát không trả lời câu hỏi thứ nhất, mà chỉ bình tĩnh nói: "Không cần đâu, tự tôi gọi xe về là được, cảm ơn anh."

Thế là Hứa Gia Nhạc không hỏi nhiều nữa mà gọi xe để Phó Tiểu Vũ đi trước.

Dưới ánh mặt trời chiều rực rỡ, hắn đưa mắt nhìn chiếc taxi màu vàng dần dần đi xa, vẻ mặt khá phức tạp.

Hai người họ không ai nhắc đến chuyện tối qua.

Nhưng dù ít dù nhiều...

Hứa Gia Nhạc nghĩ, mình nên nói câu xin lỗi với cậu ta.

_____________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc