TÌNH CUỐI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời của Văn Kha cứ thế rơi vào giữa không khí ngưng trệ như bùn lầy.

Hàn Chiến chỉ hững hờ nhìn anh, giống như người anh đang nói đến không phải là con trai của mình, là một kẻ không liên quan.

Văn Kha biết mình không nên chờ câu trả lời, càng không cần kỳ vọng điều gì cả. Thế là anh cố gắng khôi phục cảm xúc, sau đó bình tĩnh đẩy cửa xe bước xuống.

Hàn Giang Khuyết lập tức đi tới, cặp mắt đen láy của hắn nhìn Văn Kha chằm chằm, sau đó không kìm lòng nổi mà bỗng nắm tay Văn Kha một cái trước khi lên xe.

Văn Kha nghe thấy hắn nói: "Tiểu Kha, chờ em nhé."

Hàn Giang Khuyết không được Văn Kha trả lời, hiển nhiên khá lo lắng, bèn nhỏ giọng lặp lại lần nữa: "Chờ em."

Văn Kha không nói gì thêm, có lẽ anh quá mệt, mệt đến nỗi ngay cả dùng cổ họng để phát ra tiếng cũng cảm thấy không còn tí sức. Xung quanh họ đều là những người Hàn gia mang tới, lái xe, vệ sĩ, và cả anh ba của Hàn Giang Khuyết cũng đứng cách đó không xa, đang quay lưng nhìn lên trời hút thuốc.

Văn Kha không muốn ở đây, bèn đỡ eo chậm rãi trở lại chiếc Land Rover của nhà mình.

Trong xe đang bật điều hòa, bởi vì nhiệt độ trong xe cao nên trên lớp cửa kính phủ một lớp sương mù. Văn Kha thất thần ngắm nhìn, một lát sau mới vươn tay nhẹ nhàng in một dấu tay mờ trên cửa sổ.

Anh còn nhớ rõ trước đây khi vừa đến mùa đông, anh thường cùng chơi trò này với Hàn Giang Khuyết cách tấm cửa sổ bằng kính. Anh sẽ viết chữ lên cửa sổ nhà bếp, in dấu tay, còn Hàn Giang Khuyết thì đứng ngoài nhìn.

Mãi đến về sau có một đêm anh và Hàn Giang Khuyết cùng ngồi trên giường xem Titanic bản đầy đủ, nhìn thấy Rose và Jack lén lút chạy đến khoang chứa hàng trên tàu ái ân triền miên –

Ống kính dừng lại ở cánh cửa thủy tinh mông lung sương mù, chỉ có bàn tay mảnh khảnh của Rose đặt trên đó một cách thỏa mãn, sau đó chầm chậm tuột xuống một cách ý vị sâu xa.



Mặt Văn Kha đột ngột đỏ bừng, cuối cùng về sau anh không cho Hàn Giang Khuyết viết chữ trên cửa kính nữa.

Bởi vì trong một đêm, người thiếu niên có nỗi lòng ngây ngô không thể nói.

Nghĩ đến đây, anh bỗng rũ mắt xuống.

Rèm mi dài của Omega khe khẽ run rẩy, một lát sau anh tựa đầu vào cửa im lặng dùng một tay che mắt.

.....

.....

Hàn Giang Khuyết vội vã chạy về, hiển nhiên hắn rất rối rắm, đầu tiên còn gõ hai lần lên cửa sổ xe như gõ cửa, sau đó mới hoảng hốt vòng qua đầu xe rồi mở cửa ngồi vào.

Cũng chính lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ khởi động.

Cách cửa sổ xe, Văn Kha nhìn thấy ba chiếc xe của nhà họ Hàn chậm rãi rời đi trong màn đêm sâu thẳm, chỉ để lại một làn khói mỏng manh ảm đạm giữa đêm đen.

Người nhà họ Hàn rời đi một cách bí ẩn và dứt khoát giống lúc đến, chỉ để lại không khí hoàn toàn tĩnh mịch trên chiếc Land Rover.

"Tiểu Kha." Hàn Giang Khuyết ngồi trên ghế lái, qua một hồi rất lâu mới khó khăn mở miệng: "Cho dù lúc nãy cha em, cha em có nói gì, tuyệt đối anh đừng để bụng, nhé."

Hắn dừng một chút, thấy Văn Kha cứ một mực nhìn ra ngoài cửa sổ không nói chuyện, giọng cũng nhỏ hơn một chút: "Em biết là thái độ của người nhà em khiến anh khó chịu, nhưng em có thể giải quyết, hãy cho em chút thời gian."

"Tiểu Kha, anh để ý đến em đi, được không?"

Cuối cùng Hàn Giang Khuyết không nhịn được nữa, hắn quay người lại khàn giọng nói.

Rốt cuộc Văn Kha cũng thấp giọng bảo: "Hàn Giang Khuyết, vừa rồi cha em hỏi anh, bé con bao lớn rồi. Anh nói, được năm tháng. Đúng thế, con của chúng ta đã được năm tháng rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh, chúng ta đã ở bên nhau được gần nửa năm rồi. Nửa năm, hơn một trăm tám mươi ngày, Hàn Giang Khuyết, hơn một trăm tám mươi ngày qua có phải em chưa từng nghĩ đến việc nói thật cùng anh không?"

"Em..."

"Hàn Tiểu Khuyết, thực ra từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn cô độc."

Văn Kha cũng quay đầu lại, anh nhìn Alpha của mình bằng đôi mắt nâu nhạt, trong đó chan chứa dịu dàng và cả chun chút bi ai: "Bởi vì trong nhà anh luôn luôn chỉ có hai người. Kể cả tết nhất hay sinh nhật, lúc nào cũng chỉ có một mình mẹ ở bên anh, lúc ăn lẩu bọn anh phải rất hạn chế, bởi vì chỉ hai người không ăn được bao nhiêu, nếu mua nhiều... Hôm sau sẽ phải bỏ rất nhiều đồ ăn. Mặc dù cho đến nay anh luôn cảm thấy mình không quá bất hạnh, nhưng thực ra trước giờ anh vẫn rất muốn một gia đình ồn ã một chút, ấm áp một chút. Về sau khi mẹ qua đời, anh càng cô độc hơn. Cuộc hôn nhân với Trác Viễn chưa từng khiến anh cảm thấy ấm áp."

"Nhưng sau khi ở bên em, hết thảy đã khác."

Văn Kha nhẹ nói: "Lúc biết mình mang thai đôi, ban đầu anh rất hoảng sợ, nhưng sau đó lập tức lại cảm thấy thỏa mãn hạnh phúc. Anh sẽ lén tưởng tượng mười năm sau chúng ta có hai đứa con, đến mùa thu anh có thể một tay nắm tay em, và mỗi người chúng ta sẽ dắt một bé cưng, sau đó đi trên đường phố đầy lá vàng rơi. Hàn Tiểu Khuyết, hạnh phúc mà anh muốn rất đơn sơ, rất giản dị. Chỉ một cảnh tượng thế thôi, cảnh tượng cả nhà chúng ta đi cùng một chỗ cũng khiến anh thỏa mãn lắm rồi."

"Hàn Giang Khuyết, anh thật sự rất yêu em."

Văn Kha ngẩng đầu lên, rõ ràng là câu thổ lộ tình cảm, thế nhưng ánh mắt anh lại quá đỗi đau thương.

"Cho nên anh không giấu giếm em bất cứ chuyện gì, dù quá khứ của anh có nhiều thứ không vẻ vang và khó chịu... Bởi vì trong lòng anh, đó chính là ý nghĩa của tình yêu. Anh muốn cùng em trải qua hết cuộc đời này, muốn ở bên em cùng nuôi dưỡng hai đứa con, nên ngay cả sinh mệnh anh cũng chia sẻ cho em. Nhưng Hàn Giang Khuyết à, em... Có yêu anh không?"

"Hoặc là nói, em dùng cách giống anh... Để yêu anh ư? Em có tôn trọng anh không?"

Hàn Giang Khuyết cứng đờ trên ghế, ngón tay khẽ run nhè nhẹ.

Rõ ràng tình yêu của hắn khắc cốt ghi tâm là thế, vậy mà ngay lúc này lại thiếu tự tin nói ra miệng.

"Anh hoàn toàn không ngờ được rằng, lần đầu tiên nghe thấy bối cảnh gia đình em, nghe nói nhà em ở, xe em lái, lại là từ miệng Trác Viễn, ngay trước mặt nhiều người ngoài đến vậy." Văn Kha gượng gạo nhếch mép: "Hóa ra Alpha của anh lợi hại là thế, giàu có là thế, toàn bộ khu Bắc thành phố đều thuộc về Alpha của anh. Anh muốn dùng cách kiêu ngạo, cách ngạc nhiên để đối mặt với chuyện này, nhưng không thể. Anh chỉ cảm thấy sỉ nhục thôi, Hàn Giang Khuyết à."

Anh chỉ về hướng nhà hàng Trân Bảo ngoài cửa sổ xe, gằn từng chữ một: "Vừa rồi, ngay lúc anh ngồi ở đó và nghe thấy em luôn miệng nói với Trác Viễn, IM là của em, câu lạc bộ LM là của em, Maxloft cũng là của em, anh không cảm thấy sảng khoái, mà chỉ cảm thấy sỉ nhục. Giống như lúc anh hoàn toàn không biết gì rồi tiến vào xe cha em, sau đó nghe thấy ông ấy khuyên anh đừng nghĩ đến việc tiến vào cửa nhà em, anh cũng cảm thấy nhục nhã! Hàn Giang Khuyết, anh là bạn đời của em, là người yêu chính miệng em nói, nhưng em phí hết tâm tư – Mục đích là vì giấu giếm anh, giấu đến mức kín không còn kẽ hở!"

"Nếu như không phải hôm nay xảy ra những chuyện này, có phải em còn muốn giấu mãi đúng không? Anh đã hỏi em bao nhiêu lần, chẳng lẽ em không biết anh muốn quang minh chính đại ở bên em sao? Chẳng lẽ em không biết anh muốn để gia đình em tiếp nhận anh? Anh đã mang thai năm tháng, Hàn Giang Khuyết, em là cha của con anh, thế mà cho đến bây giờ em không hề nghĩ đến việc muốn cho anh một chút xíu bảo vệ như thế sao?"

"Chiếc Land Rover này anh tốn mấy trăm nghìn tệ để mua... Lúc bán tiền Bitcoin và tiền tiết kiệm, thực ra lòng anh hoảng hốt lắm chứ. Nhiều năm qua anh dành dụm từng đồng từng cắc, cho đến giờ cũng không nỡ bán. Lần này khi hoàn toàn tiêu phí anh cũng từng do dự... Bản thân anh lái BMW 3 bảy tám năm, cho đến giờ dù là mở công ty cũng không nghĩ đến việc đổi xe cho mình, bởi vì anh hiểu rõ điều kiện của anh không tốt, nên mỗi xu mỗi hào anh đều phải tiêu thật cẩn thận. Nhưng anh, anh thực sự quá muốn đối xử tốt với em, anh muốn cam kết với em, để em biết anh sẽ vì hạnh phúc của em mà cố gắng. Em là tồn tại còn quan trọng hơn cả chính bản thân anh..."

"Trác Viễn vừa nói, là ba chiếc xe sang. Trong nháy mắt đó anh chỉ cảm thấy... Anh thật sự thật sự rất muốn khóc, Hàn Giang Khuyết à."

"Mấy trăm nghìn, ôi Hàn Giang Khuyết, anh keo kiệt biết chừng nào. Anh chỉ có mấy trăm nghìn, mười năm chỉ tiết kiệm được mấy trăm nghìn. So với ba chiếc xe của em, anh bủn xỉn ì ạch mua chiếc xe này là vì cái gì?" Văn Kha không kìm nổi nữa, anh nấc lên nghẹn ngào, đoạn nức nở hỏi: "Hàn Giang Khuyết, tại sao lại phải đùa giỡn với anh như thế?"

"Tiểu Kha... Em không có."

Giọng Hàn Giang Khuyết phát run, gần như khẩn cầu nói: "Em không đùa giỡn anh. Anh không keo kiệt, anh không keo kiệt, chiếc xe này anh tặng cho em, về sau em sẽ không còn lái xe nào khác nữa. Em giấu anh... Là có lý do, Tiểu Kha, anh đừng khóc."

"Trong nhà em không đồng ý cho em ở bên Omega cấp thấp, nhưng đây không phải là lý do em giấu anh, cho đến giờ em không hề nghĩ đến việc làm theo ý của người nhà." Hàn Giang Khuyết lắp ba lắp bắp nói: "Tiểu Kha, em chỉ muốn ở bên anh thôi, em có thể không cần tiền bạc trong nhà, thật đấy. Em sẽ kết hôn với anh, dù có hoàn toàn cắt đứt với người nhà. Chỉ là không phải hiện tại... Hiện giờ em còn cần thế lực của nhà họ Hàn. Em giấu anh là vì em đang lặng lẽ động thủ với nhà Trác Viễn, cho nên trong thời khắc mấu chốt này em tuyệt đối không thể mất sự hậu thuẫn của nhà họ Hàn. Tiểu Kha, chỉ cần chờ em hất cẳng Trác Viễn, chỉ cần em hoàn thành chuyện cuối cùng này, em lập tức sẽ rời khỏi nhà họ Hàn, sẽ đường đường chính chính ở bên anh. Anh tin tưởng em, được không."

....

.....

_________________

Haizzzz

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc