TÌNH CUỐI

Nhất thời, Văn Kha và Hàn Giang Khuyết cùng ngây người.

"Nhưng tôi không mang thai được..."

Văn Kha kinh ngạc nói. Cái tin này thực sự quá đột ngột, đến mức trong một khoảng thời gian ngắn anh không biết nên tiêu hóa thế nào. Trong đầu anh chỉ còn lại một câu hỏi: Sao có thể?

Sao anh lại mang thai được.

"Triệu chứng báo trước mang thai có nghĩa là gì?" Hàn Giang Khuyết bỗng đứng phắt dậy nhìn bác sĩ chằm chằm: "Rốt cuộc là có thai hay là không có?"

"Là thế này..."

Bác sĩ cúi đầu liếc báo cáo thêm lần nữa, sau đó mới chậm rãi nói: "Lúc chụp hình chúng tôi không thật sự nhìn thấy phôi thai, chỉ là từ những chỉ số khác lạ của khoang sinh sản để đoán có lẽ cậu Văn đã thành công thụ tinh trong kỳ phát tình lần trước, cái này chính là triệu chứng báo trước mang thai. Nhưng muốn thật sự xác định phải chờ thêm một tháng nữa, nếu kỳ phát tình tiếp theo của cậu Văn không đến đúng ngày, như vậy trên cơ bản đã có thể khẳng định là mang thai rồi."

"Nhưng pheromone của tôi là cấp E, trước đó bác sĩ có nói, nói là tôi vốn không có thai được nữa." Văn Kha căng thẳng khôn cùng, anh lắp ba lắp bắp: "Sao đột nhiên lại, lại... Với cả mười năm qua tôi chưa từng có triệu chứng báo trước nào như này, lần phát tình vừa rồi còn trong kỳ suy nhược, theo lý thuyết hẳn phải rất khó mang thai mới đúng chứ?"

"Đúng, thực ra với điều kiện tuyến thể của cậu thì dù có tăng lên cấp D cũng có khả năng mang thai rất thấp."

Bác sĩ nhíu nhíu mày suy tư một lúc rồi mới thận trọng nói: "Vừa rồi khi chúng tôi thảo luận với nhau, có một bác sĩ lớn tuổi tương đối giàu kinh nghiệm đã đưa ra một suy đoán – Có lẽ chính vì cậu phát tình trong kỳ suy nhược nên mới có thể xuất hiện tình huống vô cùng hiếm thấy và cũng khá khó giải quyết như thế này."

"Nghĩa là sao?" Hàn Giang Khuyết hỏi, ánh mắt hắn căng thẳng, đôi môi gần như mím thành một đường thẳng tắp.

"Là như vậy, bởi vì bản thân việc kết hợp AO có khoảng cách đẳng cấp lớn giống như hai cậu đã vô cùng ít ỏi rồi, nên tất cả chúng tôi cũng khó mà đưa ra một phán đoán chuẩn xác. Nhưng đầu tiên, năng lực sinh sản của Alpha cấp S đã vốn mạnh nhất rồi, điều này hoàn toàn không thể nghi ngờ. Mà cậu Văn lại là Omega cấp E, còn đang trong kỳ suy nhược, nên khoang sinh sản thực sự rất đỗi yếu ớt. Điều này dẫn đến việc nếu như Alpha cấp S kết hợp với cậu lúc phát tình, rất có thể đã xảy ra trường hợp – Bị nửa ép buộc thụ thai dưới tình huống hoàn toàn bị áp chế."

Có lẽ một loạt từ ngữ như "Áp chế", "Nửa ép buộc" này khiến Hàn Giang Khuyết cảm thấy vô cùng bất an. Ánh mắt của hắn thâm trầm, sau đó hỏi: "Vậy anh... Anh ấy mang thai thế này liệu có ảnh hưởng gì xấu đến sức khỏe không?"

"Thứ nhất hiện giờ vẫn chưa thể nào chẩn đoán một cách chắc chắn được liệu đã thụ thai chưa, thứ hai cũng rất khó xác định có phải là tình huống mà tôi nói hay không nên tôi không thể cho cậu đáp án ngay lập tức được." Bác sĩ giải thích: "Nhưng nếu đúng như tôi nói, thì không thể nghi ngờ lần mang bầu này của cậu Văn sẽ vô cùng vất vả."

"Cho dù thế nào đi nữa thì một tháng sau cậu Văn có thể biết chắc chắn được liệu mình có mang thai hay không. Đến lúc đó, nhất định hai cậu phải đến bệnh viện thực hiện kiểm tra cực kỳ cặn kẽ." Cuối cùng, bác sĩ nghiêm túc dặn dò một câu.

....

Có thể là vì những lời bác sĩ nói mà trên đường về nhà, cả hai người đều im lặng.

Hàn Giang Khuyết không để Văn Kha lái xe, cho dù là lúc nắm tay đi trên đường thi thoảng hắn cũng sẽ đứng lại, sau đó đột nhiên giơ tay sờ sờ bụng Văn Kha, thấp giọng hỏi: "Tiểu Kha, anh có chỗ nào không thoải mái không? Đau bụng hả?"

Hiển nhiên chàng Alpha cao to căng thẳng đến mức hơi thần kinh.

Ban đêm khi ôm Văn Kha chìm vào giấc ngủ, hắn sẽ không bướng bỉnh thò tay vào quần nắn bóp mông Omega của mình nữa, mà vuốt ve bụng dưới của anh một cách khác thường.

Hắn rất ít nói, chỉ là tay sẽ bất giác chậm rãi vuốt ve chỗ đó.

Văn Kha nhiều lần nói anh không sao cả, thực sự anh không cảm thấy cơ thể mình có gì bất thường. Nhưng về tâm lý, khi cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng của mình, chỉ cần vừa nghĩ đến có lẽ bên trong đã bắt đầu thai nghén một sinh mệnh bé bỏng, anh lại hoảng hốt khôn nguôi.

Trong cuộc hôn nhân sáu năm qua với Trác Viễn, có lẽ không thể sinh đẻ là nguy cơ nghiêm trọng nhất.

Ban đầu, thực sự anh thường cảm thấy đau đớn vì khoang sinh sản tồi tệ của mình, cũng hết sức cố gắng thực hiện những yêu cầu tới tấp mà nhà họ Trác đưa ra, nào là kiểm tra, uống thuốc, thụ động ở nhà điều dưỡng cơ thể....

Thời điểm đó anh cũng từng ảo tưởng mình sẽ sinh một bé con nhỏ xíu có chung dòng máu với mình, sau đó nghiêm túc thu xếp cho gia đình nhỏ xinh đẹp của mình.

Đây cũng chính là giấc mộng của tất cả Omega.

Nhưng sau bận phải nằm viện vì lần mát xa tuyến thể đau đến mức bất tỉnh, khát vọng mang thai của anh đã trở nên cực kỳ mờ nhạt.

Từ một phương diện nào đó, anh hoàn toàn không còn ôm hi vọng với việc mang thai nữa. Mặt khác, sau lần đó, anh đã nản lòng thoái chí rồi. Anh không muốn mang thai, cũng không trông chờ có một gia đình ấm áp với Trác Viễn.

Nhưng lần này thì khác.

Đương nhiên anh muốn có con với Hàn Giang Khuyết. Thậm chí chỉ cần nghĩ đến sinh mệnh bé bỏng có thể sẽ ra đời, nghĩ đến bé cưng của anh và Hàn Giang Khuyết sẽ xinh đẹp đến mức nào, ngón chân của anh sẽ co rúm lại vì trông ngóng.

Nhưng chuyện mang thai này quá mức quan trọng.

Nó xảy đến một cách trở tay không kịp, cảm giác ập đến đầu tiên là ba phần kinh hỉ, bảy phần mờ mịt và luống cuống.

Anh không biết sức khỏe của mình có đủ để chống chọi không, cũng không biết nếu mang thai thì liệu mình còn có thể làm tốt Tình cuối không.

Lúc trước anh đã bỏ ra hơn mấy tháng tâm huyết và hết lòng hết sức thiết kế app này, theo một ý nghĩa nào đó, nó cũng giống như một đứa con mà anh quý trọng. Anh thực sự, thực sự rất muốn có thể hoàn thành một vài thứ trong cuộc đời bình thường của mình.

Nói trên một ý nghĩa nào đó, theo đuổi đối với sự nghiệp này thậm chí còn vượt qua khát vọng muốn trở thành một người cha.

Trong cảm xúc mâu thuẫn đó, Văn Kha trằn trọc đến nửa đêm vẫn không ngủ được. Lúc rời giường, anh chợt phát hiện Hàn Giang Khuyết không nằm cạnh mình nữa, mà đứng trên ban công cạnh phòng ngủ. Qua cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt, anh nhìn thấy tay phải Hàn Giang Khuyết đang kẹp một điếu thuốc lá, ngẩn người nhìn bóng đêm mờ mịt.

Trước đó Văn Kha không biết hóa ra Hàn Giang Khuyết cũng hút thuốc.

Anh chui ra khỏi chăn, sau đó kéo cửa ban công rồi nhẹ nhàng đi tới ôm lấy Hàn Giang Khuyết từ phía sau.

"Hàn Tiểu Khuyết..." Anh nhỏ giọng nói: "Em cũng không ngủ được à?"

"Ừm." Hàn Giang Khuyết thấp giọng đáp, khi quay đầu lại hình như hắn muốn nói điều gì đó, nhưng lập tức nhận ra bèn vội vàng dụi tắt điếu thuốc vào lan can, sau đó dùng tay phẩy phẩy và căng thẳng hỏi: "Có khiến anh bị sặc không? Anh sao rồi, có phải chỗ nào không thoải mái không?"

"Anh không." Văn Kha nhón chân lên vòng lấy cổ Alpha, buồn buồn nói: "Anh chỉ ngủ không được thôi."

Hàn Giang Khuyết ôm lấy anh, sau một lúc im lặng, hắn bỗng vùi mặt vào hõm vai Văn Kha rồi nhỏ giọng thì thào: "Văn Kha, em thực sự rất sợ."

Hắn dừng một chút, mặc dù đã cố gắng đè nén cảm xúc bất lực và ngột ngạt, nhưng âm cuối cùng dần run rẩy: "Nếu mang thai sẽ khiến anh bị thương, em thà không cần anh sinh còn hơn."

__________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc