TÌNH CUỐI

Văn Kha mang thai đã 20 tuần, vừa trùng với lần khám thai này. Nên trước đó anh và Hàn Giang Khuyết vẫn rất chờ mong buổi khám lần này, vì cuối cùng có thể nhìn thấy hình dáng của bé cưng thông qua sóng siêu âm. Không ngờ sau cùng mọi chuyện lại trở nên như vậy, thực sự khiến người ta chán nản.

Có điều tình hình của hai cục cưng lại rất khỏe mạnh, bác sĩ vừa giải thích vừa để Văn Kha cùng xem hình.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi mang thai Văn Kha nhìn thấy hai đứa nhóc trong bụng mình.

Từ trên màn hình có thể lờ mờ nhìn thấy ngũ quan của hai bé. Hai đứa đang cuộn tròn người kề sát bên nhau, cái đầu phình lớn, nom như mầm đậu nành.

Bé cưng của anh, là bé cưng của anh và Hàn Giang Khuyết, hóa ra thực sự đã là những sinh mệnh nho nhỏ rồi.

Văn Kha ngây người không thốt nổi lời nào, đầu óc anh mụ mị, ngón tay run lẩy bẩy.

Bác sĩ vỗ vỗ vai anh, vừa thay đổi góc chiếu vừa ôn hòa nói: "Cậu xem này, khỏe mạnh lắm đấy, chẳng có tật xấu gì hết. Trước đó khi cậu mang bầu tôi còn hơi lo lắng... Vì dù sao đẳng cấp tuyến thể của cậu cũng hơi thấp. Nhưng thấy lần này mang thai cậu được chăm sóc rất tốt, cảm xúc cũng ổn định, nên phải giữ trạng thái này đấy. Cậu mang thai đôi, tiếp theo cơ thể sẽ rất nặng nề, nhất định phải tiếp tục để ý, không thể chủ quan được."

Hứa Gia Nhạc rất có kinh nghiệm, hắn vừa chăm chú nhìn vừa không quên dùng di động quay video lại, cười tít mắt nói với Văn Kha: "Đợt lát nữa ông phải gửi video bé đậu nành cho cha của bé xem đấy, đây chính là trải nghiệm rất quan trọng trong đời."

"Cảm ơn." Lúc này Văn Kha mới kịp phản ứng lại, anh cảm kích nhìn về phía Hứa Gia Nhạc. Hiện giờ anh cứ ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không nhớ chuyện phải quay video lại.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hứa Gia Nhạc bảo muốn đi mua hai cốc trà sữa nóng. Văn Kha ngồi trong xe, mở Wechat ra rồi gửi video Hứa Gia Nhạc vừa quay cho Hàn Giang Khuyết.

Dường như bên kia vẫn một mực chờ tin nhắn của anh, tin vừa gửi đi, avatar "Thơm hươu cao cổ" kia lập tức sáng lên.

"Bé cưng đây sao?"

Có thể nhìn ra được kinh ngạc và bối rối ngay trên dòng chữ tiếng Trung kia: "Bên trong là bé cưng đấy sao? Con có khỏe không?"

"Hai đứa đều rất khỏe mạnh."

Văn Kha gõ từng chữ từng chữ.

Bé cưng của hai người họ rất khỏe mạnh.

Trên thế giới này không có gì khiến người ta an tâm bằng mấy chữ này.

"Anh cũng rất khỏe, không cần lo lắng."

Văn Kha khẽ dừng lại một chút, nhưng vẫn cẩn thận thêm một câu: "Hàn Tiểu Khuyết, lần khám thai sau chúng ta cùng đi xem được không?"

Lúc gửi tin nhắn này, kỳ thực từ đáy lòng anh đang lặng lẽ ngóng trông trận chiến tranh lạnh này sẽ có điểm cuối trong lòng đôi bên.

Nếu như có thể, đừng...

Đừng lạnh nhạt với anh quá lâu.

Bên kia, dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn" hiện lên rất lâu, nhưng cuối cùng Hàn Giang Khuyết chỉ trả lời một chữ rất đơn giản: "Ừm."

Văn Kha đặt di động trên ngực, sau đó nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Anh vẫn có thể cảm nhận được nỗi mong nhớ từ đầu đến cuối luôn đặt trên người anh trong lòng Hàn Giang Khuyết, nhưng hắn không muốn nói ra, cũng không muốn tiến thêm một bước về phía anh.

Lúc hai người ở bên nhau, hóa ra có nhiều góc tối mà ánh mặt trời không chiếu đến như vậy.

Chỗ đó có nỗi oán hận ẩn giấu đã lâu của người yêu mình, có yêu mà không thể kháng cự, có nhiều nỗi khó hiểu, giống như tro bụi phủ đầy trong khe hở, chờ một lần quét dọn triệt để.

.....

Buổi chiều Hứa Gia Nhạc vẫn lái xe đưa Văn Kha đến cao ốc Twin Stars đi họp, nhưng bãi đỗ xe đã kín rồi, nên chỉ có thể rẽ đến bên câu lạc bộ LM cách hơn một trăm mét xem có chỗ đậu không.

Nhưng vừa đến cổng LM, hiển nhiên Văn Kha và Hứa Gia Nhạc đều phát hiện ra có gì đó không đúng. Trên bãi đỗ xe bình thường vốn rộng rãi đang có mấy chiếc xe với bảng số của chính phủ và cục công an, xung quanh có rất nhiều nhân việc mặc đồng phục vẻ mặt nghiêm túc ra ra vào vào, mà xung quanh có không ít người đứng đằng xa hình như đang thảo luận gì đó.

Tình huống này thực sự rất hiếm thấy, thoạt nhìn còn tưởng hiện trường phạm tội gì.

"Chuyện này..."

Văn Kha hơi căng thẳng, Hứa Gia Nhạc và anh vội vàng xuống xe đi về phía cổng câu lạc bộ LM. Vừa đến gần cả hai mới phát hiện ra trên cửa lớn trước đó vốn rất khí thế đang dán thông báo "Ngừng kinh doanh để sửa chữa". Hai người tiến lại gần thêm chút thì bị cảnh sát đang làm nhiệm vụ ngăn lại, hỏi thẳng: "Làm gì đấy? Chúng tôi đang điều tra bên trong, người không phận sự không được tiến vào."

Văn Kha và Hứa Gia Nhạc hai mặt nhìn nhau, hiện giờ họ đã biết câu lạc bộ LM là tài sản của Hàn Giang Khuyết nên càng thêm lo lắng, nhưng vẫn biết đứng ở chỗ này không phải là biện pháp.

Hứa Gia Nhạc và Văn Kha đi về xe, thấy có một Alpha vốn đứng xem trò vui đang hứng thú nhìn chiếc Tesla của Hứa Gia Nhạc. Hứa Gia Nhạc bèn tiến tới hỏi: "Người anh em, anh biết chuyện gì xảy ra không?"

"Nghe nói là làm trái quy định kinh doanh bị chính phủ điều tra." Alpha kia nhìn Hứa Gia Nhạc và Văn Kha, còn trêu chọc nói: "Anh coi Omega mang thai của mình đã mang thai rồi còn chạy đến chỗ này làm gì."

Nhưng vẻ mặt Văn Kha lại rất căng thẳng, anh thấp giọng hỏi thêm một câu: "Tại sao? Câu lạc bộ LM mở đã lâu, sao đột nhiên lại làm trái quy định kinh doanh được?"

"Tôi cũng không rõ lắm, cảnh sát cũng đâu thể nói cho tôi thêm gì được." Alpha khoát tay: "Chỉ là nghe nói trước đó nhân viên ở đây có bảo một câu gì mà sáng nay tự dưng cảnh sát đến nói dịch vụ câu lạc bộ LM cung cấp cần phải chỉnh đốn. Mà tôi nói chứ, bị như này cũng là do bên trên không đút lót đúng chỗ chứ sao. Có điều trước đó vẫn nghe nói ông chủ phía sau câu lạc bộ này cứng cựa lắm, thật sự không hiểu. Hầy, tôi thấy xe này của anh không tệ, trong thành phố B ít xe Tesla lắm, nạp điện có tiện không?"

"Ở khu Bắc thành cũng ổn, có chỗ để nạp."

Hứa Gia Nhạc không có tâm tư nói chuyện phiếm, sau khi nói vài câu đơn giản thì kéo Văn Kha vào xe, nghiêm túc nói: "Văn Kha, chuyện này có vấn đề, ông phải gọi điện thoại cho Hàn Giang Khuyết hỏi tình hình đi."

"Tôi biết."

Văn Kha cau mày bấm số, nhưng kể cả Hàn Giang Khuyết hay Phó Tiểu Vũ đều không nhận điện thoại của anh. Sau mấy lần gọi liên tục, anh ảo não nhét điện thoại về túi: "Không nhận."

"Trước đó ông đã nói bác của Trác Viễn làm trong cục Công thương, đúng không?" Sắc mặt Hứa Gia Nhạc hơi sa sầm.

"Ừ, nhưng..."

Trong lòng Văn Kha cũng có một phán đoán, nhưng dù thế nào anh cũng cảm thấy chuyện này quá đáng sợ, chần chừ một lúc mới nhẹ nhàng nói: "Thật sự có thể nhanh vậy sao? Hôm qua mới họp lớp, hôm nay đã...?"

"Nhưng mà thật sự nhanh thế đấy."

Hứa Gia Nhạc cười khổ một cái, chuyện thế này hắn hiểu rất rõ, thấp giọng nói: "Chỉ là thăm hỏi chút thôi, trước phong tỏa sau sẽ điều tra, không có khuyết điểm cũng phải bới bèo ra bọ tìm cho bằng được. Về sau ngừng kinh doanh mấy ngày, phạt bao nhiêu tiền phải xem vào trong thương lượng thế nào. Tôi cũng hi vọng không phải như thế – nhưng mà khả năng này quá lớn."

....

Mà cùng lúc đó, ngay ở lầu hai của Vân Dật trà hiên đối diện LM, trước cửa sổ phòng, Trác Viễn và Trác Lập đang vừa uống trà vừa nhìn câu lạc bộ LM ở bên dưới.

"Bác." Trác Viễn híp mắt nhìn tình cảnh lộn xộn phía dưới rồi rót một chén trà cho Trác Lập, nói: "Sao lại phong tỏa câu lạc bộ này thế ạ. LM cũng có tiếng tăm, hình thức kinh doanh này vốn không kiếm được bao nhiêu tiền, lấy ra làm mánh lới rất vô vị..."

Trác Lập bình thản nhìn Trác Viễn một cái, hiển nhiên không vui: "Thằng oắt nhà họ Hàn không có đầu óc, cháu cũng thế à?"

"Vâng, vâng..." Trác Viễn chỉ có thể lúng túng cười bồi.

"Chuyện trẻ con yêu đương khiến chúng ta ra nông nỗi này đã đủ mất mặt rồi, giờ không cần khiến mọi chuyện quá khó coi. Thế lực nhà họ Hàn ở thành phố H, nhưng không thể không cho chút thể diện ấy được, xử lí không tốt có khi còn liên quan trực tiếp đến chuyện làm ăn." Trác Lập nói: "Chúng ta chỉ cần đả động tí thôi, thằng oắt họ Hàn thông minh chút ắt sẽ hiểu rõ nên làm thế nào."

"Bác, cháu nói chứ," Trác Viễn lập tức tiếp lời: "Có lẽ thằng đó thật sự không thức thời như bác nghĩ đâu. Nếu nó thông minh thì ban đầu đã không gây phiền phức cho chúng ta rồi. Giờ cha cháu bị quấy rối đến mức phải từ chức, thằng đó ra tay không nhẹ đâu."

"Thằng con hoang." Ánh mắt Trác Lập lóe lên ánh sáng lạnh: "Thằng con hoang không muốn sống. Nếu không phải vì nhà họ Hàn thì bác đã chỉnh chết nó rồi. Cháu cứ giám sát thật kỹ trước đã, không nên manh động. Nếu nó hiểu chuyện thì coi như chúng ta chịu thiệt ngầm một chút, mấy tháng sau bác có thể để cha cháu phục chức. Còn nếu nó thật sự dám tiếp tục đẩy chuyện Đông Lâm về phía bác..."

Vẻ mặt ông ta âm trầm hẳn, thấp giọng nói: "Đến lúc đó ra tay gọn gàng một chút. Nó chỉ là một đứa con riêng, nhà họ Hàn không tìm thấy chứng cứ, đến lúc đó cũng chẳng giải quyết được gì."

"Bác uống trà đi ạ." Trác Viễn cười cười, lại rót thêm một chén cho Trác Lập.

Gã nhìn câu lạc bộ LM dưới lầu, trong mắt lấp lóe ánh sáng lạnh như một con rắn.

Hàn Giang Khuyết sẽ không lùi bước.

Mà dù Hàn Giang Khuyết có muốn thế, gã cũng không cho phép.

Gã có thể nhẫn nhịn bất cứ thứ gì, chỉ riêng không thể chịu được việc gia thế của Hàn Giang Khuyết xuất chúng hơn mình.

Mỗi phút tồn tại của suy nghĩ này giống như đang cắn xé nội tâm của gã.

Hiện giờ Trác Lập vẫn không muốn một mất một còn với nhà họ Hàn, nếu gã muốn để Trác Lập phải kiên quyết, nhất định trước hết cần khiến Hàn Giang Khuyết biến thành một con chó điên cắn chặt lấy Trác Lập, cắn đến chết mới thôi.

Chỉ cần Trác Lập không ngã, nhà họ Trác sẽ không sụp đổ, khó khăn của gã và cha cũng giải quyết dễ dàng.

Mà gã biết quá rõ phải làm thế nào để Hàn Giang Khuyết nổi điên.

Văn Kha chính là uy hiếp của Hàn Giang Khuyết.

Khóe miệng Trác Viễn khẽ cười, gã cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại của mình, phía trên là tin nhắn của một dãy số không lưu tên gửi tới:

Thuốc đã đến tay. Theo yêu cầu của anh, chỉ cần một giọt cũng đủ để bất cứ Omega nào tiến vào trạng thái phát tình mất khống chế, thuốc ức chế không thể làm dịu. Không màu không vị, sau khi tiêu hóa không thể điều tra được.

Trác Viễn nhanh chóng trả lời một câu: "Đang mang thai cũng có thể?"

"Được, nhưng có lẽ sẽ tổn thương đến thai nhi."

"Không sao."

Trác Viễn nở nụ cười, đoạn cất di động vào túi.

_____________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc