TÌNH CUỐI

"Hàn Giang Khuyết, đừng lo." Vừa mới khôi phục từ trạng thái nửa choáng nên Văn Kha còn rất yếu ớt, giọng nói cũng rất nhỏ.

"Tiểu Kha, sao, sao lại thế hả anh... Sao lại là thai đôi?" Mặc dù đã cố gắng kìm chế, song âm cuối của Hàn Giang Khuyết vẫn mang theo một chút hoảng loạn.

Đây là một vấn đề khá không đầu không đuôi, nhưng Văn Kha vẫn hiểu được ý của Hàn Giang Khuyết.

"Thai đôi cũng tốt mà."

Sắc mặt Văn Kha tái nhợt, nhưng vẫn khẽ mỉm cười một cái. Đương nhiên trong lòng anh cũng thiếu tự tin, nhưng dường như động viên Hàn Giang Khuyết đã thành một bản năng của anh. Cho dù lúc bản thân đang sợ hãi, anh vẫn nhớ phải đưa tay ra vuốt ve tóc người mình thương.

Hàn Giang Khuyết im lặng không nói câu nào, một lát sau hắn không kìm được cúi đầu xuống dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm lên mũi Văn Kha.

Bình thường chàng Alpha ấy nom cao to sâu lắng, nhưng phản ứng lúc bất an trước mặt Văn Kha lại rất rõ ràng, giống như một loài động vật lớn đang nóng nảy.

"Không sao đâu." Đương nhiên Văn Kha hiểu được hắn đang căng thẳng, thế là lặp lại lần nữa: "Anh có thể sinh mà."

Lúc nói như vậy, trong lòng anh bỗng cuộn trào tâm tư ngũ vị tạp trần. Thực sự ba chữ "Có thể sinh" này thốt ra mà không hề có sức mạnh, trước đây anh chưa từng dám nói ba chữ ấy. Nhưng khi anh đã ném chuyện này ra sau đầu, hai đứa bé lại đột nhiên tới.

Nhớ đến việc anh phải xin lỗi hết lần này sang lần khác vì "Không sinh được", nỗi chết lặng và bất đắc dĩ khi đó trái ngược với vui mừng, mờ mịt và luống cuống bây giờ, khiến anh cảm thấy cuộc đời bỗng hài hước đến lạ...

Nếu như đổi vào lúc khác, muộn hơn một chút, dù chỉ là mấy tháng thôi, tâm trạng của anh sẽ đơn giản hơn rất nhiều, nhưng bây giờ thực sự quá vội vàng.

Có lẽ con người vĩnh viễn không thể nào nắm chắc được hướng đi của cuộc đời. Nó chân thực và kỳ quái, lúc lo lúc vui, sướng khổ lẫn lộn.

Qua một hồi lâu, nữ bác sĩ kia mới gõ cửa rồi đi vào.

"Sao rồi? Chồng chồng son vui lắm đúng không?" Bác sĩ mỉm cười: "Đã nói với người nhà chưa?"

Văn Kha cảm thấy khá xấu hổ vì không thể vui vẻ một cách đơn thuần như bác sĩ nói, chỉ có thể ngại ngùng cười một cái.

Bác sĩ cũng không chờ anh trả lời tỉ mỉ, mà ngồi xuống nghiêm túc nói: "Giờ phải bàn đến chuyện chính. Kỳ thực hẳn hai người cũng biết, bản thân tuyến thể của anh Văn đây không tốt lắm, lần này mang thai trong kỳ suy nhược là một hành động khá nguy hiểm, cũng ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của Omega. Sau này khả năng có thể thụ thai lại của anh Văn có thể nói là vô cùng thấp, nên, nếu như hai người thật sự muốn có con, thì bào thai này nhất định phải bảo vệ thật cẩn thận."

Mặc dù bác sĩ lựa lời rất cẩn thận, nhưng Văn Kha lập tức hiểu rõ, lần mang thai trời xui đất khiến này chỉ e là cơ hội có con duy nhất của anh.

"Anh Văn, giờ anh đang đi làm đúng không?"

"A... Coi như là thế đi." Văn Kha hơi chần chừ một chút rồi trả lời.

"Thế à." Bác sĩ trầm ngâm một lúc: "Thực ra trong tình huống này, nếu như điều kiện kinh tế cho phép thì tôi đề nghị trước hết anh hãy ngừng công việc, chuyên tâm ở nhà dưỡng thai là ổn nhất. Vốn việc anh mang thai trong kỳ suy nhược đã là một chuyện vô cùng vất vả rồi, phản ứng trong thời kỳ thai nghén cũng sẽ rất lớn. Vả lại mệt mỏi là một chuyện, ngoài ra nào là áp lực, nào là tâm trạng lên xuống thất thường, những chuyện này đều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh. Đương nhiên sắp xếp ra sao còn phải do chính hai người tự quyết định."

Nhất thời tim Văn Kha run lên.

Đề nghị mà bác sĩ đưa ra lập tức va phải nỗi lo lắng mơ hồ trước đây của anh, đương nhiên đây là chuyện anh sợ nhất. Văn Kha quay đầu liếc nhìn Hàn Giang Khuyết một cái, chỉ thấy vẻ mặt của hắn vô cùng lo lắng, ngay cả đường nét khuôn mặt cũng căng lên.

"Bác sĩ, nếu tình huống của Văn Kha đã thế... Vậy sinh đôi liệu có nguy hiểm không?"

Rốt cuộc Hàn Giang Khuyết không nhịn được hỏi.

"Sinh con mà, kiểu gì cũng có nguy hiểm. Omega nào cũng vất cả, nhưng cũng không thể vì cái này mà không sinh nữa. Vả lại lần này nếu không sinh thì về sau có lẽ ngay cả cơ hội mang thai cũng không còn nữa, thế chẳng phải là càng hỏng bét hơn ư." Bác sĩ đáp rất thẳng thắn: "Đương nhiên mang thai đôi phải khó nhọc hơn, nhưng cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể chăm sóc cơ thể thật tốt trong thời kỳ mang thai, như vậy nguy hiểm sẽ nhỏ hơn."

Mặc dù là phụ nữ, nhưng có lẽ là vì Alpha nên khi nói đến hiểm nguy lúc sinh nở, giọng điệu của cô lại có chút đương nhiên.

Mà dĩ nhiên chuyện này cũng không ngoài ý muốn, trong mắt đại đa số người, sinh nở là nghĩa vụ giới tính bẩm sinh của Omega, dù đứng trước nguy hiểm cũng không thể né tránh.

Bởi vì ai ai cũng thế, nên chính là vậy.

Vẻ mặt Hàn Giang Khuyết không dễ nhìn cho lắm, hắn chỉ im lặng.

"Còn nữa, có phải đến giờ cậu vẫn chưa chính thức ký hiệu Văn Kha không?" Bác sĩ khẽ nhíu mày, nói: "Đừng để quá lâu, dù sao đến lúc sinh con chỉ có pheromone của Alpha ký hiệu mình mới có thể làm dịu đi nỗi đau đớn của Omega, hai người phải nắm chắc điều này."

.....

Lúc rời khỏi bệnh viện, Hàn Giang Khuyết cứ mãi siết tay Văn Kha thật chặt. Mãi đến khi ngồi vào trong xe, hắn mới nghiêng người qua thắt dây an toàn giúp Văn Kha.

Động tác này bỗng khiến Văn Kha nhớ đến lần gặp lại Hàn Giang Khuyết ấy...

Anh bị Trác Viễn xô ngã vào cạnh tủ, tuyến thể đau đớn như bị xé nát, suýt nữa là té xỉu. Anh lảo đảo ngồi bệt dưới lầu, là Hàn Giang Khuyết đã đưa anh từ Hải Lan Hiên đến bệnh viện.

Ngày đó Hàn Giang Khuyết cũng giống bây giờ, cũng dè dặt tiến lại từng chút một, sau đó cẩn thận và dịu dàng thắt dây an toàn giúp anh.

Hàn Giang Khuyết là người sẽ vì anh mà có thể mạnh mẽ xé rách một góc đêm tối.

Anh mãi không mang thai được, tận đến khi gặp lại Hàn Giang Khuyết mới đột nhiên mang thai hai bé cưng.

Đây là ý trời trong cõi u minh ư.

Văn Kha bỗng thấy mũi mình cay cay, có thứ tình cảm nào đó mãnh liệt, mãnh liệt quá đỗi bao trùm lấy anh. Anh không kìm được giơ tay ôm chặt lấy Hàn Giang Khuyết.

Trong lòng anh dâng lên rất nhiều cảm xúc, chua xót, vui sướng, và cả bối rối lúng túng – rất rất nhiều thứ quấn quện lấy nhau, thậm chí không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

"Văn Kha." Hàn Giang Khuyết cũng trở tay ôm chặt anh.

Lúc Văn Kha đang muốn mở miệng nói chuyện, anh chợt nghe Hàn Giang Khuyết nói bằng chất giọng thật trầm: "Hãy ngừng Tình cuối đi, hoặc là giao cho người khác. Nếu vậy thì việc gặp mặt Lam Vũ hãy để Phó Tiểu Vũ đi. Anh đã mang thai rồi, đừng ép mình phải nhọc lòng vì những chuyện này, trước mắt đừng nghĩ đến công việc nữa."

Văn Kha lập tức sửng sốt. Vào nháy mắt đó, trong đầu anh bỗng lóe lên một tia sáng. Anh không kìm được, giọng bỗng run rẩy: "Hàn Giang Khuyết, có phải Phó Tiểu Vũ đột nhiên muốn gia nhập cũng vì anh có thể sẽ mang thai nên em đã sớm tìm cậu ấy để nhờ giúp đỡ không?"

"...." Hàn Giang Khuyết im lặng một lúc, sau đó vẫn đáp: "Đúng."

Văn Kha không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đẩy Hàn Giang Khuyết ra.

"Sao vậy anh?" Hàn Giang Khuyết khó hiểu nhìn Văn Kha.

"Anh đang nghĩ..." Văn Kha cúi đầu nhìn bộ âu phục màu trắng đẹp đẽ chững chạc trên thân. Anh dùng ngón tay vuốt ve đường vân vải một lúc, cuối cùng mới nói: "Em mua cho anh nhiều âu phục cao cấp thế này, nhưng hình như em thực sự không biết rốt cuộc tại sao anh lại muốn mặc chúng. Hàn Giang Khuyết, anh, anh thực sự rất muốn trở thành một Omega giỏi giang và thành công như Phó Tiểu Vũ, cả đời này anh đều muốn thực sự làm được một chuyện gì đó có ý nghĩa với mình. App này với anh không phải là một nhiệm vụ phải hoàn thành, mà là giấc mơ của anh. Sau khi ly hôn, anh cho rằng mình có thể tới gần giấc mơ của mình hơn, nhưng chẳng hiểu tại sao giờ anh lại cảm thấy... Hình như, hình như trong mắt em, anh vĩnh viễn không thể xuất sắc như Phó Tiểu Vũ."

"Văn Kha, em..." Hàn Giang Khuyết kinh ngạc nhìn Omega đang co mình ngồi trên ghế.

"Chẳng qua là anh cảm thấy, anh cảm thấy... Hàn Giang Khuyết à, có đôi khi dường như em thực sự không hiểu anh."

Văn Kha không đối mặt với Hàn Giang Khuyết mà nghiêng đầu sang chỗ khác đờ đẫn nhìn ngoài cửa xe, thì thào: "Anh hơi mệt, chúng ta về nhà đi."

Hàn Giang Khuyết cầm vô lăng, kỳ lạ là mặt ngoài vô lăng bóng loáng như đột nhiên mọc ra gai nhọn tua tủa đâm vào đầu ngón tay hắn, khiến hắn đau đến nỗi không nói ra lời.

Văn Kha thất vọng với hắn rồi.

Thất vọng, cảm xúc này còn khiến hắn sợ hãi hơn cả giận dữ, đau lòng.

Trong nháy mắt đó, nỗi sợ hãi mãnh liệt giống như hố đen nuốt chửng hắn.

Hàn Giang Khuyết tựa như một loại động vật nhỏ đứng trước nguy hiểm chí mạng bị dọa đến chết cứng, chỉ biết ngồi tại chỗ không nhúc nhích, ngay cả lời cũng nói không ra.

Dường như con người vĩnh viễn không thể thoát khỏi ác mộng thuở ấu thơ.

Lúc nhỏ, trí nhớ của hắn rất kém, thành tích học tập cũng kém. Hắn vĩnh viễn, mãi mãi khiến cho người cha Omega của mình thất vọng.

Hắn sợ ánh mắt ấy, hắn sợ bản thân mình khiến người khác thất vọng.

Mỗi lần bị chửi mắng phạt đòn, hắn đều như vậy, chỉ biết cúi đầu đứng dán chặt vào vách tường không nhúc nhích, thậm chí ngay cả tiếng thở cũng lặng im.

Thói quen này duy trì đến thời cấp ba, cho dù trong lòng đang sợ hãi, hắn cũng sẽ xây dựng một lớp áo giáp cứng rắn, mặc cho mọi người đều coi hắn là một học sinh hư không để ý đến điều gì.

Nhưng thực ra mỗi một lần bị giáo viên kéo ra ngoài răn dạy, hắn đều sẽ lặng lẽ ảo tưởng mình là một con nhím chết cứng.

Có lẽ một giây sau con nhím đó sẽ ngã bịch trên mặt đất, khiến bụi mù bay tung tóe.

Có đôi khi hắn dựa vào ảo tưởng mình không còn tồn tại trên thế giới này mới có thể vượt qua những thời khắc đau đớn mà không thể nào trốn tránh kia.

Hàn Giang Khuyết hít một hơi thật sâu, hắn nhìn áng hoàng hôn cô đơn ngoài cửa xe, lặng lẽ nổ máy.

__________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc