TÌNH CUỐI

Hàn Giang Khuyết về đến thành phố B vào lúc đêm khuya. Phó Tiểu Vũ nhắn tin bảo mình vẫn đang trong văn phòng ở khu Bắc xem tài liệu, nên hắn bảo tài xế lái xe đưa mình đến thẳng tòa Twin Stars.

Khi xuống lầu nhìn thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc kia, Phó Tiểu Vũ vẫn còn ngây ra một lúc, tiếp đó bình tĩnh ngồi vào ghế sau.

"Lâu lắm rồi không thấy cậu ngồi xe gia đình."

Xe chậm rãi chạy một cách ổn định, Phó Tiểu Vũ hơi mỏi mệt tựa mình vào sau chiếc ghế da, đoạn quay đầu lại nhìn Hàn Giang Khuyết cười cười mở miệng.

"Để tôi đưa cậu về nhà, thuận tiện nói chuyện luôn."

Gương mặt Hàn Giang Khuyết giấu trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt hắn đang ra sao. Hình như Phó Tiểu Vũ cũng cảm giác được điều gì đó, y im lặng một chút, sau đó đáp: "Được."

"Tiểu Vũ, tôi nghe Văn Kha nói cậu không chấp nhận đề án của anh ấy mà giới thiệu anh cho Tương tác Lam Vũ đúng không?"

"Đúng thế."

"Tại sao?" Hàn Giang Khuyết dừng một chút, rồi tiếp tục nói với giọng trầm trầm: "Cậu biết suy nghĩ của tôi, cũng biết chúng ta không thiếu số tiền kia mà."

"Tôi biết suy nghĩ của cậu." Phó Tiểu Vũ đáp. Lúc mở miệng y khẽ thẳng người lại, đó là một ngôn ngữ cơ thể rất vi diệu. Dáng vẻ thả lỏng sau khi tăng ca của y đã lần nữa khôi phục thành cẩn trọng như khi báo cáo công việc, giống như cách y khéo léo đổi từ "Chúng ta" Hàn Giang Khuyết dùng sang "Cậu".

"Chắc chắn cậu cũng biết Khoa học công nghệ Viễn Đằng mà Lam Vũ đang thương thảo là công ty của ai, đúng không?"

"Đúng." Phó Tiểu Vũ đáp: "Tôi biết."

"Phó Tiểu Vũ," Hàn Giang Khuyết nghiêng người về phía trước. Tia sáng trong xe chiếu vào giữa hàng lông mày sắc sảo của hắn, trong đôi mắt đen láy kia đang hiện lên chút bất mãn, rồi hắn lặp lại lần nữa: "Tại sao?"

"Tôi có nhận định của mình." Phó Tiểu Vũ đáp một cách rất bình tĩnh: "Thực ra tiền kỳ phát triển không phải là thời điểm tốn nhiều tiền nhất khi làm loại app hẹn hò này. Cấp dưới trong team tôi đã đánh giá qua, với tính chất đột phá và hệ thống ghép đôi phức tạp của app Văn Kha làm ra, thời điểm phát hành mới là lúc thực sự đốt tiền. Lúc này không chỉ mở rộng marketing, mà còn phải đập một khoản tiền trên quy mô rất lớn mới có thể mua được một lượng người dùng đủ sức chống đỡ cho một vòng xã giao. Chỉ sau khi lấy được lượng mua mới có thể suy xét đến lợi nhuận ban đầu, như vậy có lẽ phải hai, ba quý sau khi phát hành chính thức mới có thể thực hiện hồi vốn nhất định. Mạo hiểm cao như thế, chi phí phát hành nhiều đến vậy, cho nên ngay cả công ty cỡ như Viễn Đằng cũng phải tìm đến nguồn vốn của Lam Vũ để hỗ trợ đầu tư."

"Vả lại dưới tình huống không hiểu rõ sản phẩm này, thật sự chúng ta không nên tùy tiện đầu tư. Lam Vũ là công ty dẫn đầu ngành, họ vừa chuyên nghiệp vừa sẵn sàng đầu tư vào các phương diện liên quan, vì vậy đề án của Văn Kha có thể gây ấn tượng với họ thì có thể nói rằng nó thực sự có giá trị, và họ là đối tác duy nhất có thể phát hành app này lên hàng đầu. Vì vậy, đây chỉ là một cuộc kết giao kinh doanh rất hợp lý – quyết định của tôi không có vấn đề gì."

Tốc độ nói của Phó Tiểu Vũ rất chậm, nhưng cũng cương quyết khôn cùng. Nói đến đây y dừng một chút, sau đó mới nhẹ giọng hơn: "Hàn Giang Khuyết, nhiều năm qua cậu vẫn luôn tin tưởng tôi, tôi cũng chưa từng khiến cậu phải thất vọng. Lần này cũng giống vậy, được chứ?"

"Phó Tiểu Vũ, nhưng Viễn Đằng là công ty của Trác Viễn! Cậu đang nghĩ gì thế?!"

Hàn Giang Khuyết bỗng lên giọng. Khi Alpha cấp S tức giận, hương vị pheromone Whisky cũng bắt đầu mạnh dần. Bầu không khí tràn ngập pheromone trong xe khiến người ta phải bất an. Cho dù là Omega cấp A như Phó Tiểu Vũ cũng không khỏi khẽ run nhẹ.

Ánh mắt Hàn Giang Khuyết lóe tia tức giận mãnh liệt, hắn gằn từng chữ một: "Cậu đã có thể điều tra được đối thủ cạnh tranh là Trác Viễn, vậy chẳng lẽ gã không tra được đối thủ là ai ư? Vậy cậu có từng nghĩ nếu Trác Viễn đi tìm Văn Kha thì làm sao? Với tôi Văn Kha còn quan trọng hơn gấp trăm ngàn lần so với chút tiền kia. Cậu biết suy nghĩ của tôi rất rõ, thế mà còn từ chối đề án, rốt cuộc là cậu đang làm gì? Nếu ngay cả chút chừng mực ấy mà cậu còn không phân rõ, thì có phải tôi vốn không nên giao tất cả mọi chuyện cho cậu không?"

Sắc mặt Phó Tiểu Vũ hơi trắng bệch, y chỉ biết im lặng.

Hàn Giang Khuyết chưa từng khiển trách y thế này bao giờ. Từ khi tốt nghiệp đến nay, y là người quản lý của Hàn Giang Khuyết, cũng là người bạn mà hắn tin tưởng nhất.

Thậm chí nếu không phải vì sự xuất hiện của Văn Kha, y còn từng tin tưởng rằng cuối cùng mình sẽ trở thành người quan trọng nhất bên cạnh Hàn Giang Khuyết.

Biết Alpha này có người yêu là một chuyện, nhưng khi thật sự nhận ra sự nhỏ bé chẳng là gì của mình so với Omega cấp E kia trong lòng Hàn Giang Khuyết mới là đau đớn như cắt.

Phó Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ xe, cố gắng đè nén nỗi đau dữ dội của mình rồi nhẹ giọng nói: "Bây giờ cậu muốn tôi nói chuyện với cậu bằng tư cách cấp dưới hay là bạn bè?"

"Không quan trọng, cũng chẳng có gì khác nhau."

Hiển nhiên Hàn Giang Khuyết nói câu này cũng vì giận dỗi.

Phó Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu: "Tôi không lo lắng vì chút tiền kia, mà điều tôi lo lắng là cậu. Tài sản trong tay cậu nom thì là của cậu đấy, nhưng thực ra vẫn chưa phải. Nhà họ Hàn có bốn người con trai, sẽ không thiếu một đứa con riêng như cậu. Bây giờ mỗi một bước cậu đi đều có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm. Đúng là giờ chúng ta đã làm được một chút chuyện, nhưng ngay đến gót chân cũng còn lâu mới đứng vững được. Tôi đã sớm nói rồi, lúc này cậu không nên động đến nhà họ Trác, đây là ý của cá nhân cậu chứ không phải ý của nhà họ Hàn. Nếu làm tiếp sẽ xảy ra chuyện lớn đấy. Không đầu tư cho Văn Kha cũng vì lý do này, cậu làm ra hành động lớn đến thế vì Văn Kha, giờ lại muốn dùng tiền để đầu tư vào hạng mục nguy hiểm tới mức này, cậu cảm thấy cha mình sẽ nghĩ thế nào? Tôi lo lắng cho cậu còn hơn lo cho Văn Kha, và không cảm thấy như vậy có lỗi gì cả."

"Tôi vốn không quan tâm đến sản nghiệp trong nhà." Hàn Giang Khuyết lạnh lùng đáp: "Tiểu Vũ, mấy năm qua cậu ở thành phố B, từ LM đến hạng mục ở khu Bắc tôi đều giao hết cho cậu nền tảng và tài chính có thể cho. Cậu biết đấy, tôi hoàn toàn tin tưởng cậu đến mức không giữ lại chút nào, nhưng cho đến giờ tôi chẳng có dã tâm lớn như cậu. Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, tôi muốn Trác Viễn phải trả giá thật đắt, muốn bảo vệ Văn Kha không để anh ấy tiếp tục bị tổn thương, đây chính là thứ duy nhất mà tôi muốn bây giờ. Hiện nay tôi chỉ cần biết, rốt cuộc cậu có thể làm theo ý tôi một trăm phần trăm được không?"

"Hàn Giang Khuyết..." Giọng Phó Tiểu Vũ khe khẽ run: "Vậy cậu muốn tôi làm thế nào?"

"Hiện giờ mọi chuyện đã phát triển đến mức này, tạm thời chỉ có thể đi theo con đường này thôi." Hàn Giang Khuyết nhắm mắt lại chậm rãi nói: "Cậu giúp Văn Kha xem đề án của anh ấy đi, chủ yếu là về mặt marketing và hồi vốn. Anh ấy thực sự không hiểu nhiều, vẫn nhờ cậu canh chừng kỹ hơn, để bảo đảm đạt tới trình độ hoàn hảo nhất, tốt nhất là có thể thành công nhận được đầu tư của Lam Vũ, đương nhiên cũng phải cẩn thận bên Viễn Đằng. Nếu đến lúc đó vẫn chưa được thì cậu ngầm tác động, bỏ tiền cho Lam Vũ, coi như đi thuê quan hệ mời họ làm bên phát hành cho Tình cuối."

Trong xe im lặng một hồi lâu, bầu không khí ngập tràn kiềm chế.

Rolls-Royce chậm rãi dừng lại ở bãi đỗ xe của một tòa biệt thự, Phó Tiểu Vũ không nhìn Hàn Giang Khuyết mà chỉ nhìn thẳng về phía trước: "Cho nên cậu muốn tôi làm việc cho Văn Kha à?"

Hàn Giang Khuyết không nói gì.

"Nếu tôi không muốn thì sao?" Phó Tiểu Vũ lại hỏi: "Cậu muốn sa thải tôi?"

Tay Hàn Giang Khuyết đặt ngang trên đầu gối, vẫn không mở miệng.

Phó Tiểu Vũ im lặng mở cửa xe.

Sau khi đi ra ngoài, y đứng trong gió đêm lạnh lẽo, nghĩ một lúc lại cúi đầu nhìn Hàn Giang Khuyết đang ngồi trong xe: "Cậu làm thế này thực sự không công bằng với tôi."

"Cậu cảm thấy để Văn Kha cạnh tranh công bằng với Trác Viễn là tổn thương anh ấy ư?" Phó Tiểu Vũ gằn từng chữ: "Vậy lúc chúng ta vừa về nước thì sao? Tôi cũng cạnh tranh với những người khác, tôi cũng có những lúc chuẩn bị đề án đến nửa đêm một hai tháng liền, tôi cũng có lúc vấp phải trắc trở, đấy là tổn thương gì?"

"Ai trong xã hội mà không phải đối mặt với cạnh tranh? Cạnh tranh với chồng trước thì đã làm sao? Thứ mình muốn phải tự giành lấy, một con đường không thông thì đi con đường thứ hai, nếu một hai ba bốn năm ngả đều chẳng đi thông được, đó là vì anh ấy không có tài cán gì, không trách được người khác. Đúng, đúng là tôi có dã tâm, nhưng tôi xứng với dã tâm ấy, càng không có lỗi gì với cậu. Hàn Giang Khuyết, còn cậu thì sao? Cậu không nói cho Văn Kha biết gia thế của mình, không ngừng muốn đặt anh ấy vào môi trường chân không, vì bảo vệ anh ấy mà có thể bảo tôi cút xéo – Vậy còn tôi thì sao?"

Nói đến đây Phó Tiểu Vũ đã không thể kìm nén nổi nữa, âm cuối khẽ khàng run rẩy. Trên lý trí y đương nhiên biết mình không có lập trường nói những điều này.

"Vậy còn tôi thì sao", câu nói này mập mờ biết nhường nào.

Y chẳng phải là cái gì cả.

Y không nên hỏi như vậy, huống chi nó cũng khiến y quá đáng thương, mà cho đến giờ y chẳng phải là người nhu nhược kiểu này.

Có điều rốt cuộc y vẫn không nhịn được – Vậy còn tôi thì sao, tôi cũng thích cậu, thích từ khi học đại học đến khi tốt nghiệp rồi đi làm, dù đã không còn hy vọng, nhưng vẫn ôm nỗi mong muốn có thể giữ lại chút vị trí ít ỏi, dù chỉ là bạn bè thôi cũng được.

Trong bóng đêm, Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu lên nhìn Phó Tiểu Vũ.

Omega ấy có đôi mắt mèo tròn xoe, những sắc sảo và già dặn bình thường đã biến mất, trong màn đêm, y chỉ còn vương đôi chút đau đớn mơ hồ.

"Tiểu Vũ... Cậu là người bạn duy nhất của tôi, là người bạn quan trọng nhất."

Cuối cùng Hàn Giang Khuyết vẫn thấp giọng nói.

Hắn lập tức đau khổ dừng lại, qua một lúc lâu hắn mới tiếp tục nói: "Nên, tôi mới cho rằng hẳn cậu sẽ hiểu tôi..."

"Tôi còn chưa nói cho cậu hay, có lẽ Văn Kha đã mang thai rồi."

Nghe thấy câu này, Phó Tiểu Vũ lập tức ngơ ngẩn, nhất thời y không biết trong lòng mình đang suy nghĩ gì, chỉ ngơ ngác nhìn Hàn Giang Khuyết.

Chàng Alpha ngồi trong xe mệt mỏi nói chậm bằng giọng khàn khàn: "Tôi không biết nên làm một người chồng thế nào, cũng chẳng biết làm một người cha ra sao. Hết thảy đều quá hỗn loạn, mà cảm xúc cũng rất loạn. Nhưng tôi biết, tôi không muốn để anh ấy có thêm tiếp xúc gì với Trác Viễn cả, tôi sợ anh ấy sẽ bị thương, cũng lo sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của anh ấy."

"Cậu hiểu rõ mà Tiểu Vũ, tôi và Tiểu Kha đã bỏ lỡ nhau mười năm ròng rã, thật sự rất không dễ dàng. Một mình anh ấy chịu quá nhiều đắng cay khổ sầu, nếu như không phải vì Trác Viễn thì những chuyện anh ấy muốn làm có lẽ đã hoàn thành từ sớm. Rõ ràng xuất sắc nhường ấy, thế mà bị nhốt trong nhà nhiều năm đã khiến anh ấy chẳng làm nên trò trống gì trong sự nghiệp, nhất định anh ấy vô cùng đau khổ. Nên cho dù thế nào, cho dù phải trả giá điều gì, cho dù hết thảy những gì tôi có bây giờ biến mất toàn bộ trong vòng một đêm đi chăng nữa, tôi cũng chẳng ngại. Tôi chỉ muốn để anh ấy thành công, đây chính là hạnh phúc mà tôi muốn. Tiểu Vũ, cậu có thể hiểu được tôi không?"

Phó Tiểu Vũ đứng đằng kia, một hồi lâu vẫn không mở miệng.

Về mặt lý trí, đương nhiên y biết Hàn Giang Khuyết yêu Văn Kha, vẫn luôn yêu. Nhưng đến giờ khắc này y mới phát hiện, thực ra mình chưa từng hiểu cảm xúc khi yêu một ai đó.

Yêu mãnh liệt đến mức muốn trả giá hết thảy, yêu mù quáng đến độ gần như không thể nói lý. Rõ ràng đang hưởng thụ ngọt ngào, nhưng đồng thời dường như cũng sẽ mê man, sẽ run sợ.

Đây là một cảm xúc phức tạp mà y không cách nào giải thích được.

Cho đến nay, y vẫn phân tích Hàn Giang Khuyết như với một hạng mục. Hắn thích quyền anh, thế là y cũng đi học, đi tìm hiểu loại vận động này, chú ý đến thành tích thi đấu của Hàn Giang Khuyết như đang quản lý vận động viên ký hợp đồng với mình.

Hàn Giang Khuyết thích kiểu Omega mạnh mẽ mà vẫn dịu dàng, còn y lại hừng hực dã tâm, nhưng y vẫn nguyện ý vừa phấn đấu cho công việc vừa bầu bạn bên cạnh Hàn Giang Khuyết. Y vẫn cho rằng tính cách như vậy là phù hợp với tiêu chuẩn của Hàn Giang Khuyết.

Cho đến hôm nay, lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ mới cảm thấy thực sự ngơ ngác.

Y bỗng nghĩ, mình thật sự từng hiểu Hàn Giang Khuyết ư?

Y thật sự... Yêu Hàn Giang Khuyết ư?

___________________________

Chẳng nói được ai đúng ai sai trong cuộc tranh luận này, cả Tiểu Vũ lẫn Khuyết Khuyết đều có lý của mình. Chỉ là, những kẻ yêu nhiều bao giờ cũng chịu tổn thương nhiều nhất =(((

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc