TÌNH NHÂN NGUYỆN Ý NGHIỆT DUYÊN ĐỨT ĐOẠN


Diệp gia, nơi hội tụ những con người có quyền thế nhất thành phố, và cũng là nơi có những người luôn khoác cho mình một bộ mặt giả tạo.

Mỗi khi quay trở về ngôi gia chính, cái gọi là dùng bữa cơm thân mật nhưng chứa toàn mùi thuốc súng.
Và hôm nay là ngày Diệp gia họp mặt.

Vẫn căn phòng ăn sang trọng ngày nào, vẫn là những khuôn mặt quá quen thuộc trong một gia đình quyền thế.
Lý Lan vẫn là bà nội quyền hạn nhất nhà.

Bà nghiêm trang ngồi ở vị trí trung tâm đầu bàn ăn.

Bên tay trái là Diệp Lãng, người đã bước vào độ tuổi xế chiều và sẽ sớm chuyển hết cơ nghiệp cho một trong hai đứa con trai của mình, nếu người nào sinh được đích tử đầu tiên.
Bên cạnh Diệp Lãng là Âu Ái Vương, người vợ lớn và cũng là người được chung chăn chung giường với ông hằng đêm.

Kế tiếp là Diệp Nguyên, đang ngồi cạnh Thái Kiều Tư, con trai và con dâu trưởng của ông ta.
Đối diện với họ chính là gia đình của Cung Mẫn Giai, bà là vợ lẻ của Diệp Lãng.


Họ đã có với nhau một người con trai, và hắn ta không ai khác ngoài Diệp Ngôn, người đàn ông đã khiến cả thanh xuân của một người con gái tên Mạn Đình (Mạn Viên Hân) sụp đỗ.
Và ngày nay, Cung Mẫn Giai đã có thể đến tham dự cuộc họp mặt này với một khí thế khác hẳn cái lúc Mạn Đình (Mạn Viên Hân) vẫn còn là vợ nhỏ của Diệp Ngôn, đứa con trai duy nhất của bà.

Âu cũng là vì hôm nay, đứa con dâu bà luôn xem trọng, Tống Tuyết Nghi đã mang thai cháu trai đích tử của dòng dõi Diệp gia.
"Đông đủ rồi nhỉ? Dùng bữa thôi."
Vẫn là chất giọng trầm thấp đầy quyền lực của Lý Lan đã vang lên.

Ngay sau đó mọi người trong bàn ăn mới dám động đến thức ăn trên bàn.
Cái không khí ngột ngạt trong mỗi lần tề tựu này đã quá quen thuộc, nên cũng chẳng ai cảm thấy có gì lạ lẫm.

Và đúng như thường lệ, khi mọi người đã dùng bữa được một lúc thì đã có người đầu tiên cất lời:
"Mẹ à, con có chuyện này muốn xin ý kiến của mẹ!"
Giọng nói của Cung Mẫn Giai vang lên rất nhẹ nhàng, nhưng Lý Lan còn chưa kịp đáp thì Âu Ái Vương đã thở dài chán ghét rồi lên tiếng mỉa mai trước:
"Haizz, mới bắt đầu ăn có một chút đã muốn xin xỏ rồi, có gì không thể đợi ăn xong rồi nói được sao?"
"Chị à, ở đây mẹ còn chưa nói mà sao chị lại phản ứng trước rồi? Hình như chị không có tôn trọng mẹ thì phải?"
Cung Mẫn Giai cũng không phải dạng vừa nên liền buông lời đáp trả, khiến Âu Ái Vương tức đỏ mắt cũng không biết nói gì.
Bấy giờ, Lý Lan mới lên tiếng:
"Thôi được rồi, có chuyện gì thì con nói đi Giai Giai."
Nhận được ưu ái, Cung Mẫn Giai liền đắc ý ra mặt, bà nhanh chóng bày tỏ mục đích của mình:
"Dạ, thật ra con muốn xin mẹ là cho con đưa vợ của tiểu Ngôn sang đây ở cùng với mẹ.

Chứ đứa bé trong bụng tiểu Nghi nay đã biết là con trai rồi, con sợ có người nảy sinh tính xấu, vì mưu lợi cá nhân mà ra tay hãm hại con bé."
*Rầm*
"Cung Mẫn Giai, cô nói như thế là có ý gì hả?"
Ý tứ trong lời nói của Cung Mẫn Giai đã khiến Âu Ái Vương tức giận đến mức phải đập bàn rồi đứng dậy, trừng mắt nhìn người phụ nữ đối diện.
"Trong mắt các người đã không còn tồn tại bà mẹ chồng già yếu này nữa rồi đúng không?"
"Mẹ không nghe ý tứ của cô ta là đang xiên xỏ Diệp Nguyên của con hay sao? Đứa trẻ còn chưa được sinh ra đã muốn về đây thị uy rồi."
*Chát.*
Vì quá tức giận mà Âu Ái Vương ngang nhiên sẵng giọng với Lý Lan, khiến bà phải lãnh trọn một cái tát giáng xuống gò má từ tay Diệp Lãng.
"Ba, chuyện có đáng để ba đánh mẹ thế không?"

Lúc này, Diệp Nguyên cũng tức tối đứng bật dậy chất vấn Diệp Lãng, trong khi đó ông vẫn tuyệt nhiên lạnh lùng đáp trả:
"Vô lễ với mẹ chồng của mình thì ăn một bạt tay là còn quá nhẹ nhàng rồi."
Một bữa ăn đang yên bình thoáng chốc đã bùng nổ, hiện tại chỉ có Cung Mẫn Giai, Tống Tuyết Nghi và Diệp Ngôn đang âm thầm đắc ý trong lòng.

Họ chỉ cần ngồi yên là được xem kịch miễn phí.
Khi Âu Ái Vương nếm lấy ấm ức định quay lưng bỏ đi thì bà được Diệp Nguyên giữ lại.

Có lẽ đã đến lúc màn kịch hay mà anh cũng có chuẩn bị từ trước sẽ được bắt đầu ngay bây giờ.
"Cứ cho rằng mẹ vô lễ với bà nội là sai đi, chúng ta không bàn cãi nữa.

Mà con sẽ nói tiếp những gì dì đã nói."
Diệp Nguyên thong thả nói xong thì cũng chuyển tầm mắt nhìn sang Cung Mẫn Giai.

Cùng lúc này mọi người đều tập trung về phía Diệp Nguyên, chờ xem hắn ta sẽ nói gì tiếp theo, chỉ có Cung Mẫn Giai vẫn bình thản.
"Sao, con muốn nói cái gì?"
Hắn nhếch môi rồi nói:
"Ý của dì thế nào ai mà không biết.

Nói trắng ra là dì sợ tôi vì tranh đua gia tài mà sẽ ra tay với cháu nội ruột của dì.

Trước là đưa người về đây ở, sau đó sẽ từ từ đề cập tới chuyện chuyển nhượng gia sản sang tên Diệp Ngôn, để nó đường đường chính chính lên nắm quyền."

Ngưng lại vài giây để cười khinh bỉ một cái rồi Diệp Nguyên mới thong dong tiếp lời:
"Nhưng mà dì đắc ý hơi sớm và tính hơi xa quá rồi.

Những gì mẹ con dì muốn sẽ mãi mãi tồn tại trong mơ mà thôi, tại sao dì biết không?"
Nghe đến đây, sắc mặt của Cung Mẫn Giai đã thay đổi, bà nhíu mày nhìn Diệp Nguyên, trong lòng dâng lên nhiều nỗi nghi hoặc.
"Rốt cuộc con muốn nói gì thì nhanh chóng thẳng thắn ra đi tiểu Nguyên à, đừng dài dòng làm mất thời gian nữa."
Lý Lan đã lên tiếng, và Diệp Nguyên cũng chuyển mắt nhìn sang người bà quyền quý của mình, ung dung phát biểu:
"Dạ, thật ra thì hôm nay con có một bất ngờ đặc biệt muốn dành tặng riêng cho bà nội.

Nhưng chưa gì lại bị người khác làm cho mất đi bầu không khí vui vẻ rồi.

Thôi thì bây giờ không dài dòng nữa, con sẽ mang món quà đó tới tặng cho nội ngay."
Nói xong, Diệp Nguyên liền liếc đôi mắt nghênh ngang, đắc ý nhìn sang từng người một trong nhà Cung Mẫn Giai rồi mới nhanh chân ra khỏi phòng ăn.
Khi đó, cả Thái Kiều Tư và Âu Ái Vương đều không biết rốt cuộc Diệp Nguyên đang toan tính chuyện gì.
Cách đây vài tháng trước, trong một lần họp mặt thế này, cũng chính hắn ta là người đưa ra bất ngờ khiến một người phụ nữ bị sỉ nhục, oan ức nếm trái đắng rời đi, khiến Diệp Ngôn sa ngã, khiến Cung Mẫn Giai khốn đốn khi bị chồng mình cười nhạo.
Hôm nay tình thế lại tái diễn, liệu bất ngờ mà Diệp Nguyên đưa tới sẽ là gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc