Mạn Viên Hân vui vẻ cầm gương soi vào khuôn mặt của mình, nhưng khi cô nhìn thấy vết sẹo bên gò má thì nụ cười trên môi đã trở nên nhạt dần.
Đôi mắt long lanh bất chợt đỏ hoe, nhìn về phía Vương Chính Phàm, nghẹn giọng cất lời:
"Mặt của em..."
Anh lập tức bước đến ngồi cạnh Mạn Viên Hân, đặt tay qua vai cô, khẽ vuốt ve bờ vai mảnh khảnh như đang dỗ dành.
"Em đừng lo, bạn anh là Điền Tư Trúc, hôm nay cậu ta đến đây là để xem qua vết sẹo của em rồi đưa ra hướng điều trị thích hợp.
Anh nghĩ, cậu ấy nhất định sẽ trị hết cho em, đúng không Tư Trúc?"
Vương Chính Phàm an ủi cô xong thì còn khéo kéo cả Điền Tư Trúc vào cuộc, và may thay khi anh ta đã gật đầu đồng tình với những gì bạn mình vừa nói.
"Đúng vậy, đối với anh thì vết sẹo của em thì không hẳn là không thể trị khỏi, quan trọng là em có chịu phối hợp và kiên trì hay không thôi."
Bấy giờ, Mạn Viên Hân mới lấy lại được một chút tâm trạng ổn định, cô nhìn Điền Tư Trúc, rồi hỏi:
"Anh nói có thật không?"
"Điền Tư Trúc là bác sĩ thẩm mỹ nổi tiếng bên Mỹ, đến phẫu thuật thay đổi cả khuôn mặt, cậu ta còn làm được thì chút sẹo nhỏ nhoi này sao có thể làm khó được, em yên tâm đi."
Điền Tư Trúc còn chưa kịp lên tiếng thì Vương Chính Phàm đã nhanh nhảu chen ngang, làm ai đó chỉ biết nhướng mày đồng tình rồi bỏ sang sofa ngồi, sau đó thong dong cất lời:
"Nhưng tôi nói trước là phải kiêng cử nhiều thứ lắm đấy, phải có người bên cạnh nhắc nhở thường xuyên mới được."
"Này thì chuyện nhỏ mà, anh hai em cân tất."
Vương Kỳ An nhanh nhẹn đáp, sau còn nháy mắt tinh nghịch với Điền Tư Trúc một cái.
Trong khi đó, Mạn Viên Hân và Vương Chính Phàm chỉ biết dõi mắt nhìn theo hai người họ.1
- ---------------
Và hôm đó cũng là ngày Mạn Viên Hân được xuất viện sau khi bác sĩ xác nhận tình trạng của cô hiện không còn vấn đề gì nghiêm trọng, ngoài đôi chân vẫn chưa thể đi lại bình thường.
Quả thật cô đã rất may mắn khi trải qua một vụ tai nạn kinh khủng như vậy mà vẫn bình an vô sự, có lẽ do ông trời vẫn còn thương xót cho số phận bất hạnh của cô.
Trở về nhà, Điền Tư Trúc cũng nhận được lời mời ở lại đây một thời gian, để tiến hành điều trị cho Mạn Viên Hân.
Căn nhà bỗng chốc đã trở nên nhộn nhịp khi có nhiều người cùng quay trở về.
Tối hôm đó, Vương Chính Phàm đích thân xuống bếp chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, nào là hải sản, thịt, cá đủ đầy, mùi thơm thì bốc lên nghi ngút khiến những người ngồi ngoài phòng khách đều không tránh khỏi cảm giác thèm thuồng, đến Mạn Viên Hân cũng phải tò mò:
"Tiểu An này, anh hai em nấu ăn chắc là ngon lắm nhỉ? Chị ngửi thấy hương thơm ngào ngạt quá đi mất."
"Dạ đúng rồi, tay nghề nấu nướng của anh hai em là khỏi chê luôn.
Tại chị không nhớ đó thôi chứ chị thích nhất món mì sốt mè anh ấy nấu đấy."
Mạn Viên Hân gật gật đầu, cô đang cảm thấy tò mò và rất nôn nóng muốn nếm thử xem những món ăn bạn trai mình nấu thì lúc này, Vương Chính Phàm đã ra tới, vui vẻ thông báo:
"Bữa tối xong rồi."
"Vậy vào ăn liền đi, em đói rồi."
Ai nấy đều bật cười khi nhìn thấy điệu bộ đáng yêu của Mạn Viên Hân, đến Vương Chính Phàm cũng bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên anh thấy cô ấy hồn nhiên, vui vẻ thế này.
Thấy ai cũng bất động, tâm bất biến nên Mạn Viên Hân lại lên tiếng hối thúc:
"Vương Chính Phàm, sao anh còn đứng ngây ra đó, mau đưa em vào bếp đi."
"À ờ...anh đưa em đi ngay."
Thế rồi cả bọn bốn người đều cùng nhau vào bếp, thưởng thức bàn thức ăn thịnh soạn của đầu bếp Vương Chính Phàm.
Mạn Viên Hân ăn uống rất ngon miệng, chỉ tiếc mỗi cô không ăn được hải sản, thị bò và thịt gà nên có tận ba món bị bỏ qua, điều đó đã khiến cô nàng vô cùng tiếc nuối.
Cô vui vẻ đến mức ăn xong và đã được Vương Chính Phàm bế lên tận phòng rồi mà vẫn còn khen ngợi:
"Công nhận anh nấu ăn ngon thật, sắp tới chắc em sẽ bị anh vỗ béo thành lợn con ủn ỉn mất."
"Em vẫn còn gầy lắm, phải ăn uống nhiều gấp mấy lần nữa thì mới tới mức em vừa nói."
Vương Chính Phàm đặt cô ngồi lên giường, sau đó ngồi đối diện với cô, cả hai cùng trò chuyện trong bầu không khí vui vẻ.
"Em chỉ sợ anh vì em mà cực khổ thôi."
Thấy cô xuống sắc, Vương Chính Phàm liền đưa tay xoa đầu cô một cái, rồi ôn nhu nói:
"Lo lắng, quan tâm, chăm sóc cho em đều là anh tự nguyện, cũng là thật lòng, cho nên em đừng suy nghĩ gì cả.
Anh mong rằng em có thể vui vẻ, thoải mái cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn này."
Lời nói chân thành của anh đã khiến Mạn Viên Hân tin tưởng và yên lòng hơn.
Cô khẽ gật đầu, sau đó mỉm cười với anh.
"Giờ anh sang phòng gặp Tư Trúc một lát, trong lúc này anh cũng sẽ gọi tiểu An sang giúp em làm vệ sinh cá nhân trước khi ngủ."
"Dạ, lát nữa anh nhớ quay lại nha!"
"Ừm, phải quay lại nhắc em uống thuốc nữa chứ."
"Không phải, quay lại để ngủ với em mà.
Mấy đêm rồi toàn có anh bên cạnh, em quen rồi nên giờ anh phải ngủ với em."
Mạn Viên Hân rất điềm nhiên khi đưa ra đề nghị táo bạo trên, trong khi đó Vương Chính Phàm thì lại đang đơ ra, chưa biết phải làm sao.
Thời thế đã đảo lộn rồi ư? Xưa nay toàn nam gạ nữ chung giường, giờ lại có chuyện phụ nữ chủ động đòi ngủ chung với đàn ông?
Cú thay đổi 180 độ này của Mạn Viên Hân khiến Vương Chính Phàm không tài nào đỡ nổi.
Cô thế này có phải quá bá đạo rồi không?
"Này, sao anh lại ngơ ra nữa rồi? Anh nói anh là bạn trai của em, chúng ta yêu nhau lâu rồi thì có gì mà ngại nữa.
Với lại thời buổi này cũng thoáng hơn rồi mà, tuy em mất trí nhớ thật nhưng thông qua Internet thì vẫn theo kịp thời đại nha, em chỉ quên hết người thân lẫn mọi chuyện trong quá khứ, chứ tinh thần và giác quan vẫn còn nhạy bén lắm đấy."
Mạn Viên Hân lại tự tin khẳng định.
Giờ thì Vương Chính Phàm mới tin lời bác sĩ nói rằng sức khỏe của cô và việc mất trí nhớ là không có gì đáng phải lo.
Cô nói rất nhiều nhưng người đàn ông đó thì cứ đơ đơ ra, khiến Mạn Viên Hân bất giác chau mày:
"Vương Chính Phàm, rốt cuộc anh có đang nghe em nói không vậy?"
"À ờ...anh có..."
"Vậy anh tính sao?"
"Ờ thì...lát nữa anh quay lại rồi tính sau ha, giờ anh ra ngoài gọi tiểu An vào với em."
Vội vàng nói xong, Vương Chính Phàm liền bỏ đi, để lại mình cô gái ngơ ngác nhìn theo, kiểu như: Mỡ treo miệng mèo mà còn chê ư?.