TÌNH NHÂN NGUYỆN Ý NGHIỆT DUYÊN ĐỨT ĐOẠN


"Cậu cố gắng sắp xếp trước, nếu không ổn thì tôi sẽ đích thân đến đó sau."
Vương Chính Phàm vừa kết thúc cuộc gọi với cấp dưới của mình thì liền nhận được một cái ôm ấm áp truyền tới từ phía sau lưng, khiến anh lại phải lơ là chuyện nấu ăn đang làm dở dang.
"Công ty có chuyện gì quan trọng hả anh?"
"Cũng không có gì quan trọng, chỉ là một đối tác bên Singapore muốn hợp tác với chúng ta, anh đã kêu Giám đốc Lý đến đó bàn bạc trước rồi, nếu có vấn đề gì phát sinh thì anh mới đích thân đến sau."
Giọng nói của nam nhân ấy dành cho người phụ nữ của mình vẫn luôn luôn dịu dàng.

Lúc này anh cũng đã nấu xong bữa sáng nên tắt bếp, sau đó xoay người lại đưa đôi mắt yêu thương ngắm nhìn cô gái.
"Sao em không ngủ thêm chút nữa, vẫn còn sớm mà?"
Mạn Viên Hân khẽ lắc đầu rồi mới nói:
"Em muốn dậy sớm để ngắm anh thế này."
"Vắng anh nên lại ngủ không ngon giấc đúng không?"
Đối với câu hỏi của anh, cô chỉ cười nhẹ cho qua rồi sau đó lại chủ động ôm lấy anh.

Cứ như sợ nay mai sẽ không còn được bên anh thế này nữa.
"Chính Phàm..."
"Hửm?"
"Em yêu anh!"

Những câu nói được tự nhiên thốt ra từ cửa miệng của Mạn Viên Hân khiến Vương Chính Phàm khá ngạc nhiên.

Rất nhanh sau đó anh đã mỉm cười hạnh phúc, rồi cúi đầu hôn lên mái tóc mượt mà mang mùi hương thảo dược của cô.
"Anh cũng yêu em!"
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau đến vài phút sau thì mới chịu rời khỏi đối phương.

Nhưng Mạn Viên Hân lại tiếp tục vòng tay qua cổ Vương Chính Phàm, nhẹ nhàng nhìn anh trực diện với ánh mắt trìu mến.
"Tối nay nhớ về sớm với em nhé!"
"Định có thưởng cho anh à?"
Vương Chính Phàm mắt sáng như sao, trong lòng anh tuyệt nhiên đã nảy ra ý định đen tối, vì trước đó cả hai đã từng bàn tới chuyện sẽ sinh con trước khi kết hôn, mà từ ngày hôm đó tới nay anh vẫn luôn trông mong đến cái đêm nồng nàn ấy lần nữa.
Lúc này, Mạn Viên Hân lại gật đầu, cô còn mỉm cười rất tà mị:
"Sẽ có thưởng."
"Em làm anh tò mò quá rồi đấy, hay là hôm nay anh ở nhà với em luôn nhỉ?"
"Coi cái mặt ham hố chưa kìa.

Em bảo là tối thì tối mới có, dù anh ở nhà cả ngày nay thì cũng không có gì đặc biệt như mong đợi đâu."
Mạn Viên Hân véo mũi anh ta một cái, sau đó đã rời xa anh để đi qua ngồi vào bàn ăn, cô đã sẵn sàng bắt đầu bữa sáng còn ai kia thì lại đang trưng ra bộ mặt tiếc nuối.
"Nhưng mà anh nôn quá rồi."
"Thì cũng phải chịu thôi!"
Cô ung dung nhìn anh, miệng cười tinh nghịch, nhất quyết không tiếc lộ bí mật của mình, khiến Vương Chính Phàm chỉ có thể ngậm ngùi chờ đợi.
"Đành vậy, tối nay anh nhất định về sớm."
Cuộc trò chuyện cứ vậy mà dừng lại, sau đó cả hai nhanh chóng bắt đầu bữa sáng của mình.

Họ quấn nhau như sam dưới biển, như đôi uyên ương trên trời cả nửa buổi thì Vương Chính Phàm mới chịu chuẩn bị lên đường đi làm.
Bấy giờ, Mạn Viên Hân vừa chỉnh cà vạt cho anh, vừa chu đáo căn dặn:
"Anh lái xe cẩn thận nha!"
"Ừm, vợ yêu ở nhà nếu buồn chán thì ra ngoài mua sắm hay đi thư giãn cho đầu óc thoải mái, chờ tối anh về rồi chúng ta cùng "bắn pháo hoa".
Nói xong, Vương Chính Phàm còn nháy mắt với cô, sau đó còn ôm cô, hôn cô thêm một cái.
"Anh chỉ giỏi mỗi chuyện đó thôi."
"Giỏi yêu em nữa cơ."
"Dạ...!Cái gì Vương tổng cũng giỏi hết á, bây giờ anh đi làm được chưa nè? Chưa có thấy vị Chủ tịch nào mà đi làm muộn như anh hết."

"Anh là chủ anh có quyền, mà hôm nay anh chỉ muốn ở nhà với em thôi."
Vương Chính Phàm tuyệt nhiên không muốn rời xa Mạn Viên Hân, anh cũng không muốn đi làm nên cứ quấn lấy cô mãi không chịu buông, làm Mạn Viên Hân chỉ biết lắc đầu.
"Anh còn phải nuôi em đấy, không đi làm không có được đâu.

Thế nên ngoan ngoãn đến công ty đi nhá, em sẽ chờ ở nhà mà.

Không ngoan là tối nay không có thưởng nữa đâu."
"Vâng, vâng...!Nhưng cho anh hôn em cái nữa đã."
Để nhanh chóng kết thúc màn đưa tiễn này, Mạn Viên Hân đã chủ động hôn lên môi anh một cái.
*Chụt.
"Thế đã chịu chưa?"
Vương Chính Phàm gật gật đầu, sau đó mới mãn nguyện mà chịu rời khỏi cơ thể của cô ấy.
"Tối anh sẽ về sớm."
"Dạ!"
"Anh đi làm!"
"Dạ, anh đi đường cẩn thận."
Vương Chính Phàm cười ôn nhu, anh lại hôn lên trán Mạn Viên Hân thêm một cái sau đó mới chịu xách cặp táp ra khỏi nhà.
*Cạch.
Khi cánh cửa nhà vừa được khép lại cũng là lúc nụ cười trên môi cô gái đã vụt tắt.

Đôi mắt hồn nhiên bỗng dưng lại trở nên ngậm ngùi khó tả.
Cô nhìn tổng thể ngôi nhà nhỏ của mình một cái, nơi đây đã lưu giữ lại biết bao kỉ niệm ngọt ngào giữa cô và người ấy.


Nhưng có lẽ một khi cô đã muốn thì dù có đẹp tới đâu cũng phải kết thúc.
Mạn Viên Hân trở vào phòng ngủ, cô lặng lẽ đến trước bàn trang điểm, ngắm nhìn khuôn mặt của mình trong gương thật lâu.
Trên khuôn mặt xinh đẹp này đã từng mang một vết nhơ mà cả đời cô chỉ muốn quên đi.

Nó từng mang một vết sẹo thật xấu xí, nhưng nay cô lại ước gì vết sẹo ấy vẫn còn tồn tại, ít ra khi trở về quê hương sẽ không ai còn nhận ra cô là Mạn Đình, người phụ nữ đã từng xen vào gia đình người khác, là một kẻ thứ ba ngu muội nhất trên đời này.
Giá mà bọn họ có thể buông tha cho mẹ con cô, để được sống một đời bình yên, thì mọi chuyện hôm nay đã khác.
Cô có thể gạt bỏ thù hận với những người đã từng tổn thương mình, nhưng lại không thể quên đi nỗi hận khi họ tàn ác bắt cô phải rời xa con của mình.
Mạn Viên Hân cô không thể an nhiên mà sống khi chưa tìm hiểu rõ tung tích con trai Mạn Triết Hàn, và chỉ có những con người đó mới là nguồn cơn khởi đầu mọi chuyện.
Từng dòng ký ức đau thương chợt ùa về khiến cô không kìm được nước mắt, nhưng chỉ mấy giây sau Mạn Viên Hân đã đưa tay lau đi dòng lệ yếu đuối.

Vì cô nhận ra rằng, nước mắt chỉ giúp kẻ thù đắc ý, và những người yêu thương mình càng thêm đau lòng.
Tự ngẫm một lúc, chắc cô cũng đã tìm được quyết định của mình nên đã rời khỏi chiếc gương.

Cô đi đến tủ quần áo, chọn ra một bộ đồ kín đáo sau đó bước vào phòng tắm.
Hôm nay cô sẽ ra ngoài, nhưng không phải để đi thư giãn hay mua sắm như những gì Vương Chính Phàm đã nói.
Có lẽ hồng trần trong cô sẽ không còn đầy nắng và gió, khi mây đen đã sắp sửa phủ kín bầu trời.1.


Bình luận

Truyện đang đọc