Vương Chính Phàm đặt chân vào phòng bệnh, nơi có một người phụ nữ đáng thương đang phải hứng chịu từng nỗi đau từ thể xác lẫn tinh thần.
Bên nhau hơn năm tháng, anh chưa một ngày nào nhìn thấy cô gái này thật sự vui vẻ.
Anh không biết cô đã trải qua những gì, nhưng dù thế nào thì thật tâm anh vẫn muốn che chở cho cô.
Anh bước đến gần cô hơn một chút, lặng lẽ đứng nhìn vào khuôn mặt tiều tụy ấy mà trong lòng không khỏi xót xa.
"Anh hai, giờ chị ấy cũng ổn rồi, anh về thay quần áo đi đã, nếu thật sự bị cảm lạnh sẽ mệt lắm."
Vương Kỳ An đứng phía sau, nhẹ nhàng nói nhỏ một câu, nhưng có vẻ như người đàn ông ấy chẳng hề mảy may gì tới.
"Gió hong sắp khô rồi nên em đừng lo.
Vả lại anh không an tâm để cô ấy ở một mình."
"Còn có em ở đây mà..."
Bấy giờ, Vương Chính Phàm mới quay lại, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô em gái của mình, nhã nhặn nói:
"Một mình anh vất vả được rồi, em quay về bệnh viện làm việc xong thì về nhà nghỉ ngơi đi."
Nhìn người anh cao cả của mình lúc này, Vương Kỳ An cũng xót hết lòng dạ.
Cô cũng biết một khi anh đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, nên chỉ đành ngậm ngùi nghe theo.
"Dạ, nhưng anh hai cho phép tối em mang thức ăn vào cho hai người nha?"
"Cũng được, nhưng nếu qua chín giờ thì không được ra ngoài nữa, anh sẽ sắp xếp thời gian ổn thỏa để tự lo cho chính mình và cô ấy, em đừng quá bận tâm."
"Dạ...!Em gái lớn rồi, nên anh hai cũng đừng quá lo lắng cho em! Hi vọng anh hai sớm ngày chinh phục được chị dâu nhé!"
Vương Kỳ An tinh nghịch nói xong thì liền bước tới hôn lên má Vương Chính Phàm một cái, những hành động như thế đã không còn gì xa lạ với hai anh em nhà họ nữa, và lúc này trên môi người đàn ông cũng hiện ra nụ cười yêu thương.
"Cô nhóc em chỉ giỏi ăn nói linh tinh."
Nghe thấy ai kia chối, Vương Kỳ An liền cười nghịch ngợm hơn nữa rồi chu môi nói:
"Linh tinh hay không thì tự trong lòng anh hai biết! Em đi đây, mà nếu như anh hai có thấy không khỏe thì nhớ tìm bác sĩ đó nha, để đổ bệnh là em dỗi đấy!"
"Rồi rồi, tôi biết rồi thưa bà cụ non.
Đi đường cẩn thận đó!"
"Vâng ạ! Bye bye anh hai..."
Vương Kỳ An vừa rời đi chưa bao lâu thì Mạn Viên Hân đã tỉnh lại.
Trong tầm mắt của cô khi mi tâm vừa mở ra thì cảnh vật vẫn còn mơ hồ chưa rõ, đến khi hình ảnh Vương Chính Phàm xuất hiện thì tự dưng Mạn Viên Hân lại giật mình, nét mặt tuyệt nhiên hoảng hốt, cô nhanh chóng ngồi dậy, sợ sệt co ro ôm gối ngồi một góc.
Trạng thái bất thường của cô khiến Vương Chính Phàm bất giác chau mày.
Nỗi lo này vừa qua đi thì nỗi lo khác lại tới.
Tại sao khi nhìn thấy anh, Mạn Viên Hân lại sợ hãi như thế chứ?
"Hân Hân, em sao vậy?"
"Không không, đừng tới đây, đừng bắt con tôi đi, hãy để mẹ con tôi yên đi mà..."
Vương Chính Phàm vừa bước tới thì Mạn Viên Hân đã vội vàng ôm lấy chiếc gối rồi hoảng sợ hô lên, cô gục mặt tránh né cái nhìn từ đối phương, sâu trong đáy mắt cô bấy giờ là một nỗi lo sợ bất thường.
Ngôn Tình Sắc
"Hân Hân, là anh Vương Chính Phàm đây mà, em không nhận ra anh sao?"
"Tôi không biết, nên anh đừng có qua đây, đừng chạm vào tiểu Hàn của tôi, anh sẽ làm thằng bé sợ đấy..."
Vừa nói Mạn Viên Hân vừa ôm chặt cái gối trong tay, còn nhìn vật thể ấy với ánh mắt yêu thương vô hạn, thậm chí cô còn làm động tác như thể đang ru một đứa trẻ trong tay.
Thấy cô kích động khi anh tiến tới như vậy nên Vương Chính Phàm cũng không dám làm thêm điều gì khác.
"Được rồi, anh không tới gần em nữa, Hân Hân đừng sợ!"
Nhỏ nhẹ trấn an cô xong, sau đó Vương Chính Phàm muốn gọi bác sĩ tới nhưng khổ nỗi chuông báo nằm trên đầu giường bệnh, mà Mạn Viên Hân thì đang ngồi ở đó, nếu anh không tiến tới thì làm sao ấn được chuông? Còn nếu như anh bỏ ra ngoài tìm bác sĩ thì cô ở một mình làm sao anh yên tâm.
Nghĩ mãi cũng không tìm ra cách, Vương Chính Phàm đành một phen làm liều.
Nhân lúc Mạn Viên Hân chỉ lo nhìn chiếc gối, anh rón rén nhấc từng bước đi tới, trong những giây phút cực kỳ hồi hộp cuối cùng Vương Chính Phàm cũng chạm tay vào được nút bấm.
*Reng...
Chuông báo vang lên, nhưng khi đó cũng là lúc Mạn Viên Hân giật mình, cô ngẩng mặt đã nhìn thấy Vương Chính Phàm đang đứng ngay bên cạnh nên liền chộp lấy con dao gọt trái cây để trên đầu tủ giơ về phía anh ấy.
"Hân Hân, em bình tĩnh..."
"Tôi đã nói là anh đừng đến gần rồi mà? Anh muốn bắt con trai của tôi đúng không? Mau tránh ra, không ai được đưa tiểu Hàn đi đâu hết, tránh ra..."
Mạn Viên Hân hoảng loạn trong phẫn nộ, vừa hét lên cô vừa quơ dao loạn xạ về phía Vương Chính Phàm, nhưng anh lại sợ cô tự làm mình bị thương nên chẳng hề bỏ chạy, ngược lại muốn dùng lời lẽ ngọt ngào trấn an cô.
"Hân Hân, nghe anh nói, anh không phải người xấu, cũng không muốn bắt tiểu Hàn của em đi đâu cả, em bỏ dao xuống đi được không? Em cầm dao nhỡ chẳng may làm tiểu Hàn bị thương thì phải làm sao?"
Những gì Vương Chính Phàm vừa nói, giúp người phụ nữ dần lấy lại bình tĩnh, ánh mắt giận dữ dần hòa hoãn và con dao trong tay đang được từ từ hạ xuống.
"Hân Hân ngoan, đưa dao cho anh nào! Em để dao bên cạnh tiểu Hàn sẽ sợ đấy...đưa cho anh ha?"
Tâm tình bất ổn của Mạn Viên Hân dần ổn định trở lại, điều đó được thể hiện rõ ràng qua nét mặt lẫn ánh mắt, và khi cô nghe lời, sắp đưa con dao cho Vương Chính Phàm thì đột nhiên lại thay đổi ý định.
"Không, tôi không tin...!Anh tránh ra..."
*Xoạt.*
Cô vô tình khiến anh bị thương, con dao trong tay thoáng chốc đã nhuốm máu từ cánh tay của người đàn ông.
"Máu...tiểu Hàn, con không sao phải không? Mẹ thương con, con đừng rời xa mẹ mà..."
Và khi thấy máu, Mạn Viên Hân càng thêm hoảng sợ, cô vội vã ném con dao xuống sàn nhà sau đó ôm chặt chiếc gối trong tay, giọt nước mắt của sợ hãi thi nhau rơi xuống giàn giụa.
Lúc này, Vương Chính Phàm đang ôm lấy vết thương trên cánh tay đã lẳng lặng bước đến, anh nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ đáng thương ấy.
Dù cho cô làm anh bị thương và máu vẫn đang rỉ rã tuôn ra nhưng trong mắt anh không hề có một chút oán trách hay giận dữ nào.
"Hân Hân đừng sợ, đó không phải là máu của tiểu Hàn mà là máu của anh.
Em xem, vết thương đang chảy máu là từ trên tay anh đây mà."
Người đàn ông nhỏ nhẹ trấn an, đồng thời đưa cánh tay bị thương ra cho cô ấy nhìn thấy.
Bấy giờ, Mạn Viên Hân mới giương đôi mắt ngập lệ nhìn anh, uất nghẹn cất lời:
"Đúng rồi, tiểu Hàn đã bị ai đó bế đi mất rồi thì máu này làm sao là của thằng bé được.
Bây giờ tôi phải tìm thằng bé, anh tránh ra..."
Nói xong, Mạn Viên Hân lại đẩy Vương Chính Phàm ra, sau đó bước xuống khỏi giường định chạy ra ngoài, nhưng đã nhanh chóng bị Vương Chính Phàm ôm lại.
"Hân Hân, em bình tĩnh nghe anh nói đã..."
"Không, anh tránh ra, tôi phải đi tìm tiểu Hàn, tôi phải đi tìm con của tôi...".