TÌNH NHÂN NGUYỆN Ý NGHIỆT DUYÊN ĐỨT ĐOẠN


Mạn Viên Hân trở về nhà lúc 9 giờ tối.

Và dĩ nhiên theo sau cô luôn có bóng dáng của một người đàn ông giám sát, cùng bảo vệ mọi lúc mọi nơi.
Khi cửa nhà vừa được Vương Chính Phàm đóng lại thì cô nàng Mạn Viên Hân liền biết tội mà lập tức tiến tới, âu yếm ôm anh.
“Thôi mà, chỉ hôn có một cái trên tay thôi mà, anh quên đi đừng làm mặt căng vậy nữa.

Trông xấu chết đi được.”
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đã rơi xuống khuôn mặt nũng nịu của người phụ nữ mình yêu, sau khi nghe xong những gì cô vừa nói, thì chất giọng trầm thấp của anh cũng vang lên:
“Em biết anh đang muốn gì không?”
Trong khi đó, Mạn Viên Hân lại hết sức ngây ngô hỏi lại:
“Anh muốn gì?”
“Muốn lột da ở chỗ em vừa bị hắn ta hôn.”
Một câu nói hết sức rùng rợn khiến cô nàng bất giác xanh mặt, vội vàng giấu hết hai tay ra sau lưng, rồi nhanh chóng tránh xa người đàn ông đang trong cơn điên kia.
Cô lắc đầu, rồi nói:
“Em bị đưa vào tình thế bất đắc dĩ mà anh… Lẽ nào anh nỡ lòng đối xử với em vậy sao?”
Bấy giờ, người đàn ông liền nhoẻn miệng cười tà mị, nụ cười đó có lẽ đang chứa đựng một âm mưu to lớn, anh nhàn nhã tiếp lời:
“Không lột da cũng được.


Giờ chỉ cần em tắm rửa sạch sẽ, thơm tho rồi trèo lên giường nằm chờ anh là được.

Nhớ phải kì cọ cái tay cho sạch vào.

Anh đi tắm trước đây.”
Nói xong, nam nhân bá đạo đó đã thản nhiên đi vào phòng trước, để lại Mạn Viên Hân nước mắt lưng tròng nhìn theo.
Đêm nay, cô lại toi thật rồi.
▪︎Ba ngày sau…
Vương Chính Phàm vừa quay trở về nhà từ bệnh viện.

Thứ anh cầm trên tay và phiếu kết quả giám định ADN giữa Mạn Viên Hân, Diệp Ngôn với Diệp Lâm.
Lúc này, Mạn Viên Hân đang hồi hộp ngồi chờ trong phòng khách, thấy anh về cô liền phấn khích lên tiếng:
“Kết quả thế nào rồi anh?”
Đối mặt với câu hỏi của cô, Vương Chính Phàm lại mang nét mặt nặng nề ngồi xuống bên cạnh, anh đưa tờ giấy cho cô rồi nói:
“Thật ra trước khi làm xét nghiệm giám định huyết thống, anh đã nghĩ Diệp Lâm không phải tiểu Hàn của chúng ta, và sự thật là như vậy.

Nhưng lại có một sự thật khác vô tình được phơi bày.”
Cầm tờ giấy trên tay, khi xem xong nội dung, đương nhiên lòng dạ của Mạn Viên Hân đã đan xen rất nhiều cảm xúc khác nhau.

Đau buồn, thất vọng kể cả là bất ngờ.
Sau vài giây điều chỉnh lại tâm trạng, cô đã giương đôi mắt hơi ửng đỏ nhìn người đàn ông bên cạnh mình, khẽ nói:
“Diệp Lâm không phải con ruột của Diệp Ngôn, chuyện này…”
Vương Chính Phàm choàng tay qua vai Mạn Viên Hân, dùng hành động thay cho lời an ủi vì mọi hi vọng của cô về Diệp Lâm chính là Mạn Triết Hàn đã bị dập tắt, sau đó anh mới nói đến vấn đề cô đang nghi vấn.
“Mẫu tóc và móng tay đã cho ra kết quả giữa họ không hề có quan hệ huyết thống ba, con như em đã thấy.

Nghĩa là Tống Tuyết Nghi từng ngoại tình, thậm chí là trước lúc em rời đi nên thời gian ra đời giữa Diệp Lâm và tiểu Hàn mới gần nhau như thế.

Anh cũng điều tra rồi, vào ngày Tống Tuyết Nghi hạ sinh Diệp Lâm, cô ta đã mua chuộc bác sĩ thông báo rằng cô ta sinh non trước hai tháng, nhưng thực chất cô ta chỉ sinh sớm hơn dự kiến hai tuần.”
Mọi chuyện dần dần lệch hướng như những gì Mạn Viên Hân đã nghĩ.

Cô cứ tưởng rằng năm đó, chính Tống Tuyết Nghi là người đã bắt cóc con của cô nên mới hao tâm tổn sức tiếp cận Diệp Ngôn và Diệp Lâm, nhưng kết quả nhận được lại không hề như mong đợi.
Vậy rốt cuộc con trai của cô đang ở đâu? Ai mới là người bắt cóc tiểu Hàn chứ?

Sự thất vọng khiến tâm trạng Mạn Viên Hân sa sút, cô đã tựa vào lòng người đàn ông của mình và đang cố nén đi nước mắt.
Hiểu được điều đó nên Vương Chính Phàm cũng không nói gì cả, vì anh biết chỉ cần nhắc tới thôi thì cô ấy sẽ khóc.

Kể cả anh cũng đang tự trách bản thân mình, tại sao lâu như vậy vẫn không tra ra tung tích của tiểu Hàn, lẽ nào thằng bé đã không còn tồn tại nữa rồi sao?
Nếu sự thật là vậy thì Mạn Viên Hân phải đối diện với thực tại tàn khốc đó thế nào đây? Và trong câu chuyện rối rắm này, phải chăng anh đã bỏ sót điều gì rồi không?
Thế rồi cả ngày hôm đó, Mạn Viên Hân chẳng cười nói vui vẻ như mọi ngày, cô cũng không muốn ăn uống mà cứ nằm ì trên giường, trốn trong chăn lén lút khóc thầm.

Vương Chính Phàm phải dỗ mãi cô mới chịu ăn một chút rồi cũng chịu ngủ vì đã quá mệt mỏi.
Đêm hôm đó, Vương Chính Phàm cũng trằn trọc suốt đêm.

Anh ngồi một mình trong phòng làm việc, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Tống Tuyết Nghi và Diệp Nguyên trước đó đã được thu lại từ máy nghe lén trên người Mạn Viên Hân.
Có lẽ do tối đó cô đứng cách họ khá xa nên không thể nghe rõ mọi thứ, đoạn ghi âm cũng chỉ loáng thoáng đôi ba câu không được rõ ràng.

Nhưng không vì vậy mà anh từ bỏ.
Vương Chính Phàm tập trung nghe đi nghe lại chỉ một đoạn ghi âm đó hầu như là suốt đêm, mãi đến khi trời gần sáng thì nét mặt nặng trĩu của anh cũng đã khởi sắc.

Có lẽ anh đã tìm ra được điều gì đó mà cả cô và anh đều vô tình bỏ sót.
Tuy cả đêm không ngủ, nhưng sáng hôm sau người đàn ông ấy vẫn tỉnh táo xuống bếp chuẩn bị điểm tâm cho cô gái của mình.
Sợ làm món khô khan cô nuốt không trôi lại bỏ bữa, nên anh đã tận tụy nhồi bột từ lúc bốn giờ sáng để làm món hoành thánh, cuối cùng cũng kịp lúc xong trước khi Mạn Viên Hân ngủ dậy.
Sau đó anh trở về phòng ngủ, đúng lúc vừa mở cửa đi vào thì Mạn Viên Hân cũng đã thức giấc.

Cô ngồi dậy, tựa lưng vào thành đầu giường và dành cho người đàn ông của mình một nụ cười trìu mến.

“Sao anh dậy sớm vậy?”
“Anh dậy nấu bữa sáng cho em!”
Vương Chính Phàm ngồi xuống giường ngủ, anh đưa tay khẽ chạm vào gò má của cô, rồi mới nhỏ nhẹ nói tiếp:
“Sáng nay anh có làm hoành thánh cho em dễ ăn một chút, giờ chỉ cần bảo bối vệ sinh cá nhân xong là có thể dùng bữa ngay.”
Lâu lắm rồi Mạn Viên Hân mới nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu này của anh, nên liền mỉm cười rồi trêu đùa:
“Chán đanh đá với em rồi à? Anh cứ thay đổi miết làm em không kịp thích ứng luôn.”
Thấy tâm trạng cô đã tốt, Vương Chính Phàm cũng vui lây.

Anh cười, rồi xoa đầu cô xong mới nói:
“Từ từ rồi cũng quen thôi.

Còn giờ mau xuống giường hộ anh, vệ sinh cá nhân xong thì ngoan ngoãn ra ngoài ăn sáng.

Sau đó sẽ có tin vui cho em.”
Nghe thấy tin vui, nét mặt của cô làm sáng hẳn, nôn nóng hỏi ngay:
“Là tin gì anh nói luôn đi, cứ làm em tò mò.”
“Anh đã biết người có thể sẽ cho chúng ta biết được tung tích của tiểu Hàn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc