TÌNH NHÂN NGUYỆN Ý NGHIỆT DUYÊN ĐỨT ĐOẠN


Mạn Viên Hân rời khỏi phòng tắm sau 15 phút ngâm mình trong bồn nước ấm đã giúp tinh thần của cô thoải mái vô cùng.
Cô mặc trên người chiếc áo choàng ngủ dài kiểu dáng Kimono màu đen, tôn lên nước da trắng mịn không chút tì vết, mái tóc đen dài do vừa gội xong chưa kịp lau khô hiện vẫn đang nhỏ nước, vài giọt đọng lại trên xương quai xanh gợi cảm, nhìn cô bây giờ cứ như một miếng thịt ngọt nước mà bất cứ ai nhìn vào cũng đều muốn xơi tái.
*King coong…
Lúc này, chuông cửa chợt vang lên.

Mạn Viên Hân tạm quàng chiếc khăn đang lau tóc lên thành ghế ngồi trước bàn trang điểm, sau đó ra ngoài cẩn thận nhìn qua mắt thần, khi nhìn thấy là bóng lưng của người giao hàng thì cô mới mở cửa.
*Cạch.
Nghe thấy âm thanh cửa được mở khóa, người đàn ông đã quay lại đối diện với Mạn Viên Hân, nhưng giao diện hiện tại của người này lại khiến cô gái cảm thấy vô cùng quen mắt.
Sắc vóc cao ráo, mặc quần áo màu đen, đầu đội mũ đen cố tình kéo xuống thấp che đi một nửa khuôn mặt, chỉ khác mỗi chỗ anh ta không mang khẩu trang như người đàn ông lái taxi hôm đó.
Dạo này cô có duyên với nam nhân đồ đen ư?
“Thức ăn của cô.”
Anh ta vẫn cúi đầu không để cho Mạn Viên Hân nhìn mặt, tay đưa tới túi thức ăn mà cô vừa đặt trước đó, giọng nói trầm ấm càng khiến cô cảm thấy quen thuộc lạ thường.
Nhưng có bao nhiêu nỗi nghi ngờ thì cô cũng chỉ dám giấu kín trong lòng chứ nào dám hỏi thẳng người ta.
Đưa tay nhận lấy túi thức ăn xong, Mạn Viên Hân mới nói:
“Có cần tôi ký tên gì không?”
“Không cần.


Nhưng sau này trước khi tiếp xúc với người khác thì nên ăn mặc cho kín đáo vào, đó là phép lịch sự tối thiểu.”
Bỏ lại câu nói mang tính kỷ luật cho cô gái xong, người đàn ông đó liền quay lưng rời đi.

Để Mạn Viên Hân ngơ ngác nhìn theo, rồi cô cúi xuống nhìn lại trang phục trên người, nó cũng đâu có phản cảm đến mức làm khó chịu người nhìn?
“Đồ dở hơi.”
Khi không lại bị nhắc nhở, Mạn Viên Hân có chút bất mãn nên liền hậm hực mắng người đàn ông kia một câu, sau đó mới đóng cửa bỏ vào nhà.
Và khi cô đóng cửa rồi thì nam nhân đồ đen đang đứng trong một góc khuất cách đó không xa đã khẽ cong môi như cười rồi mới thật sự rời đi.
▪︎Biệt thự VV…
Vương Chính Phàm trở về nhà khi kim đồng hồ đã điểm sang con số 12.

Anh ném chiếc mũ lưỡi trai lên bàn, sau đó thả cơ thể mệt mỏi của mình ngồi xuống sofa, tùy ý tựa lưng vào thành ghế da mềm mại, mắt phượng tạm khép hờ chốc lát.
“Anh hai lại ra ngoài uống rượu à?”
Còn chưa ngã lưng được bao lâu thì phía trước anh đã vang lên giọng nói dịu dàng của Vương Kỳ An, nhưng Vương Chính Phàm lại chả buồn mở mắt ra mà chỉ thong thả trả lời:
“Em cho rằng anh là con sâu nát rượu sao?”
“Thì đúng là vậy mà, từ hôm anh về tới giờ có ngày nào anh không uống rượu đâu.”
“Nhưng hôm nay anh không có uống.”
Bấy giờ, người đàn ông ấy mới chịu động mở mi tâm, đưa đôi mắt chan chứa yêu thương nhìn cô em gái của mình.

Anh phất tay ra hiệu cho cô đến ngồi cạnh, sau đó Vương Kỳ An cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Vương Chính Phàm đưa tay tới kéo cô gái bé nhỏ ấy tựa vào lòng mình, nhỏ nhẹ cất lời quan tâm:
“Sao vẫn chưa ngủ?”
“Em vừa làm việc xong, định qua phòng xem anh hai đã về chưa nhưng lại không thấy anh đâu nên em xuống đây tìm.”
Anh cười ôn nhu, còn xoa đầu cô một cái rồi mới nói:
“Làm việc ít thôi, chừa thời gian nghỉ ngơi thư giãn cho đầu óc thoải mái, em còn có anh hai nuôi nên không cần phải đặt nặng chuyện cơm áo gạo tiền vậy đâu.”
Vương Kỳ An bĩu môi ngầm chê bai những gì anh hai mình vừa nói xong, nhưng tiếp theo lại dang tay ôm lấy anh.
“Anh để dành tiền đó sau này lo cho chị dâu đi, em tự lo cho mình được.”
“Nếu em cũng không cần vậy thì đành bỏ phí thôi.

Anh không lấy vợ nên không phải lo cho ai hết.”
Nghe anh nói vậy, Vương Kỳ An liền ngẩng đầu dậy nhìn anh, khẽ hỏi:
“Anh không đi tìm chị Hân Hân thật sao?”

“Người ta bỏ anh rồi thì đi tìm làm gì?”
“Thì tìm về rồi nhốt chị ấy lại, không cho chị ấy chạy lung tung nữa.

Em biết anh vẫn còn yêu chị ấy, nhìn hình nền điện thoại của anh là em biết rồi.”
Vương Kỳ An tự tán thưởng chính mình, nói xong cô lại nép khuôn mặt tinh nghịch vào vòm ngực ấm áp của anh.
Lúc này, Vương Chính Phàm chỉ cười chứ không nói thêm gì cả.
Con mồi của anh ở đâu, anh thừa sức biết rõ thì tại sao phải tìm.
“À đúng rồi, hôm qua em mới gặp lại cô người mẫu của Tần thị đi chung với Chủ tịch của Tập đoàn Diệp thị, anh ta còn dắt theo con trai nữa.

Trông họ vui vẻ, hòa hợp lắm, làm em cứ thấy nghi ngờ về mối quan hệ của họ.”
“Cô ấy giờ đã không còn là người của Tần thị nữa rồi.”
Vương Chính Phàm hết sức bình thản đưa ra câu nói khiến Vương Kỳ An lại ngạc nhiên vô cùng.

Cô nàng bật người ngồi dậy ngay ngắn nhìn ông anh bá đạo của mình, ngây thơ hỏi:
“Sao anh hai biết? Mà không còn là người của Tần thị, chẳng lẽ nào đã đầu quân sang Diệp thị?”
“Em nói đúng rồi sao còn hỏi.”
Nét mặt của Vương Chính Phàm cứ nửa thật nửa đùa, anh càng điềm nhiên thì Vương Kỳ An càng ngỡ ngàng.
“Anh hai hay nha, vừa về nước không bao lâu mà cái gì anh cũng biết.

Có phải anh đang âm mưu chuyện gì không? Mau khai ra đi.”
Điệu bộ của cô nàng làm Vương Chính Phàm bật cười, anh lại xoa đầu cô, rồi đứng dậy xong mới nói:
“Đi ngủ đi bà cụ non, muộn lắm rồi.”

Nhưng Vương Kỳ An lại không chịu từ bỏ dễ dàng như vậy, cô kéo Vương Chính Phàm đứng lại, sau đó liền nói:
“Em không chịu đâu, anh hai phải nói cho em biết đã.

Sao anh hai lại biết mấy chuyện đó, có phải anh để ý tới cô gái kia nên âm thầm tìm hiểu không? Nếu thật sự là vậy thì em không đồng ý đâu nha, nhìn qua cô ta đã biết ngay là loại phụ nữ lẳng lơ rồi, vì nếu đàng hoàng thì ai lại đi tiếp xúc, qua lại với đàn ông đã có gia đình chứ.”
Nghe xong những gì Vương Kỳ An vừa nói, sắc mặt của người đàn ông bất giác trầm xuống.

Anh quay lại nhìn cô em gái của mình, nghiêm túc nói:
“Nhìn người, em không thể chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài mà đánh giá bản chất của họ.

Anh làm gì cũng tự có suy tính riêng nên em không cần phải lo lắng.”
“Nhưng…”
“Thôi nào, anh hai nói đi ngủ ngay bây giờ.”
Thẳng thừng cướp lời xong, Vương Chính Phàm liền quàng tay qua cổ Vương Kỳ An, kéo cô lên lầu.
Tác giả nói đôi lời:
Chắc mọi người đang rất tò mò lí do tại sao Vương Chính Phàm lại để Mạn Viên Hân tự mình chạy long nhong vào hang cọp lắm đúng không?
Ở đây có ai đoán ra được nguyên nhân thì để lại bình luận nhé, xem có giống với suy nghĩ của mình hông nè!.


Bình luận

Truyện đang đọc