TÌNH NHÂN NGUYỆN Ý NGHIỆT DUYÊN ĐỨT ĐOẠN


▪︎Bar Skill…
Phố đêm xa hoa, đèn mờ lung linh giăng kín khắp lối đi ngõ về.

Trong quán bar lớn nhất thành phố lúc bấy giờ, là tiếng nhạc sôi động, hầu như đang đốt cháy những con người đam mê cuộc chơi xa xỉ, là thú vui tiêu dao của những tay ăn chơi thích đắm mình vào men say, bay lắc.
Tại phòng VIP, Diệp Nguyên hai tay ôm lấy hai em mỹ nữ, nét mặt tuyệt nhiên sảng khoái khi được người đẹp bón rượi cho uống, bón trái cây tận miệng.
Hắn như thế này cũng đã xuyên suốt ba năm qua, số con rơi rớt ngoài đường của hắn hiện nay không biết đã bao nhiêu đứa, nhưng lại chẳng có đứa nào là con trai, chính điều đó đã khiến hắn ta ngày càng chán nản.

Cứ đêm đến lại tìm tới vũ trường, hòa mình vào những cuộc ăn chơi xa hoa thâu đêm suốt sáng.
Lúc này, có một người đàn ông vừa mở cửa bước vào, anh ta diện cả set đồ màu đen cực chất với chiếc quần âu, phối áo sơ mi kết hợp với áo jacket bên ngoài.

Với sắc vóc cao ráo, phong cách thời trang của anh ấy tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng, phong trần và một chút gì đó khá nguy hiểm, khó lường, ẩn sau đôi mắt phượng mang màu hổ phách.
Sự xuất hiện của Vương Chính Phàm, khiến cuộc vui của Diệp Nguyên tạm thời gián đoạn.


Từ khi anh bước vào thì ai nấy cũng trở nên dè dặt, vì trông anh thật sự rất giống những ông trùm máu lạnh trong giới xã hội đen.
Chỉ có Diệp Nguyên lại cáu kỉnh, hắn ta ra lệnh cho nhân viên tắt nhạc, sau đó hiên ngang cất lời:
“Mày là thằng nào mà dám tự ý vào đây hả? Có biết ông mày là ai không?”
Thái độ ngông nghênh này của hắn ta chỉ đổi về một cái nhếch mép khinh bỉ của Vương Chính Phàm.
Anh ung dung ngồi xuống ghế, điềm nhiên châm ngòi điếu thuốc lá của mình, sau khi đưa lên miệng rít lấy một hơi dài rồi phả khói ra xong thì anh mới trầm giọng cất lời:
“Ông mày là ai thì bố đây không cần biết, nhưng tao biết mày, và sẽ là người giúp mày lấy lại những gì đã mất.”
Thái độ, cách hành xử và ngôn từ của Vương Chính Phàm đã khiến Diệp Nguyên phải chùn lại vài phần.

Hắn chau mày nhìn người đàn ông đối diện đến một lúc sau mới phất tay ra hiệu cho tất cả những người không liên quan ra ngoài.
Rất nhanh sau đó trong căn phòng chỉ còn lại hai người đàn ông.

Trong khi Diệp Nguyên đang vô cùng tò mò về đối phương thì Vương Chính Phàm lại thản nhiên tự rót rượu, tự mình nhâm nhi.
“Rốt cuộc mày là ai? Những gì mày vừa nói là thế nào?”
Thấy hắn nóng lòng, Vương Chính Phàm lại khẽ nhếch môi.

Anh đặt ly rượu lên bàn, xong lại kéo thêm một hơi thuốc rồi thong dong tựa lưng vào thành ghế bọc da mềm mại, sau đó mới dửng dưng cất lời:
“Đường đường là đại thiếu gia của nhà một gia tộc lớn mạnh nhất thành phố rộng lớn này, vậy mà lại xưng hô khó nghe thế à?”
“Tóm lại mày muốn gì thì nói thẳng đi.”
“Muốn trao đổi.”
Thấy đối phương đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, Vương Chính Phàm cũng vào thẳng vấn đề, ánh mắt liền trở nên sắc bén.
“Trao đổi? Tao còn chưa biết mày là ai thì có cái gì để trao với đổi?”
“Mày không cần biết tao là ai mà chỉ cần biết tao có thứ sẽ giúp mày lấy lại quyền thừa kế của gia tộc.

Đó là thứ tao muốn trao đổi.”

Bấy giờ nét mặt của Diệp Nguyên mới thật sự trầm lắng, hắn trầm tiếng cất câu hỏi đi sâu vào vấn đề.
“Mày đã biết những gì?”
“Chỉ cần mày chịu nói cho tao biết thông tin của Mạn Triết Hàn, thì tao sẽ cho mày cái thóp của Diệp Ngôn.”
Không dài dòng quanh co, yêu cầu của Vương Chính Phàm đã khiến Diệp Nguyên hoàn toàn biến sắc khi nghe nhắc tới cái tên Mạn Triết Hàn.
“Tại sao tao phải tin tưởng mày?”
“Vậy tại sao mày phải che giấu khi bản thân bị người ta cướp hết gia sản? Hay vẫn đang nuôi mộng tìm lại đứa bé năm đó để tranh đoạt quyền lợi? Liệu có còn kịp hay không?”
Cách nói chuyện của Vương Chính Phàm cứ như anh đã nắm rõ mọi chuyện nhưng vẫn muốn hỏi lại đối phương.

Vì thứ anh đang dùng là chiêu trò đánh lạc hướng.
“Ở đây tao có bằng chứng sẽ khiến Diệp Ngôn phải trả lại quyền thừa kế cho mày, nhưng nếu mày vẫn không nói thì cứ tiếp tục đi.”
“Khoan đã.”
Cùng lúc này, Mạn Viên Hân vừa xuống xe chuẩn bị vào chung cư sau khi vừa trở về từ Tập đoàn Diệp thị, thì có một người đàn ông che mặt đứng cách đó không xa đang nhanh chân bước về phía cô.
Lúc này, hai người vệ sĩ được Vương Chính Phàm cử đi theo bảo vệ cho Mạn Viên Hân cũng nhận ra sự bất thường từ người đàn ông đó nên lập tức đi ra.
Cả hai phía đều nhận biết tình hình hiện tại, chỉ có mỗi Mạn Viên Hân không hề nhận ra nguy hiểm đang rình rập.

Cô vẫn bước thẳng về phía cổng chung cư, và người đàn ông che mặt đó sau khi nhìn thấy hai người vệ sĩ đang đi tới thì hắn ta cũng nhanh chóng hành động, hai chân bắt đầu bước thật nhanh về phía Mạn Viên Hân, đến khi chỉ còn cách một đoạn ngắn thì hắn mới bật con dao bấm trong tay, sau đó tạo tình huống va chạm trực diện với cô, nhưng thật ra con dao đó đã đâm vào bụng cô một nhác.
Phi vụ trót lọt hắn ta liền lập tức rời khỏi hiện trường, riêng hai người vệ sĩ sau khi nhìn thấy Mạn Viên Hân ôm bụng đau đớn, còn người đàn ông kia đang bỏ chạy thì họ mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Một người nhanh chóng chạy tới chỗ Mạn Viên Hân, người còn lại khẩn trương đuổi theo người đàn ông kia.

“Phu nhân…”
Trần Vĩnh vội đỡ lấy Mạn Viên Hân khi thấy cô sắp ngã, đồng thời gọi tên cô ấy.

Lúc này, anh ta cũng đã biết Mạn Viên Hân bị đâm lén, vết thương còn đang không ngừng chảy máu nên liền phất tay ra hiệu cho tài xế trong xe gần đó lái xe tới, sau đó vội bế Mạn Viên Hân lên xe, đưa cô vào bệnh viện.
Đồng thời điểm hiện tại, Vương Chính Phàm vừa rời khỏi quán bar sau khi gặp mặt Diệp Nguyên thì anh đã nhận được cuộc gọi của Trần Vĩnh.
Thấy vệ sĩ đi theo bảo vệ Mạn Viên Hân gọi tới, anh chỉ e là đã có chuyện không may xảy ra với cô, nên liền vội vã nghe máy, đôi chân thì đang đi đến chỗ lấy xe.
“Có chuyện gì?”
[…]
“Tôi tới ngay! Cậu lập tức gọi thêm người, nhất định phải bắt bằng được hắn ta cho tôi.”
Quả nhiên sau khi nghe đối phương thông báo xong, nét mặt của Vương Chính Phàm đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc này, ánh mắt của anh vừa lo lắng vừa tức giận, nhanh chóng vào xe rồi rồ ga đi mất..


Bình luận

Truyện đang đọc