TÌNH NHÂN NGUYỆN Ý NGHIỆT DUYÊN ĐỨT ĐOẠN


Mạn Viên Hân hỏi, Vương Chính Phàm anh có yêu cô nữa hay không? Dĩ nhiên là còn yêu, còn thương mới bỏ ra công sức âm thầm bám theo suốt 6 tháng qua, bỏ hết công việc để chạy về đây lặng lẽ bảo vệ cô như những ngày qua đã làm.
Nhưng dù là khi anh nhìn thấy gương mặt vừa dè dặt, vừa mong chờ của cô thì anh lại thẳng thừng trả lời vỏn vẹn một từ:
“Không.”
Lời nói tuyệt nhiên phũ phàng làm nét mặt xinh đẹp của cô nàng thoáng đượm buồn, cô cũng tự động rời xa anh, sau đó khẽ nói:
“Vậy anh chạy tới đây làm gì?”
“Dĩ nhiên là để trừng phạt em.

Mạn Viên Hân, em tài giỏi thật khi đã thành công thay đổi tôi.”
Vương Chính Phàm nhếch môi cười nhạt, nói xong liền dang tay kéo Mạn Viên Hân ôm vào lòng.

Đồng thời nắm bàn tay cô vừa bóp nát điếu thuốc lên xem xét, khi nhìn thấy một vết đỏ khá to thì đôi mày kiếm liền gắt gao cau có, giọng anh đanh đá vang lên:
“Mạng của em là tôi năm lần bảy lượt cứu về, tận tụy chăm lo hết năm này sang tháng nọ, bây giờ ai cho em cái quyền tự hủy hoại bản thân?”
“Không yêu tôi thì anh quan tâm làm gì? Anh lấy quyền gì quản?”
“Vì em là của tôi, em bắt buộc phải nghe lời.”
“Vương Chính Phàm, anh không còn là anh nữa rồi.”
“Nhờ em cả đấy bảo bối.

Tôi thương, tôi chiều em quá nên em chả xem tôi ra gì hết, muốn đi là đi biệt tích, còn cả gan phẫu thuật thay đổi dung nhan.


Nếu không phải Điền Tư Trúc quen biết rộng thì chắc bây giờ tôi làm gì nhận ra em chính là Mạn Viên Hân.”
“Điền Tư Trúc sao?”
“Đúng.

Em bảo tôi đừng tìm, thì đúng là tôi không có đi tìm, nhưng tôi cho người khác tìm em.

Không ngờ lại tìm thấy hồ sơ phẫu thuật của em trong bệnh viện thẩm mỹ của một người bạn của Điền Tư Trúc, qua thông tin từ người bác sĩ phẫu thuật cho em cung cấp và khi đã biết được khuôn mặt mới của em rồi thì không còn gì khó khăn với việc tìm ra chỗ ở mới nữa, bất ngờ chưa?”
Sự bá đạo của người đàn ông khiến Mạn Viên Hân câm nín, và cuối cùng thì cô cũng biết được lí do tại sao Vương Chính Phàm lại nhận ra cô.
Im lặng một chút, cô lại hỏi:
“Vậy tại sao anh điều tra được quá khứ của em? Còn biết cả tên thật?”
“Tôi vô tình tìm thấy một số giấy tờ của em trong chiếc ví nhỏ được cất trong gốc tủ quần áo.

Chắc là do em đi vội quá nên quên mang theo nhỉ? Mà em giấu đồ cũng kĩ lắm, tận hơn hai năm trời tôi mới thấy.

Sở dĩ tôi không vội gặp em, là vì muốn xem xem em sẽ làm gì.

Nhưng hình như em đi hơi xa rồi.”
Khúc mắc lần lượt được tháo gở, bấy giờ Mạn Viên Hân chỉ cười nhạt.
Từ khi ở bên cạnh Vương Chính Phàm, lý lịch của cô đã được làm mới toàn bộ.

Cô không ngờ rằng số giấy tờ cá nhân mình luôn cất giấu, lúc rời đi lại quên mang theo mà đến tận bây giờ vẫn chưa hề hay biết.
Nhưng suy cho cùng, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.

Cô đã quên mất rằng thế lực của Vương Chính Phàm bây giờ cũng đâu thua kém gì Diệp gia, để điều tra về một ai đó là điều không khó.
“Em là kẻ thứ ba, xen vào phá gia can hạnh phúc của người khác.

Anh còn phí công sức với loại người anh ghét bỏ làm gì?”
“Tôi đã nói rồi, Mạn Viên Hân của bây giờ là người của tôi.

Tôi không cho phép bất cứ ai đến gần, cũng không cho em cái quyền tự dâng bản thân vào miệng cọp.”
Nói xong, người đàn ông bá đạo ấy liền nắm tay kéo cô vào phòng khách, bắt cô phải ngồi xuống sofa còn anh thì lấy mũ, sau đó quay lưng đi về phía cửa.
“Anh đi đâu vậy?”
Đến khi Mạn Viên Hân hỏi xong thì cửa nhà đã đóng sầm, người đàn ông đó bỏ đi mà không để lại cho cô một câu nào.
Anh đến như ma và đi như thiên lôi vậy.


Ngông cuồng, kiêu ngạo khiến Mạn Viên Hân chẳng kịp thích nghi với Vương Chính Phàm của hiện tại.
Nhưng anh cứ như vậy mà đi sao?
Thà không gặp, chứ gặp rồi lại xa khiến lòng cô càng thêm buồn bã.

Đôi mắt sầu tư nhìn xuống chai rượu vừa rồi Vương Chính Phàm đã uống hết một nữa.

Sẵn trớn tâm trạng đang buồn, thế là chai rượu đã đến tay cô gái.
Mạn Viên Hân uống liền ừng ực mấy hớp, cứ như vậy liên tục mấy lần chai rượu cũng cạn đáy không còn giọt nào, và đó cũng là lúc cô ấy đã say.
Cô mệt mỏi ngã tự do xuống sofa, đôi mắt mông lung vì say đang nhìn lên trần nhà, và cô lại chau mày khi thấy chùm đèn cứ quay tròn tròn, cảm giác đau đầu thoáng chốc bất ngờ xâm lấn.

Có lẽ do chưa ăn gì lại uống rượu nên bây giờ dạ dày của cô rất khó chịu.
Khi cô đang tự nhủ rằng đêm nay chết chắc rồi, thì cửa nhà đột nhiên bị ai đó đẩy vào khiến cô giật mình, vội vàng lên tiếng:
“Ai đó?”
Mạn Viên Hân vừa lo sợ vừa lồm cồm ngồi dậy, đồng thời chộp lấy chai rượu trên bàn, sau đó đứng lên trong trạng thái không còn đứng vững vàng được nữa.

Trước mắt cô bây giờ là bóng dáng cao to không rõ, men say đã khiến cô không còn tỏ tường tỉnh táo nhìn ra người đó là ai, mà cô cũng chẳng biết hiện tại đang có mấy người, vì cô cứ thấy một lúc hai rồi ba người đang đi tới.
“Này này, anh mà dám tiến tới là tôi đập một phát chết tươi đấy.

Tôi sẽ báo cảnh sát anh dám đột nhập bất hợp pháp.

Tránh ra, tránh ra…ức…”
“Ọe… oẹ…khụ khụ…”
Cô phòng thủ bằng cách giơ chai rượu chỉ thẳng vào mặt đối phương, còn luôn miệng đe dọa, nhưng kết quả vừa nói dứt câu lại nôn thẳng lên người Vương Chính Phàm vừa đi tới gần.
Một mùi chua từ rượu bị nôn ra khỏi dạ dày xộc thẳng vào mũi đối phương, khiến anh cau mày bất mãn.

Anh đi còn chưa được 30 phút, vậy mà tới lúc trở về lại gặp phải hoàn cảnh oái oăm này, thật tình không tài nào đỡ nổi.
Ném luôn số thuốc vừa mua về lên bàn xong, Vương Chính Phàm liền đi tới chỗ Mạn Viên Hân, dứt khoát bế cô đi thẳng vào phòng.
“A…anh là ai? Buông tôi ra, tôi nói cho anh biết chồng tôi sắp về rồi đấy, anh ấy sẽ giết chết anh, lột da anh vì dám động vào người tôi…”
Bất ngờ bị bế bổng lên, Mạn Viên Hân đương nhiên hoảng sợ, cô ra sức vùng vẫy kịch liệt nhưng vẫn bất thành và bị người đàn ông đặt vào bồn tắm, sau đó mở vòi sen.

Cởi áo xong, anh cũng chui vào cùng với cô, để làn nước ấm áp dội thẳng xuống thân thể cả hai.
Khi đó Vương Chính Phàm lại mở nút xả nước từ bồn tắm ra ngoài đến khi cơ thể của hai đều đã sạch thì anh mới tắt nút xả nước.
Bấy giờ, Mạn Viên Hân cũng đã nhận ra người bên cạnh mình lúc này là ai.

Cô như chết lặng, ngồi nhìn Vương Chính Phàm.

Sau vài giây, cô ấy đã chủ động tiến tới hôn lên đôi môi mỏng bạc tình của anh.
Bao nhiêu nhớ thương, ấm ức, chịu đựng đều đã gửi hết vào nụ hôn này, để cảm giác yêu thương xóa nhòa tất cả.

Vương Chính Phàm nhiệt tình đáp trả, thậm chí nó còn là nụ hôn mạnh bạo và cháy bỏng nhất từ trước tới nay.
Bàn tay anh cố định sau gáy cô gái, còn Mạn Viên Hân lại vòng tay choàng qua cổ anh, cả hai nhịp nhàng phối hợp, đưa nụ hôn đi đến đỉnh điểm của sự hòa hợp, cuồng nhiệt.
Đầu lưỡi điêu luyện vờn quanh chiếc lưỡi đinh hương của người phụ nữ, càn quét hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng ngọt ngào, xem những dư vị của đối phương là mật ngọt của hoa tình mà hút hết tất cả, hòa quyện những thứ riêng biệt trở thành một, mà chỉ có tình ái chân thành mới tồn tại.
Nếu đã không thể ôn hòa nói chuyện, thì hãy để hành động làm thay tất cả..


Bình luận

Truyện đang đọc