TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

Diêu Tư cảm thấy mình gần đây có chút gì đó không đúng, cô luôn là người ngủ đến mức sét đánh cũng không nhúc nhích, vậy mà mấy ngày nay lại không ngủ được. Kỳ lạ là tinh thần lại tốt cực kỳ.

Eo không mỏi, chân không mềm, liền ngay cả dì cả nhiều năm gây rối cho cô cũng đều không tới, một hơi leo lên mười tầng lầu cũng không mệt. Càng thần kỳ chính là vốn dĩ trong ăn uống cô cực thích ăn cay, nhưng hiện tại vừa thấy ớt cay thì dạ dày liền đau. Ban đầu, cô còn tưởng rằng do mất ngủ nên dạ dày suy yếu, nhưng vài ngày sau cô phát hiện không chỉ đồ cay, mà đối với tất cả đồ ăn đều mất đi hứng thú, giống như bị bệnh kén ăn.

Tất cả đồ ăn vào miệng  cô đều giống như đang nhai sáp, mất đi vị vốn có, trừ bỏ một món trước giờ chưa bao giờ chạm vào– Mao huyết vượng (máu vịt).

“Tôi nói này em gái, em nhìn mớ huyết vịt này của anh đã nửa giờ rồi, rốt cuộc mua hay không a?”

“A!?” Tư Tư ngẩn ngơ, tầm mắt dính vào một đám hồng đỏ đỏ trêи sạp tới thất thần, “Mua…hay không?

“Này có gì phải do dự, muốn ăn liền mua.” Vừa thấy có sinh ý, ông chủ bắt đầu nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, “Em gái thực có ánh mắt, huyết vịt này của anh là tốt nhất trêи thị trường em nhìn màu của nó xem. Ở nơi khác đều không mua được, làm thành mao huyết vượng thì đặc biệt ngon.”

“Phải không?”

“Đương nhiên, huyết này là mới giết vịt trong ngày nga.”

“Ân… Rất tươi.” Hơn nữa rất thơm a.

“Hai miếng một cân, vừa rẻ vừa ngon.”

“Ân.” Thơm quá thơm quá thơm quá.

“Bỏ qua nơi này thì không còn cửa hàng khác đâu, huyết vịt chỗ anh bán rất đắt, nếu buổi chiều em tới là không còn đâu.” Nói rồi hắn cầm một miếng huyết vịt ước lượng, “Bảo đảm em ăn một lần, sẽ lại đến mua nữa.”

“Thật vậy chăng?” Thực muốn ăn.

“Thế nào em gái, mua hai cân đi?”   (*2 cân = 1kg)

“Nhưng là…” Khóe miệng Tư Tư xụ xuống, “Tôi dị ứng với huyết vịt a!”

“….Hả?” Ông chủ sửng sốt, huyết vịt trong tay cầm không chắc, bùm một cái rơi xuống nước lại, bắn lên mặt Diêu Tư.

“Em gái, em đùa anh à?! Dị ứng với huyết vịt thế em đứng chỗ này nửa ngày làm gì?” Không bán được đồ, ông chủ có chút bực mình.

“Tôi cũng không biết a!” Nhớ tới cái này, Diêu Tư cũng thực ủy khuất, “Tôi đã hơn mười ngày nay không ăn không ngủ, cái gì cũng ăn không vô, chỉ ngửi được mùi hương này.”

“Em lại đùa.” Ông chủ không vui, “Nhìn em đâu giống như mất ngủ mười ngày a.” Rõ ràng tinh thần rất tốt a, hơn nữa mười ngày không ăn thì làm gì có sức đứng chỗ này, “Nếu không em thử món khác?”

“Tôi nói thật.” Cô vẫn là không kiềm chế được nhìn chằm chằm vào mớ huyết vịt trong nước, “Tôi ở ngoài ba con phố đã ngửi được mùi hương này.”

“Sao có thể, cách xa như vậy, em cũng không phải là….” Hắn chợt im bặt, giống như nhớ tới cái gì, trừng to đôi mắt đem cô từ trêи xuống dưới nhìn một lần, trong mắt lóe lên. Đột nhiên liền sửa lời, “Em gái, trong buồng của anh có hàng mới, có lẽ em ăn được, nếu không em theo anh vào xem?”

“Thật sao?” Còn có huyết vịt kháng dị ứng sao?

“Đi theo anh.” Nói rồi hắn xoay người đi vào gian sau, lại còn hướng về phía cô vẫy vẫy tay.

Diêu Tư đi theo vào, mới vào cửa, ông chủ liền trực tiếp kéo rèm cửa lại, thành một không gian riêng, phòng vốn sáng sủa lập tức tối sầm, ngay cả tiếng ồn bên ngoài chợ cũng biến mất.

Diêu Tư trong lòng đánh thót một cái, quay đầu nhìn ông chủ đột nhiên nhiệt tình lên, “Anh trai, chắc không phải anh kiêm luôn nghề buôn người chứ?” Chắc không phải là “Như gia” loại nhỏ đi.

Vẻ mặt đang cao hứng của ông chủ chợt cứng lại, bĩu môi, “Em gái nghĩ bậy cái gì đó, anh không phải người xấu.” Hắn hơi bất mãn trừng cô một cái, cũng không trả lời thắc mắc của cô, trực tiếp đi đến bên phải cầm lấy một cái ly rót ra một cái gì đó đưa cho cô, “Tới đây, em gái, em uống thử xem?”

“Đây là?” Diêu Tư nhận lấy, chỉ thấy trong ly có chứa khoảng nửa ly chất lỏng màu đỏ, phản chiếu ánh sáng mờ, giống như bảo thạch, mùi tanh nồng đập vào mặt, vị giác vốn trì trệ chợt trở lại, nước miếng có chút không khống chế được tràn ra, cái bụng cũng theo đó phát ra tiếng ục ục…

Thơm quá….

Cô nhịn không được uống một ngụm, chất lỏng mang theo vị tanh mặn, vừa vào miệng liền thỏa mãn vị giác, dư vị không tan, so với ăn cay còn thoải mái hơn, hàm răng có chút ngứa, khóe miệng tựa hồ có thêm gì đó.

“Em quả nhiên…” Ông chủ đột nhiên thở dài.

Diêu Tư lúc này mới hồi thần từ vị ngon tuyệt vời, mới phát hiện chính mình vừa rồi liền đem một ly máu uống sống rồi, quỷ dị là cô cư nhiên không có cảm giác ghê tởm gì, nhất thời biểu tình có chút ngốc. Thấy ông chủ có chút giật mình, buông cái ly xuống, khụ một tiếng hỏi, “Ông chủ, loại huyết vịt chống dị ứng này không tệ, bao nhiêu tiền một cân? Cho tôi mười cân đi.”

“Em gái….” Ông chủ lại không có động đậy, nhìn cô thương hại, giống như không biết nói như thế nào, “Vừa rồi nghe em nói, hơn mười ngày không ăn, không ngủ được đúng không?”

“Đúng vậy!” Diêu Tư gật gật đầu, việc này liên quan gì tới chuyện cô mua huyết vịt?

“Em không cảm thấy mình có chút kỳ quái sao?”

“Có một chút.” Kỳ thật cô đã sớm đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện rồi, hơn nữa đã làm ba lần, kết quả tất cả đều bình thường. Ngay cả bác sĩ cũng không tin cô đã hơn mười ngày không ăn không ngủ, còn yên lặng nhét cho cô tấm danh thϊế͙p͙ bác sĩ khoa tâm thần.

“Vậy em có biết mình vì sao bị như vậy không?

“Không biết.” Diêu Tư lắc lắc đầu, quay đầu nhìn ông chủ đột nhiên có vẻ thần bí liếc mắt một cái, “Ông chủ, dù huyết vịt này bốn miếng một cân tôi cũng mua.”

“Anh không phải muốn tăng giá.” Ông chủ tức giận trừng mắt nhìn cô, “Em không muốn biết mình bị gì sao?”

“Muốn a!” Chỉ là ngay cả bệnh viện cũng đều tra không ra, “Chẳng lẽ anh biết?” Cô thuận miệng hỏi.

“Em chờ đó.” Ông chủ nhìn nhìn xung quanh, lại đi kéo tấm màn che cửa kín hơn một chút, mới quay lại nghiêm túc hỏi, “Em gái, anh hỏi em, hơn mười ngày trước, em có gặp phải việc gì kỳ quái không?”

“Việc kỳ quái…”

“Chính là bị cái gì đó cắn, hoặc là bị thương gì đó?”

Cô lắc lắc đầu, một trạch nữ như cô, muốn bị thương cũng khó.

“Mấy ngày nay có người lạ tới tìm em không?”

“Chỉ có đưa cơm hộp và chuyển phát nhanh.”

“Vậy có nằm mơ không? Có mơ thấy cái gì kỳ quái không? Hay có chuyện gì đó không nhớ ra?”

“Mơ thấy trúng năm trăm vạn có tính không?”

“…” Ông chủ nghẹn lời, một lát sau mới thở dài một hơi, nói thầm, “Chậc, phỏng chừng cũng là ngoài ý muốn, thời loạn lạc này cũng khó trách…” Hắn nhìn cô càng thêm thương hại, nếu vừa rồi xem cô như đứa nhỏ lạc đường, thì hiện tại chính là đứa trẻ mồ côi.

Diêu Tư bị nhìn đến nổi da gà, tuy rằng cô thực sự là cô nhi, “Có gì thì nói thẳng ra được không? Tôi rốt cuộc là làm sao vậy?”

Ông chủ điều chỉnh vẻ mặt, kéo qua hai cái băng ghế nhỏ, ý bảo cô ngồi xuống, lúc này mới chau mày nói với cô sự thật.

“Em gái, em đã chết.”

“…..”

Đệch!

*******************

Hết chương 1.

Bình luận

Truyện đang đọc