TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

“Tiền bối!” Trảm Tử Trần cũng đuổi đến, liếc mắt một cái thấy được dấu hiệu giữa trán đối phương cũng cứng người, có chút không dám tin nhìn cô một cái, “Tiền.... Tiền bối, ngài vừa mới.... Khế ước hắn?”

“Khế ước?” Diêu Tư sửng sốt, đó là cái quỷ gì?

Trảm Tử Trần không kịp trả lời, mười mấy người đối diện vẻ mặt hoảng sợ bắt đầu hét chói tai.

“Khế ước…… Thật là khế ước ấn! Nàng khế ước Tần sư huynh.”

“Nàng ta cư nhiên ngay cả tu sĩ cũng có thể khế ước!”

“Ma nữ.... Không, nàng ta là Ma tộc, nhất định là Ma tộc!”

“Chạy mau! Ta không muốn biến thành khế ước thú, không muốn!”

Từng tiếng thét chói tai vang lên, theo tinh thần lực dần được cởi bỏ, bọn họ ngự kiếm ngự kiếm hướng về bốn phía chạy như điên, cũng không thèm quay đầu lại. Trong chốc lát đã chạy sạch.

“Từ từ!” Vẻ mặt Diêu Tư ngây ra, “Hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào, ai tới giải thích một chút cho ta a?”

“Tiền bối ngài không biết?” Trảm Tử Trần ngẩn người.

“Biết cái gì?”

“Người này……” Hắn chỉ chỉ đoạt quái nam trêи mặt đất, gằn từng chữ một, “Đã là người của ngài rồi!”

“......”

Gì?

________________

Trải qua Trảm Tử Trần giải thích, Diêu Tư mới biết được cái gì gọi là khế ước. Thì ra đặc sản hạng nhất của Quang Ảnh tinh chính là các yêu thú thiên kỳ bách quái*. Yêu thú đông đảo hơn nữa sinh sản lại mau, còn là tài liệu để luyện đan luyện khí rất tốt. Những dân bản địa này cũng sẽ lén nuôi dưỡng một vài yêu thú dùng làm tài liệu dự trữ hoặc là làm trợ lực trong chiến đấu. Nhưng phần lớn yêu thú đều có dã tính khó thuần, vì phòng ngừa chúng nó phản chủ, tu sĩ phát minh ra loại khế ước khống chế hữu hiệu này, cũng chính là khế ước chủ tớ.

(*Thiên kì bách quái: những thứ kỳ lạ và quái gở.)

Dưới tình huống yêu thú suy yếu, đem ấn ký thần thức của chính mình vây đánh vào thức hải của đối phương, như vậy có thể tùy thời cảm nhận được ý nghĩ của đối phương, vừa có thể tiện phối hợp chiến đấu; lại có thể phòng ngừa yêu thú sinh lòng phản kháng. Hơn nữa khế ước là tuyệt đối không thể cãi lời, chỉ cần đối phương có một ý niệm phản chủ, khế ước lưu lại ấn ký thần thức sẽ tự động tiêu diệt thần thức của yêu thú.

Thực hiển nhiên, hành vi vừa rồi của cô, hoàn toàn phù hợp điều kiện trêи.

“Khế ước nếu thành lập, tánh mạng của yêu thú tất cả sẽ phụ thuộc bởi một ý niệm của chủ nhân.” Trảm Tử Trần tổng kết nói, “Cho nên nói…… Hắn đã là người của ngài rồi.”

“Cậu có thể.... Đổi từ khác không?” Cái gì mà người của cô, như vậy rất dễ làm người hiểu lầm được không, “Cậu không phải nói, đây là khế ước giữa người và yêu thú sao? Hai chúng ta đều là người a!”

“Theo lý thuyết, khế ước đích thực chỉ có hiệu quả với yêu thú....” Trảm Tử Trần cũng là vẻ mặt nghi hoặc.

“Ta đây rốt cuộc là có chuyện gì?” Nhất thời Diêu Tư có chút đau trứng, trêи đầu của đoạt quái nam thật sự là con mạt chược a?

“Này…… Ta cũng không rõ ràng lắm.” Trảm Tử Trần lắc lắc đầu, “Thần thức của yêu thú cùng nhân tu là hai cái chủng tộc hoàn toàn khác biệt, thần thức của nhân tu từ trước đến nay đều lớn hơn yêu thú, cho nên tu sĩ mới có thể dưới tình huống đối phương suy yếu mà định khế ước. Tiền bối và hắn đều là người, ta cũng.....”

“Từ từ!” Trong lòng Diêu Tư chìm xuống, bất đồng chủng tộc? Cô và bọn họ thật đúng là....  Bất đồng chủng tộc.

Thì ra là bởi vì chủng tộc khác biệt sao? Có cần xui xẻo như vậy hay không?!

“Sĩ khả sát, bất khả nhục*!” Đoạt quái nam ngẩng đầu lên, dáng vẻ hận không thể cắn cô một ngụm, lại như thế nào cũng không đứng dậy được, “Ta sẽ không làm khế ước thú của ngươi, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!” Hắn từng câu từng chữ buông lời hung ác, yêu gà giữa trán sáng lên lấp lánh.

(*Sĩ khả sát, bất khả nhục:Kẻ sĩ thà chết chứ nhất quyết không chịu nhục; Sĩ ở đây còn có nghĩa là quân tử.)

Ngươi không muốn làm khế ước thú, ta còn không nghĩ mang theo đứa con chồng trước đâu! (ý là của nợ )

Diêu Tư trừng hắn một cái, “Muốn chết, ta thành toàn ngươi a!” Duỗi tay liền rút thanh kiếm cắm trêи mặt đất ném tới bên người hắn, thuận tiện khôi phục một chút tinh thần lực, “Nhanh lên! Chúng ta không có thời gian.”

“Ngươi…… Ngươi……” Hắn sửng sốt, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thanh kiếm trêи mặt đất kia, lại không có giơ tay đi lấy, “Ngươi khế ước ta, cư nhiên còn nghĩ không chịu trách nhiệm?”

“……” Cái quỷ gì? Đừng nói cứ như ta bội tình bạc nghĩa với ngươi vậy a.

“Hừ, ta nói cho ngươi biết, nếu là ngươi không đem cái khế ước chết tiệt này phá giải, thì mặc kệ là chân trời góc biển, ta cũng sẽ đi theo ngươi như hình với bóng! Đời đời kiếp kiếp, đến chết không rời!”

“....” Ai muốn cùng ngươi đời đời kiếp kiếp a, đối thoại này như thế nào càng ngày càng kỳ quái, “Ta không biết phá giải cái khế ước chết tiệt này như thế nào?” Tinh thần lực của cô đã sắp khôi phục rồi.

“Cái này ta mặc kệ, ấn ký này một ngày chưa phá giải, ta liền đi theo ngươi một ngày.” Hắn sờ sờ cái trán của mình, hừ lạnh một tiếng, “Hừ, nếu không phải ngươi mơ ước thân thể của ta, ta đường đường là đại đệ tử của Bách Luyện tông, sao lại có thể ủy thân cho ngươi.”

Ủy thân.....

“Nói chuyện đàng hoàng a!” Ai mơ ước thân thể ngươi? Cái từ này là dùng như vậy sao? Ngươi đó, ngữ văn căn bản không đạt tiêu chuẩn đúng không?

“Ta đã định ngươi, đừng mơ tưởng bỏ ta.”

“……” Càng ngày càng kỳ quái a uy. “Từ từ! Ngươi làm cho rõ, ngay từ đầu là ngươi đoạt quái....  Nội đan Phệ Vân thú của chúng ta, chúng ta mới động thủ.” Ngươi biến thành như vậy không phải xứng đáng sao?

“Ai nói là chúng ta đoạt của ngươi.” Hắn liền nóng nảy, nhanh nhẹn bò lên, vẻ mặt phẫn nộ nói, “Chúng ta là danh môn chính phái, làm sao có thể làm loại chuyện này. Ta đuổi theo Phệ Vân thú kia đã vài canh giờ, vì tiêu hao thể lực của nó, còn cố ý đưa tới đàn Thôn Vân thú. Nó vì xua đuổi đàn Thôn Vân thú, thực lực đã sớm bị chúng ta làm hao hết chín phần mười. Vốn là chúng ta ở chỗ cách nơi này hơn năm mươi thước bày ra sát trận. Kết quả lại bị các ngươi nửa đường chặn giết.”

Diêu Tư sửng sốt, quay đầu lại xem xét nơi xa, đích thật có thể mơ hồ nhìn thấy thuật pháp lóe lên, quái này thật là của bọn họ?

“Không đúng a! Vừa rồi con tiểu quái thú kia không hề bị thương a.” Con mà bọn họ đánh bại kia hoàn toàn có thể tung tăng nhảy nhót, căn bản không có bộ dạng như từng bị đàn Thôn Vân thú quần công đánh qua, hơn nữa lúc nãy rõ ràng là nó đuổi theo đàn thú đang chạy.

“Không có khả năng!” Hắn đúng lý hợp tình lớn tiếng nói, “Chúng ta nhìn chằm chằm vài cái canh giờ, sao có thể sẽ lầm?” Nói rồi hắn trực tiếp đi qua phía Phệ Vân thú trêи mặt đất, một chưởng vỗ vào thân thú, “Huống hồ chúng ta đã sớm dùng thuật pháp đánh dấu rồi, nghiệm một cái là....”

Giọng nói của hắn chợt dừng, nhìn thân thú một chút phản ứng cũng không có, cả người đều cứng đơ, chưa từ bỏ ý định lại thử vài lần, thú thú vẫn là thú thú kia, cũng không có xuất hiện cái ấn ký gì.

Sắc mặt của hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng tái nhợt, một lát mới hoảng sợ hỏi, “Này.... Như thế nào lại nhiều thêm một con, con mà chúng ta đuổi theo đâu?”

“Ta làm sao biết?” Diêu Tư trợn trắng mắt.

Đấy, biết sao lại thế này? Bọn họ căn bản là đuổi nhầm thú. Con mà bọn họ làm bị thương và con mà cô đánh chết vốn không phải là một. Việc này hoàn toàn là cái hiểu lầm, chẳng qua hắn đuổi nhầm thú trả giá có chút lớn, đem chính mình chỉnh thành triệu hoán thú.

“Con thú này không phải là ngươi vì muốn có được ta, cố ý thả ra chứ?”

“Cút!”

__________________

Không thể hiểu được nhiều thêm một cái khế ước giả không nói tiếng người, là loại trải nghiệm gì, Diêu Tư tỏ vẻ cô một giây muốn giết người.

“Nếu là cái hiểu lầm, ta đây liền chuyện cũ sẽ bỏ qua, nhưng khế ước này ngươi vẫn phải phụ trách.”

“……” Lại là phụ trách? Ta phụ trách thế nào?

“Tuy rằng ngươi tu vi không cao, lớn lên cũng không dễ nhìn, nhưng đây chính là lần đầu tiên ta bị người.... Ai! Cũng chỉ có thể nhận.”

“……” Bị cái gì? Nói rõ ràng a.

“Việc này nếu đã không có biện pháp, ta lại không phải yêu thú, dù sao cũng phải giải quyết, nếu không ta thật sự chỉ có thể đi theo ngươi cả đời.”

“……” Ai muốn cùng ngươi cả đời?

“Ta một cái người đang sống êm đẹp, đã bị ngươi như vậy.... Ngươi dù sao cũng phải cho ta cái giao đãi.”

“……” Giao đãi cái gì a?

“Đúng rồi, ta kêu Tần Trường Nhạc. Xem tuổi tác của các ngươi, ta hẳn là lớn hơn các ngươi vài tuổi, ngươi kêu ta Trường Nhạc, hoặc là Tần ca ca đều có thể.”

“……” Tình…… Ca ca? ( Tần, Tình đồng âm )

“Ai, nghĩ lại ta đường đường là đại đệ tử của Bách Luyện tông, vậy mà hiện giờ phải ủy thân với một hạng nữ lưu, quả thực……”

“Câm miệng!” Cô rốt cuộc nhịn không được cắt ngang hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt bổ não.

Lúc nãy lúc đánh nhau vì sao không nhìn ra miệng hắn lại hố như vậy a! Cái gì mà Tần Trường Nhạc, rõ ràng là Tần miệng rộng thì có? Sớm biết thế này dù đánh chết cô cũng không cùng hắn đoạt quái được không?

Đây nào phải khế ước thú, mà quả thực là chiếc máy tạo bát quái. Mỗi một câu đều có thể làm người ta não bổ lung tung!

Thật muốn về nhà....

Trải qua một hồi giao lưu thâm nhập, lại thêm quyền cước vào, Diêu Tư cuối cùng cũng ngăn chặn được cái miệng nhiều chuyện của người nào đó, trong lúc nhất thời cũng không tìm thấy phương pháp giải trừ khế ước, chỉ đành mang theo đứa con chồng trước này.

Vốn là hai người đi, biến thành con trai.... A phi, là ba người đi. Diêu Tư vốn tưởng rằng đến cùng sẽ không gặp được chuyện nào so với cái này còn hố cha hơn, nhưng đã xem nhẹ giá trị may mắn của bọn họ. Trảm Tử Trần không hổ là đứa nhỏ xui xẻo, thể chất vận đen này được phát huy phải nói là ổn định liên tục!

Lúc hái linh thảo cấp năm, bọn họ gặp yêu thú!

Lúc hái linh thảo cấp bốn, bọn họ lại gặp yêu thú!

Lúc hái linh thảo cấp ba, bọn họ vẫn lại gặp yêu thú.... 

Ngay cả lúc ở ven đường rút đại một ngọn cỏ, bọn họ gặp.... Yêu thú đang đi WC!

Diêu Tư: “……”

Trảm Tử Trần: “……”

Tần Trường Nhạc: “……”

Editor giải thích một chút cho các nàng ít đọc truyện tu chân: Thông thường đối với linh thảo cấp bậc càng cao chủng loại càng quý hiếm thì bên cạnh luôn có một yêu thú cấp cao cộng sinh với linh thảo, với các linh thảo cấp bậc không cao sẽ không có yêu thú cộng sinh bảo vệ.)

Một cái là miệng rộng, một cái là thần xui xẻo! Cô có chút hoài nghi cuộc đời, cô đã hội ngộ những nhân vật nào thế này a?

“Ma nữ…… Các ngươi đây là thọc vào ổ yêu thú sao?” Tần miệng rộng mệt đến thở hổn hển hỏi.

Diêu Tư xem xét người bên cạnh, “Ta nói xui xẻo…… Trảm Tử Trần a, Chưởng môn Thập Phương phái không phải là bởi vì cái này mới trăm phương ngàn kế đuổi cậu ra khỏi môn phái đi?”

Trận này bọn họ gặp phải các chủng loại yêu thú còn nhiều hơn khi ở hành tinh thuộc tinh vực Tiên tộc, nhỏ có cấp một, lớn có cấp tám chín, chỉ có không thể nghĩ ra, không có cái nào bọn họ không gặp được. Một đường đi tới, bọn họ từ lúc ban đầu nhìn thấy yêu thú ngũ giai sẽ do dự quan sát cẩn thận, cho đến bây giờ nhìn đến yêu thú cửu giai cũng có thể mặt không đổi sắc bình tĩnh lấy kiếm tiến lên.

Tuy rằng bởi vì như vậy, cô đối với việc khống chế tinh thần lực đã đề cao không ít, từ lúc đầu vất vả nửa ngày mới xoa ra một con bài mạt chược. Nhưng hiện tại dù nhắm mắt lại cũng biết được đánh ra chính là quân bài nào, xem ra không bao lâu là có thể gom đủ một bộ bài.

Không thể không nói tiến bộ như vậy, thể chất xui xẻo của Trảm Tử Trần có tác dụng quan trọng nhất. Ừm.... Đột nhiên có chút đồng tình Thập Phương phái làm xao đây?

Đứa nhỏ này rốt cuộc lớn lên như thế nào vậy?

***********************

Qua tết vẫn bận tối mặt, 20h mới có thời gian edit nên mấy nay mới ra chương hơi chậm >_<

Chương sau: Gặp lại gia trưởng.

Hết chương 94.

Bình luận

Truyện đang đọc