TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

Hoa!

Hoa... Thật lớn a!

(⊙ o ⊙)

Chỉ thấy khu đất trống phía sau căn lầu, đang dựng một đóa hoa màu lam cực lớn giống như thủy tinh, thoạt nhìn cũng sắp cao bằng tòa lầu này rồi. Mà đóa hoa như vậy không chỉ có một đóa, phía sau nó còn có hơn mười đóa cự hoa tương tự, kϊƈɦ cỡ không sai biệt lắm. Nhưng toàn thân màu lam, không có lá cây, tựa như một tác phẩm nghệ thuật dựng đứng vậy.

Hoa lớn như vậy... Rốt cuộc ăn cái gì lớn lên to vậy a?

Hơn nữa, là ảo giác sao? Thấy thế nào lại có chút quen mắt?

Cô theo bản năng đưa tay muốn nhìn rõ chút, lại bị Khuất Trạch đột nhiên ra tay đánh xuống.

“Đừng chạm vào!” Lực đạo của hắn rất mạnh, đánh tới tay cô kêu ‘bốp’ một tiếng rõ vang.

Cả tay cô lập tức liền tê rần, không chạm vào thì không chạm vào, làm gì hung dữ vậy?

Diêu Tư nhìn nhìn Khuất Trạch có chút khác lạ, có lẽ dáng vẻ khẩu phật tâm xà của hắn trước giờ quá thành công, đây vẫn là lần đầu tiên biểu hiện rõ tính tình mình như vậy, làm cô nhịn không được sợ hết hồn.

Đây là sao?

“Anh nhận biết hoa này sao?”

Cô vừa mới hỏi xong, đột nhiên trong bụi hoa truyền đến một trận động tĩnh ‘tất tất tác tác’, nơi xa mơ hồ có cái gì đang di chuyển hướng bên này, nhìn lại thì thấy thế nhưng là bóng người.

Nơi này cư nhiên có người! Chẳng lẽ là tiểu quái trong bản đồ ẩn?

Không đến một lát, những người đó dường như là phát hiện bọn họ, bước nhanh vọt tới bên này. Lúc thấy rõ bộ dạng của những người đó, Diêu Tư nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, đáy lòng bất chợt lạnh một nửa!

Người tới đặc biệt nhiều, rậm rạp chằng chịt ít nhất có hơn trăm người, vừa đi đến vừa phát ra những tiếng gầm to không rõ, thoạt nhìn tuy rằng giống như người chơi, nhưng toàn thân bọn hắn đều là màu lam, biểu tình hết sức dữ tợn, hơn nữa không có một kẻ nào hoàn hảo, người người cụt tay cụt chân, trêи người tất cả đều là vết máu, thậm chí có người đã bị mổ bụng, ruột chảy đầy đất, nhưng vẫn điên cuồng xông tới bên này, trong không khí lan tràn một mùi hôi thôi thối.

Cô rốt cuộc nhớ tới hoa màu lam này đã gặp ở đâu rồi, là ngày thi đấu cơ giáp đó, khi Nguyên Hàn đào tẩu đã để lại một kϊƈɦ cuối cùng là đóa hoa này trong sân thi đấu.

Mà trong tay Nguyên Hàn có___ Tận thế virus!

Cho nên nói những người trước mắt này là.... Avatar bản Zombie?!

Vì sao tinh cầu trò chơi lại có những thứ này?! Là thiết lập của trò chơi? Hay là....

Diêu Tư không dám tiếp tục nghĩ nữa, mắt thấy tang thi càng ngày càng nhiều, mơ hồ có xu thế đem cả tòa lầu đều vây hết, cô không khỏi nắm chặt kiếm trong tay, thực rõ ràng đấy đã không còn là một cái bản đồ trong trò chơi nữa, làm sao bây giờ?

Mắt thấy bọn họ sắp không còn đường lui, Khuất Trạch bên cạnh sắc mắt trầm xuống, đột nhiên nỉ non một câu, “Vẫn là để cho bọn họ thành công.”

Diêu Tư sửng sốt, có ý tứ gì?

Hắn lại xoay người gắt gao bắt được tay cô, lớn tiếng nói, “Đi! Đi vào trong phòng trước!” Nói xong không đợi cô kịp phản ứng đã lôi kéo cô chạy như điên vào trong một phòng ở.

Hắn chỉ tốn vài giây liền phá giải mật mã cửa vào, mới vừa đóng cánh cửa lại liền nghe bên ngoài truyền đến một tiếng lại một tiếng đập cửa, cùng với tiếng gầm kinh khủng. Nghĩ cũng không cần nghĩ, bên ngoài nhất định đã vây đầy tang thi.

“Điện hạ, ngoài... Những người bên ngoài đó chẳng lẽ là...” Bách Nhất trợn to hai mắt, có chút kinh hồn táng đảm quay đầu lại nhìn về phía cô, hiển nhiên cũng bị thảm trạng của những người đó dọa sợ rồi.

Cô gật gật đầu, “Không sai, hẳn là bọn họ đã bị cảm nhiễm tận thế virus...” Nếu như lúc trước Lạc Anh không được chữa trị, phỏng chừng cũng sẽ biến thành như vậy.

“Nhưng… Đây chẳng phải là virus ở Lam Tinh cổ sao? Vì sao bọn họ cũng bị cảm nhiễm, nơi này không phải là Niết Bàn tinh ư?” Những người bên ngoài đều là chủng tộc khác nhau mà.

“Vấn đề này…… Phải hỏi hắn.” Diêu Tư trực tiếp nhìn về phía Khuất Trạch.

Từ lúc vào nhà, hắn chưa hề dừng lại, trực tiếp mở ra hệ thống tổng khống chế trong phòng, dường như đang tìm cái gì. Nghe được câu hỏi của cô, lúc này mới quay đầu, liếc mắt nhìn hai người một cái, lại không có ý trả lời câu hỏi của các cô, ngược lại chỉ chỉ phía trước cách đó không xa nói.

“Cánh cửa này chắc không giữ được bao lâu, tôi đã tra qua, sau cánh cửa kia có thể dẫn tới phòng nghiên cứu ngầm, nơi đó hẳn là có thể chống đỡ một khoảng thời gian.”

Nói rồi hắn trước một bước xoay người đi tới bên kia, mở cửa ra.

Diêu Tư cùng Bách Nhất liếc nhau một cái, bên ngoài tiếng va chạm càng lúc càng lớn, thậm chí nghe được tiếng khóa cửa kẽo kẹt.

“Đi!” Diêu Tư lập tức lôi kéo Bách Nhất đi theo, mặc kệ Khuất Trạch biết được chút gì, hiện tại vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây mới tốt, trêи người những tang thi đó mang theo chính là tận thế virus có thể giết chết Huyết tộc.

Khuất Trạch nói không sai, nơi này đúng là có tầng hầm ngầm, thoạt nhìn từ bên ngoài không giống nhau, so với ba tầng lầu ở trêи thì phía dưới lại cực lớn. Bọn họ đi theo Khuất Trạch bảy quẹo tám rẽ trải qua từng gian phòng có hình thức không sai biệt mấy, lại bày đầy các loại dụng cụ không biết tên, thậm chí có vài phòng còn phong kín các loại tiêu bản của động thực vật. Diêu Tư càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.

Ngoại trừ không có người, hơn nữa đồ vật bày biện lộn xộn giống như là vội vã rút lui vậy, căn hầm ngầm cùng căn cứ lúc trước giống nhau như đúc.

Cô lập tức hiểu được, lúc trước Lạc Anh trúng phải tận thế virus là từ đâu tới rồi.

Đây chính là nơi căn cứ Vĩnh Nhạc nghiên cứu virus!

Đáy lòng Diêu Tư càng ngày càng nặng nề, cùng với Bách Nhất cũng là vẻ mặt phức tạp nhìn mọi thứ chung quanh. Mà Khuất Trạch cũng thu hồi vẻ cười cợt không đứng đắn trong dĩ vãng, phảng phất như thay đổi thành một người khác, một đường đi tới một nơi trông giống như phòng điều khiển.

Bắt đầu vùi đầu ở trêи đó thao tác ‘cách cách’, thân hình hắn đứng thẳng tắp, cả người tựa như hòa vào trong thao tác, bàn tay điên cuồng vũ động. Trước mắt nhất thời lóe lên một cái tiếp một cái màn sáng, phía trêи đều là một ít số liệu xem không hiểu, đang điên cuồng lướt qua.

Không đến một lát toàn bộ màn hình đột nhiên ‘tích’ một tiếng, đồng thời hiện lên một hàng chữ màu đỏ. Đó là một cái thời gian, hơn nữa còn đang đếm ngược.

“Quả nhiên! Vẫn là khởi động.” Toàn thân hắn đột nhiên buông lỏng, giống như trái bóng xì hơi, đặt ʍôиɠ ngồi trêи ghế phía sau, “Đã chậm một bước.”

Dự cảm bất thường trong lòng Diêu Tư càng nặng thêm, “Khuất Trạch, rốt cuộc sao lại thế này? Anh đã sớm biết nơi này cũng không phải là bản đồ ẩn gì, mà là một cái căn cứ... Vĩnh Nhạc căn cứ!” Cô nhịn không được tăng thêm một câu cuối cùng.

Khuất Trạch sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lôi kéo khóe miệng, dường như muốn cười lại một chút ý cười cũng không có, “Không hổ là Điện hạ, đoán không sai chút nào.”

“Anh đem tôi kéo đến tinh cầu này, chỉ là vì để tôi xem cái này?” Diêu Tư có chút không hiểu.

“Coi là vậy đi!” Hắn thở thật dài, “Một năm trước tôi đã phát hiện địa phương này, chỉ là gần đây mới xác định bên trong đang làm cái nghiên cứu gì. Tôi không nghĩ tới bọn họ...  Thật sự có thể thành công! Vốn dĩ tôi đã sớm muốn tự mình tiến vào, lại bị tầng tinh thần lực bên ngoài ngăn cản, tinh thần lực kia... Rất đặc thù!” Hắn hình như nhớ tới cái gì, nhíu nhíu mày, một lát mới tiếp tục nói, “Cuối cùng tôi phát hiện tầng tinh thần lực bên ngoài có dấu hiệu giảm bớt, nhưng vẫn không vào được, cho nên mới nghĩ tới mời Điện hạ đến đồng cam cộng khổ một chút “

Diêu Tư giật giật khóe môi, đồng cam cộng khổ em gái anh a.

“Chuyện ở đây, vì sao không báo lên Hội Trưởng lão?” Hắn có thể tra ra nơi này, vậy trong tộc đang điều tra chuyện của Vĩnh Nhạc, hắn hẳn cũng rõ ràng mới đúng. Rõ ràng có thể trực tiếp thông qua trong tộc giải quyết, tại sao phải lượn một vòng, lại còn bắt cô đến nơi này, hơn nữa còn lấy cái phương pháp thiếu đòn như thế này.

“Hội Trưởng lão?” Hắn cười lạnh một tiếng, lắc đầu một cái, “Sự tình nếu là đơn giản như vậy thì tốt rồi, Điện hạ…”

Hắn dường như muốn nói cái gì với cô? Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng ầm vang dội, cửa bất ngờ bị phá mở rồi, một cái bóng đen như là tia chớp ‘vèo’ một cái tiến vào, thẳng tới phương hướng của cô vọt tới.

“Điện hạ!” Bách Nhất cả kinh.

Nhưng đã không còn kịp rồi, mắt thấy bóng đen kia sắp ập tới trước mặt, chợt bên hông đau xót, cả người bị một chân đạp ra ngoài. Cô đứng không vững, đầu trực tiếp đập vào trước bàn điều khiển.

‘Bang’ mộ tiếng, đầu không có sao, nhưng bàn điều khiền bị đập ra một cái hố thật lớn!

Đau chết lão nương!

“Khuất Trạch! Anh làm cái....” Tức giận vừa ra tới miệng đã nuốt trở về, Khuất Trạch vừa rồi còn oai phong lẫm liệt, hiện tại bên hông đã bị xuyên một lổ lớn, máu đỏ tươi nháy mắt liền nhuộm đỏ hơn phân nửa thân mình hắn, càng quan trọng hơn là, trêи miệng vết thương đó có một mảng màu lam đang lan ra xung quanh.

“Anh làm sao vậy?” Diêu Tư hoảng sợ, đang muốn đi qua.

Đột nhiên dưới chân truyền tới một hồi tiếng ‘chi chi chi’, cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy một sinh vật lớn cỡ con thỏ, toàn thân giống như bị lột da vậy, đuôi dài bốn vuốt máu chảy đầm đìa, hai mắt phát ra tia sáng xanh gắt gao nhìn chằm chằm Khuất Trạch.

Con chuột...

Thế nhưng là một con chuột bị lây nhiễm!

Nó đột nhiên nhảy dựng một cái, lại lần nữa phóng về phía đối phương.

Trong đầu Diêu Tư trống rỗng, cũng không biết xúc động từ đâu ra, nhấc lên cái ghế dựa bên cạnh quăng về phía con chuột, giống như đánh bóng chày vậy, trực tiếp đem con chuột đánh ra ngoài.

‘Phanh’ một tiếng, con chuột kia đập vào tường tạo ra một cái hố rồi rơi xuống đất.

Nhưng cho dù là như thế, nó vẫn như cũ không có chết, chỉ là tạm ngừng hai giây lại lần nữa nhào tới. Khuất Trạch lập tức tụ tập dị năng, vung tay lên, một cái khe màu đen đột ngột xuất hiện, đánh thẳng vào con chuột, xẹt qua giữa không trung. Nhất thời không gian dường như bị cắt bỏ một khối vậy, nứt thành hai nửa, rốt cuộc không còn tiếng động.

Đây là…… Không gian cắt.

Dị năng của Khuất Trạch cư nhiên là không gian hệ!

Sau một kϊƈɦ này, Khuất Trạch dường như đã hao hết sức lực, cả người trượt xuống, máu trêи miệng vết thương càng chảy mãnh liệt hơn.

“Đại trưởng lão!” Bách Nhất chạy nhanh đỡ người, muốn chặn lại miệng vết thương của hắn, nhưng hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng.

“Vô dụng!” Hắn theo thói quen cười cười, “Ta đã bị cảm nhiễm.”

“Anh... Vì sao?” Tâm tình Diêu Tư có chút phức tạp, đã quen bị hắn hố, ngay cả khi tiến vào địa phương quỷ quái này, ý nghĩ đầu tiên của cô chính là hắn lại có âm mưu gì đây. Đột nhiên được hắn cứu, hơn nữa còn là phương thức không màng tới tính mạng này, cô thật không nói nên lời là cảm giác gì.

“Ngài là Điện hạ của chúng ta, không phải sao?” Trêи mặt hắn đã không còn một tia máu, lại vẫn nở một nụ cười xấu, cho cô một cái đáp án đương nhiên.

Diêu Tư cảm thấy tim mình nghẹn lại, đang muốn mở miệng, đột nhiên bên ngoài truyền đến một hồi tiếng ‘chi chi chi’ quen thuộc, có cái gì đang ầm ầm hướng sang bên này.

Cmn, loại chuột này rốt cuộc có bao nhiêu, khó trách dưới này không có bất kỳ ai.

Sắc mặt ba người đồng loạt trắng nhợt.

“Nhanh, lấp kín cửa!” Diêu Tư xoay người muốn đem những đám náy móc cồng kềnh chung quanh đẩy đến cửa, ngăn được một chút hay một chút.

“Vô dụng!” Khuất Trạch lại đột nhiên giữ lại tay cô, “Tôi dùng dị năng đưa các người đi ra ngoài!”

Hắn trực tiếp dùng dị năng, mở ra một cái cửa không gian truyền tống, trước một bước đem Bách Nhất đẩy vào, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cô.

“Điện hạ!” Hắn đột nhiên đem quang não trêи tay lấy xuống nhét vào tay cô, “Trong này có tất cả tài liệu mà tôi vừa sao chép của căn cứ này, ngài mang về Hồng Tinh, giao cho Bệ hạ! Nhớ kỹ! Chỉ có thể giao cho Bệ hạ!”

“Anh có ý gì?” Diêu Tư trợn to mắt.

“Từ đây đi ra ngoài theo hướng tây, cầm quang não của tôi có thể trực tiếp ra tiên chướng, các người nhanh trở về. Tôi ngăn cản những con chuột đó!”

“Anh điên rồi!” Diêu Tư có chút xù lông, “Anh làm sao bây giờ?” Nếu có thể mở không gian truyền tống, tại sao không cùng nhau đi?

“Tôi đã bị cảm nhiễm, dù sao cũng không sống được, để ngừa vạn nhất…… Hơn nữa căn cứ này không thể lưu lại.” Hắn cười cười, khác với vẻ cười cợt thiếu đòn trong dĩ vãng, lúc này mang theo chút chân tâm thật ý, “Xin lỗi, không nghĩ tới đem Điện hạ kéo vào chuyện nguy hiểm như vậy.”

“Chờ đã, Khuất Trạch!” Xả thân vì người như thế không giống anh chút nào a! Cho dù muốn tẩy trắng cũng không cần dùng loại phương pháp này chứ? “Rốt cuộc chuyện này như thế nào?”

“Có một số việc, xem ra không có cơ hội giải thích, nhưng vô luận như thế nào...” Hắn đột nhiên dùng sức bắt lấy tay cô, “Xin Điện hạ, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình! Còn có... Ngoại trừ Bệ hạ, đừng tin tưởng bất cứ kẻ nào!”

“Anh nghe tôi nói....” Kỳ thật virus cũng không phải không thể giải a!

Diêu Tư còn chưa nói xong, hắn đột nhiên buông tay, trong lúc không kịp phòng ngừa liền bị hắn dùng sức đẩy về sau, nhất thời trước mắt tối sầm, trong giây lát cô đã đứng ở trêи mặt cỏ.

Đậu! Có thể nghe người ta nói dứt lời hay không á!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

“Điện hạ!” Vẻ mặt Bách Nhất mờ mịt nhìn cửa truyền tống phía sau cô nháy mắt đã khép lại, “Đại trưởng lão đâu?”

Diêu Tư chỉ cảm thấy đáy lòng bừng lên một ngọn lửa không tên.

“Cậu đợi một lát!” Cô trả lời Bách Nhất một câu.

Trực tiếp đứng lên, giơ tay đem dị năng vừa mới sinh ra trong cơ thể nháy mắt dẫn hết ra ngoài.

Mẹ kiếp, anh biết dị năng không gian phải không! Muốn làm anh hùng cũng phải xem lão nương có phối hợp hay không.

***********************

Run rẩy... Không phải ed muốn ngắt ngang khúc hay đâu >_<

Có ai nhận ra chương ngày càng dài không? _(:з」∠)_

Hết chương 118.

Bình luận

Truyện đang đọc