TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

“Hội trưởng, cô không sao chứ?” Bách Nhất lo lắng nhìn lướt qua cô một lần, thấy cô thật sự không bị tự bạo lan tới, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười cười nói, “Ha ha ha ha ha…… Không nghĩ tới cô còn rất biết diễn! Không tồi, tôi cho cô 101 điểm, nhiều hơn một điểm cũng không sợ cô kiêu ngạo!” Hắn tùy ý vỗ vỗ vai cô, “Vậy mà có thể hù Lữ biến thái kia sửng sốt đến mức tự bạo tại chỗ. Không tồi không tồi! Tôi coi như phục cô rồi, Hội trưởng!”

“Bách Nhất!” Thật  vất vả mới khôi phục một chút sức lực, Cổ Thư Thành dường như cảnh cáo mà trừng mắt nhìn hắn một cái, “Cậu nói chuyện chú ý chút.”

“Tôi làm sao?”

Cháu trai lớn không trả lời mà nhìn về phía cô, “Cảm ơn Điện hạ....”

“Là nên làm.” Diêu Tư nhìn kỹ hắn, may là sau khi Lạc Anh đưa hắn xuống, vết thương trêи người hắn đã bắt đầu khép lại, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi máu chảy không ngừng có lẽ là do dược tề quỷ dị kia.

“Này này, các người diễn kịch tới nghiện rồi?” Bách Nhất kỳ lạ nhìn bọn họ, “Cô ấy không phải vừa rồi chỉ là lừa gạt tên biến thái kia sao? Thư Thành, cậu sao lại kêu cô ấy là Điện hạ a?”

Cổ Thư Thành không để ý hắn, chỉ có chút nghi hoặc nhìn nhìn phía trước không xa, “Điện hạ, bọn họ như thế nào……” Hắn nói chính là nhóm đồng tộc tự phong bế ý thức của mình, lúc này giống như rối gỗ đang quỳ đầy đất.

“Ta cũng không biết.” Diêu Tư lắc lắc đầu, cũng là vẻ mặt không hiểu làm sao, “Ta... Vừa rồi tức giận, bọn họ liền như vậy....” Cô nhớ trong cơ thể mình đột nhiên bộc phát ra một nguồn năng lượng xa lạ.

“Huyết... Là huyết mạch áp chế.” Lạc Anh nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn cô cũng hoàn toàn thay đổi, nóng tới kinh người, rất giống với ánh mắt mà các Trưởng lão nhìn cô lúc trước, tựa hồ mang theo sùng bái không thể hiểu được và... Ngưỡng mộ? “Uy áp của Điện hạ... Tôi, tôi có thể cảm giác được...” Đó là một loại lực lượng mà Huyết tộc không cách nào phản kháng được, lực lượng đến từ huyết mạch.

“Chờ đã!” Cô ấy vừa dứt lời, Bách Nhất cũng run lên, dường như nhớ tới cảm giác gì đó, nhất thời chân có chút nhũn ra, có chút mờ mịt và không thể tin, giống như gặp quỷ mà nhìn cô, “Uy áp khủng bố vừa rồi là huyết mạch áp chế? Là... Là cô thả ra? Cô... Cô thật là... “

“Giả!” Diêu Tư nhìn tên ngốc nào đó liếc mắt một cái, quay đầu tiếp tục nhìn về phía Lạc Anh, “Em gái Lạc Anh, nếu như huyết mạch áp chế có thể tiêu trừ ảnh hưởng của Lữ biến thái đối với bọn họ, vậy có thể đánh thức bọn họ hay không?”

“Ừm ừm.” Lạc Anh dùng sức gật đầu, gương mặt bởi vì vừa mất máu quá nhiều mà có chút tái nhợt, chợt nổi lên một tia ửng đỏ khả nghi, dường như cảm thấy chưa đủ, tiếp tục bổ sung nói, “Có thể, Điện hạ! Bọn họ chỉ là quá thống khổ, cho nên phong ấn ý thức của mình, ngài chỉ cần mệnh lệnh bọn họ thức tỉnh, thì có thể nhanh chóng tỉnh lại.”

“Được, ta thử xem!” Diêu Tư hồi tưởng cảm giác vừa rồi, quả nhiên một nguồn lực lượng quen thuộc từ đáy lòng bừng lên, khác với dị năng cần phải dựa vào người khác mới có thể kϊƈɦ hoạt, cô chỉ hơi lôi kéo một chút, trong nháy mắt liền phát ra nguồn lực lượng quen thuộc kia. Cô đột nhiên nhớ tới trước khi ngủ say, thời điểm nhìn thấy hai tên tóc vàng và tóc đen đánh nhau, cô cũng đồng dạng cảm nhận được áp lực này, thì ra đây chính là huyết mạch áp chế.

Cô trực tiếp đem nguồn lực lượng này thả ra ngoài, trong nháy mắt lại lần nữa bao phủ toàn bộ căn cứ, tất cả Huyết tộc ở đây, bao gồm Cổ Thư Thành và Lạc Anh đều không tự chủ được mà quỳ xuống, ngoại trừ Bách Nhất còn đang sững sờ.

Đôi mắt hắn mở to, miệng há hốc, mặt dại ra nhìn cô, “Cô... Cô thật sự... Là...” Hắn còn chưa dứt lời, đôi mắt trực tiếp trợn lên, ngất đi rồi.

Cổ Thư Thành: “……”

Lạc Anh: “……”

Diêu Tư: “……”

Hiện tại cô cũng không rảnh dừng lại quan tâm hắn, nhìn lướt qua nhóm Huyết tộc ở đây, nhắm mắt lại tĩnh tâm cảm nhận, trong đầu lại có thể cảm nhận được mọi người rất rõ ràng, cô cố ý làm cổ lực lượng kia thành từng chuỗi bao quanh bọn họ, loại cảm giác này rất kỳ diệu, dường như tâm của mọi người đều lướt qua trước mắt, không có một chút trở ngại. Vừa định như Lạc Anh nói, làm cho những người này tỉnh lại.

Đột nhiên một lượng lớn hình ảnh, giống như đại hồng thủy mãnh liệt rót vào trong đầu óc cô, từng cảnh tượng tựa như chân chính phát sinh trêи người cô, không ngừng thoáng hiện qua. Phòng thí nghiệm lạnh như băng, dị năng bị áp chế, dao phẫu thuật lóe sáng, máu tươi chảy không ngừng, còn có trơ mắt nhìn từng bộ phận trong cơ thể mình bị lấy ra....

Một lần…… Một lần…… Lại một lần……

Miệng vết thương vừa lành, sau đó lại lần nữa bị mổ ra....

Giống như vĩnh viễn không có điểm dừng....

Ngay cả đau đớn cũng dần chết lặng....

Bi thương, tuyệt vọng, sợ hãi, thống khổ, muốn chết cũng không được....

Thật nhiều cảm xúc tiêu cực trong nháy mắt dũng mãnh ép vào đầu cô, ép tới nỗi cô không cách nào hô hấp. Cô rốt cuộc hiểu được, vì sao vừa rồi vừa vang lên tiếng nổ ầm, những Huyết tộc này lại thống khổ như vậy, bởi vì âm thanh kia mỗi khi vang lên chính là mỗi lần nghiên cứu viên từ trêи người bọn họ lấy đi một bộ phận.

Hình ảnh trong đầu càng ngày càng nhiều, Diêu Tư cắn răng một cái, kịp thời ngăn chặn những cảm xúc đó tiếp tục tràn vào đầu, mới không bị những hình ảnh đó ép tới hỏng mất.

Trực tiếp dùng lực lượng huyết mạch ẩn vào trong đầu bọn họ đưa ra chỉ thị, mạnh mẽ làm bọn họ quên đi những cảnh tượng đó, chỉ để bọn họ nhớ rằng mình bị chộp tới phòng thí nghiệm, nhưng không nhớ rõ cụ thể quá trình thực nghiệm, tương tự như gây mê trước khi giải phẫu. Bằng không.... Ký ức khủng bố như vậy, cho dù bọn họ tỉnh táo lại, cũng sẽ bị bức điên bất cứ lúc nào.

Quên mất! Còn có tỉnh lại.

Làm xong hết tất cả, cô mới mở to mắt, cả người giống như vớt ra từ trong nước, toàn thân ướt đẫm, còn mệt hơn khi dùng hết dị năng.

“Điện hạ!” Cổ Thư thành cùng Lạc Anh lo lắng đi tới.

“Không có việc gì!” Diêu Tư há miệng thở hổn hển vài ngụm, lúc này mới dừng lại nói, “Lần đầu tiên sử dụng huyết mạch áp chế, có chút không thích ứng mà thôi.”

“Ơ…… Sao lại thế này?”

“Ta đây là……”

“Đây là nơi nào?”

Huyết tộc trêи đất lục đục tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía.

“Ta không phải bị bắt sao?”

“Đúng rồi, thực nghiệm……”

“Nơi này là cái căn cứ đó.”

“Các người là ai? Đây... Uy áp này là....”

“Chúng ta…… Chúng ta được cứu rồi?”

“Không có việc gì, thật sự không có việc gì!”

Bọn họ cuối cùng cũng phản ứng lại, trong mắt không còn tử khí, ngược lại tràn đầy hưng phấn, chỉ là vẫn duy trì tư thế quỳ không có động đậy. Chỉ có tò mò và ý tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía cô, xem ra cô đưa ra chỉ thị rất hữu hiệu.

“HI~~” Diêu Tư trực tiếp đem lực lượng huyết mạch áp chế thu về, giơ tay chào hỏi, “Tỉnh lại là tốt. Có một vấn đề... Các người có ai nghe nói qua ‘Vĩnh Nhạc’ không? Đây rốt cuộc là tổ chức gì?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau một lát, có mấy người trầm tư một chút mới do dự mở miệng.

**************************

Hết chương 64.

Bình luận

Truyện đang đọc