TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

“Lúc ấy virus tàn sát bừa bãi, nhân loại đi đến đường cùng. Nhưng vẫn có không ít người không từ bỏ nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh, rốt cuộc bọn họ cũng nghiên cứu ra cái gọi là giải dược.”  Hắn than một tiếng, sắc mặt càng trầm,  “Loại vắc-xin phòng bệnh này ngay từ đầu, đích thật có thể áp chế virus trêи người, nhưng sau một thời gian dài, virus lại lấy thân thể người bị lây nhiễm, biến dị thành một loại virus mới. Hơn nữa thời gian phát tác càng ngắn, tốc độ tử vong càng nhanh. Người bị lây nhiễm, toàn thân sẽ biến thành màu lam, biến thành quái vật không có tư tưởng cảm giác, chỉ còn lại cỏn năng cắn nuốt.”

“Tang thi!” Diêu Tư buột miệng thốt ra.

“Có thể xem như thế!” Hắn gật gật đầu, “Chờ đến khi mọi biết đến, đã có không ít nhân loại bị cảm nhiễm. Hơn nữa bị những người lây nhiễm đó cắn, đều sẽ chết. Bao gồm Huyết tộc.”

“Vậy... Sau đó thế nào?”

“Vì khống chế tình thế không tiếp tục chuyển biến xấu, Huyết tộc quyết định ra tay. Toàn bộ Huyết tộc dốc toàn lực, tiêu diệt tất cả nguồn cảm nhiễm. Nhưng người tiêm vào vắc-xin phòng bệnh thật sự là quá nhiều, hơn nữa bọn họ không có tư duy, cũng không có cảm giác đau, chỉ biết đi về phía trước. Chúng ta... Tổn thất rất nhiều người.” Hắn than một tiếng, “Thế hệ đầu không có, liền cử đời thứ hai đi, đời thứ hai không còn, liền cử đời thứ ba....”

“Vậy người....” Cô không khỏi căng thẳng trong lòng.

“Sau đó... Huyết tộc phản ứng lại, cứ tiếp tục như vậy, sẽ tuyệt diệt trước cả nhân loại. Cho nên biến đổi những nhân loại còn sót lại.” Mộ Huyền như an ủi sờ sờ đầu cô, “Đoạn thời gian đó bởi vì ngoài ý muốn, ngủ say một đoạn thời gian. Chờ ta tỉnh lại, cơ bản đã không còn nhìn thấy ba mươi đời đầu của Huyết tộc. Nhân số Huyết tộc ít đến đáng thương, ta là nhóm cuối cùng bị cử lên chiến trường.”

“Vậy người không có việc gì chứ, người đã trở lại sao....”

Hắn sửng sốt một chút, mi mắt cong cong, “Ngốc!”

“……” Diêu Tư 囧 囧, phản ứng lại rồi, vấn đề này xác thật có chút ngốc, nếu là có việc thì đã không ở chỗ này.

“Ta theo một nhóm người cuối cùng, dọn dẹp ba tháng. Cuối cùng bị người lây nhiễm cắn trúng, thời khắc nguy hiểm lại ngoài ý muốn thức tỉnh huyết mạch thủy tổ, còn sống.” Hắn nhàn nhạt nói, phảng phất như không phải chuyện quan trọng gì, Diêu Tư lại lo lắng nghe, “Sau khi thức tỉnh, ta phát hiện máu của mình vừa vặn có thể khắc chế loại virus này, sự tình mới có biến chuyển.”

“....” Cho nên máu của hắn mới có thể cứu Lạc Anh sao?

“Nhưng tiếc nuối chính là ta mất đi năng lực biến đổi người khác. Còn may vẫn có cô!” Hắn cuối đầu nhìn về phía cô, bóng dáng của cô nhất thời chiếm trọn đôi mắt hắn, tựa như... Trong trời đất này chỉ còn lại một mình cô.

Không  rõ vì sao, cô giật mình run sợ.

______________

Diêu Tư cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, bệnh độc kia thế nhưng xuất phát từ Lam Tinh. Nhưng loại virus này ở Lam Tinh đã sớm biến mất từ hàng tỉ năm trước, ngay cả Địa cầu cũng tại lúc cô tỉnh lại một ngày, đã bị nổ tung đến cặn bã cũng không còn. Vậy loại virus này từ đâu đến? Chỉ có một khả năng, đó chính là virus này đã bị mang ra Địa cầu từ rất sớm. Cô mơ hồ cảm thấy, có người đã hạ một bàn cờ rất lớn*. ( ý chỉ âm mưu được sắp đặt từ trước.)

Cố tình là cô ngoại trừ tên Nguyên Hàn có chút não tàn kia, không có bất cứ manh mối gì, hơn nữa hiện giờ còn không tìm thấy người. Hội trưởng lão vì chuyện virus này, bận rộn xoay quanh, nga cả Mộ Huyền cũng tự mình đi tìm hiểu tình huống, chỉ là không có nửa điểm tiến triển. Địch ở trong tối, các cô ở ngoài sáng, đối với tình trạng hoàn toàn không biết gì cả này cũng không có biện pháp nào, cô không khỏi có chút nôn nóng.

“Điện hạ.” Hiếm khi thấy Lạc Anh tới la cà, mang chút ngượng ngùng nhìn cô một cái, hơi hơi hé miệng muốn nói lại thôi, trêи mặt không rõ vì sao nổi lên vài tia đỏ ửng, “Không biết... Cuối tuần sau ngài có rảnh rỗi hay không?”

Diêu Tư sửng sốt một chút, Lạc Anh luôn luôn là người tính tình ngay thẳng, khó được thấy cô ấy có bộ dáng rối rắm như vậy, theo bản năng gật gật đầu, “Vừa vặn Học viện nghỉ, ta cũng không có việc gì.” Thấy ánh mắt cổ sáng lên, vội bỏ thêm một câu, “Chỉ là bởi vì virus kia, Mộ Huyền để ta gần đây tốt nhất đừng đơn độc ra cửa.”

“Nga....” Tâm tình cô ấy xuống thấp không ít.

“Làm sao vậy?” Cô nhịn không được tò mò hỏi, nhớ tới virus lần trước, nhịn không được đáy lòng căng thẳng, “Đúng rồi, virus lần trước, cô đã hoàn toàn khỏe chưa? Có di chứng gì đó không?”

Vẻ mặt cô ấy cảm động, “Ta rất khỏe! Một chút cũng không sao, ít nhiều nhờ Bệ hạ mới...” Cô ấy sửng sốt một chút, đột nhiên như ngĩ tới cái gì, mang chút kϊƈɦ động hỏi, “Đúng rồi, vậy Bệ hạ cuối tuần sau có rảnh không? Điện hạ nếu cùng Bệ hạ tới, cũng không tính là đơn độc ra cửa.”

“Hẳn là... Có thể?” Cái này cô đúng là không thể xác định, dù sao mấy ngày nay Mộ Huyền đầu đi sớm về trễ, thoạt nhìn vô cùng bận rộn, “Cô có chuyện gì quan trọng sao?”

Diêu Tư nghiêm túc nhìn về phía em gái Lạc Anh, mặt cô ấy nhất thời đỏ ửng hết lên, cả người cũng có chút ngượng ngùng, cắn chặt răng, một lát mới yếu ớt đưa cho cô một tấm card, khác với các thiết trí trải rộng khoa học kỹ thuật, tấm card này cư nhiên chế từ giấy nguyên thủy nhất, màu sắc càng là một mảng đỏ thẫm long trọng.

“Đây là cái gì?” Cô thuận tay nhận lấy, lại thấy phía trêи hiện lên bốn chữ to mạ vàng___ Hỉ kết lương duyên.

“Cô muốn kết hôn!” Diêu Tư không dám tin tưởng mở to hai mắt, sao lại đột ngột như vậy, cô ấy không phải là học sinh sao? Không đúng, tuổi tác của Huyết tộc không thể xem ở mặt, hơn nữa trường học trong tinh tế không giống như Lam Tinh chỉ thu nhận trẻ em. Cô đã gặp qua rất nhiều người trưởng thành còn đang đi học.

“Ừm.” Lạc anh càng thêm ngượng ngùng, toàn bộ gương mặt đỏ như trái cà chua vậy, “Vốn dĩ là tôi nghĩ sau khi tốt nghiệp, lại.... Nhưng xảy ra chuyện lần trước, hắn thực sự bị dọa sợ rồi. Chúng ta dù là Huyết tộc, nhưng không biết chừng sẽ xảy ra các loại ngoài ý muốn. Dù sao... Dù sao tôi cũng sẽ không thích người khác. Cho nên mới muốn...  Nhanh chóng định ra.”

“Thì ra là như thế.” Diêu Tư vẫn là có chút giật mình, không nghĩ tới Lạc Anh ngày thường thoạt nhìn ngoan ngoãn, vậy mà tiện tay liền ném cho cô một quả bom, “Yên tâm đi, đây chính là chuyện lớn, ta nhất định đi.”

Cô nhấp một ngụm trà thanh thanh giọng, em gái Lạc Anh kết hôn, cô đương nhiên muốn đi, cũng không biết cô ấy nói chuyện yêu đương khi nào, cô thế nhưng một chút cũng không biết? Cùng học một năm nay, cũng không gặp cổ cùng hán tử nào thân mật a.

“Đúng rồi, tân lang là ai, ta quen biết không?” Cô thuận miệng hỏi.

Mặt cô ấy lập tức đỏ như nhỏ máu, mang chút hờn dỗi nhìn cô một cái, “Điện hạ, ngài lại đùa giỡn ta.”

“Ơ?” Ta không nói giỡn a, Diêu Tư mở ra tấm thiệp mừng, hai cái tên lập tức đập vào mắt cô.

“Trừ bỏ Thư Thành, còn ai vào đây.”

Phốc....

(⊙_⊙)

Diêu Tư trực tiếp phun ra ngụm nước trà vừa uống, “Khụ khụ khụ... Cổ Thư Thành!” Hóa ra cô phải làm cháu dâu lớn của ta?

“Ừm.” Lạc anh gật gật đầu, có chút nghi hoặc duỗi tay giúp cô vỗ vỗ lưng, “Tuy rằng có chút gấp gáp, nhưng tôi và Thư Thành cũng không phải người trọng hình thức.”

“Từ từ!” Diêu Tư có chút ngốc, nhất thời không biết nói gì, “Nhưng... Nhưng hắn không phải là phụ thân của cô sao?”

“Đúng vậy.” Vẻ mặt của Lạc Anh vẫn thản nhiên, ẩn ẩn còn mang theo chút tự hào, sắc mặt lại đỏ thêm vài phần, “Cho nên a....”

Gì? Cho nên cái gì? Nói rõ ràng a!

Diêu Tư còn chưa kịp hỏi, quang não của Lạc Anh lại kêu lên tích tích, cô ấy liếc mắt nhìn một cái, cười đứng lên cáo từ, “Xin lỗi Điện hạ, đồ dùng cho lễ đính hôn của chúng tôi tới rồi, tôi phải trở về xem một chút. Cuối tuần sau mời Điện hạ nhất định phải tới nga.”

Vẻ mặt hạnh phúc ra cửa, lưu lại Diêu Tư trong đầu đang bị bom nổ đùng đùng.

Cô sửng sốt suốt năm phút đồng hồ, mới hậu tri hậu giác ý thức được.... Có khả năng cô đối với thường thức nào đó đã có hiểu lầm! Lập tức gọi qua cho Bách Nhất, cô bây giờ cần gấp một đáp án.

Bách Nhất tiếp được rất nhanh, không đến một giây hình ảnh của hắn đã xuất hiện trêи quầng sáng.

“Điện...”

“Cháu trai lớn và Lạc Anh cuối tuần sau kết hôn, cậu biết chứ!” Hắn còn chưa mở miệng, Diêu Tư đã vội vã hỏi.

Bách Nhất sửng sốt một chút, nhất thời cười đến phá lệ sáng lạn, “Thì ra Điện hạ cũng nhận được thiệp mời? Không nghĩ tới hai người bọn họ kéo dài nhiều năm như vậy, vốn cho rằng thật sự là muốn chờ Lạc Anh tốt nghiệp đây, không nghĩ tới nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt. Sớm biết rằng...”

“Cậu chờ một chút, ta có việc nghĩ không ra.” Cô hít sâu một hơi hỏi, “Cháu trai lớn không phải là phụ thân của Lạc Anh sao?”

Bách Nhất trả lời đến càng thản nhiên, “Phải nha, cho nên a....”

Lại là cho nên a? Như thế nào đầu trả lời câu này, các người rốt cuộc cho nên cái gì a?

o(╯□╰)o

“Bọn họ không phải cha con sao?” Phụ thân chính là cha con, họ hàng gần sao có thể kết hôn a? Huyết tộc tuy rằng bất tử, tuổi tác gì đó không quan trọng, nhưng tam quan rất quan trọng a!

“Cha con?” Bách Nhất đột nhiên ngây dại, vẻ mặt ngu ra, “Cha con gì? Huyết tộc không có năng lực sinh sản, tân sinh Huyết tộc đều là người phục chế của Lam Tinh cổ a.”

Phải nga! Cô sao lại quên cái này, về mặt sinh học mà nói, bọn họ đúng là không có quan hệ huyết thống. Hơn nữa nghĩ lại, phương thức Cổ Thư Thành cùng Lạc Anh ở chung so với người thân thì càng giống như là... Người yêu!

Đầu óc cô càng rối loạn.

Bách Nhất thần kinh thật thô, cũng hoàn toàn không có nhìn ra đối phương gặp phải công kϊƈɦ tinh thần gì, chỉ lo chính mình hưng phấn nói tiếp, “Điện hạ, ngài không biết một đôi bọn họ đã kéo dài bao lâu rồi đâu. Hại ta cho rằng tên Thư Thành kia, ở gen xảy ra vấn đề, sẽ trở thành Người dẫn đường đầu tiên không ở bên con nối dõi.”

“Đầu tiên!” Diêu Tư cả kinh, đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin tưởng hỏi, “Ý của cậu là nói…… Tất cả người yêu của Huyết tộc, đều... Là Người dẫn đường hoặc là con nối dõi của mình?”

“Đúng vậy!” Bách Nhất gật đầu đương nhiên, “Huyết tộc từ trước đến nay đầu xuất hiện có đôi có cặp, ta nghe nói ngay cả Nhị Trưởng lão ra cửa mua đồ ăn, đều phải kéo theo con nối dõi nhà mình đấy! Ai, trừ bỏ cẩu độc thân như ta còn chưa có con nối dõi....”

Đáy lòng Diêu Tư càng ngày càng hoảng loạn, hóa ra toàn bộ Huyết tộc là chủng tộc chơi dưỡng thành ( nuôi dưỡng từ nhỏ, sau đó...=))) Giống kiểu nuôi vợ/chồng từ bé ấy.) sao? Chân tướng tới quá nhanh, cô sẽ hỏng mất.

“Không có ngoại lệ sao?”

“Theo ta được biết…… Rất ít.”

“Rất ít?” Đó chính là có.

“Dân cư Huyết tộc tuy rằng ít, sống được lại lâu, nhưng cũng sẽ vài cái kỳ ba.” Hắn cho cô cái ánh mắt ‘cô hiểu mà’, “Nghe nói có kẻ hoa tâm cùng bạn lữ cãi nhau, cũng có tộc nhân không rõ đi tìm tộc khác, nhưng phần lớn đều không trường cửu (dài lâu). Ta nghe nói con nối dõi cùng Người dẫn đường có lien hệ đặc thù, căn bản không chịu đựng nổi đối phương rời đi thời gian dài. Cẩu độc thân như ta đối với chuyện này không rõ, đó là cảm giác gì!”

Cô đột nhiên nhớ tới ánh mắt ngày hôm qua của Mộ Huyền, nháy mắt tim đập liền mất đi quy luật, Một vài chi tiết trong dĩ vãng luôn xem nhẹ, nhất thời hiện lên.

**********************

Hô hô đăng được rồi này, mừng muốn khóc ≥﹏≤

Hết chương 107.

Bình luận

Truyện đang đọc