TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

Nguyên Hàn tràn đầy tức giận nói, làm mọi người ngây dại, ngay cả chính Mộ Huyền cũng sửng sốt một chút.

Không thể không nói, hắn sống được rất có dũng khí. Phải biết rằng toàn bộ tinh tế phỏng chừng cũng tìm không ra nhân vật dám cùng Mộ Huyền chính diện đối kháng, hắn chính là người đầu tiên trong lịch sử.

Hơn nữa Nguyên Hàn rõ ràng không phải chỉ nói suông, cũng không biết hắn làm cái gì, đột nhiên toàn bộ cơ giáp phát ra ánh đỏ chói mắt, thân máy vốn màu đen xen chút đỏ, nháy mắt như là được xói nước sơn, toàn thân biến thành màu đỏ, hơn nữa ở vị trí ngực còn ẩn ẩn chút ánh sáng tím.

Cơ giáp này… Là tắc kè bông sao? Tại sao lại đổi màu!

“Lại thăng cấp!” Bách Nhất kinh hô ra tiếng, mang theo chút không thể tin, “Cmn, trước đó nó đã là cấp 3S, vì sao còn có thể thăng cấp! Đây đến cùng là cơ giáp cấp bậc gì?”

“Siêu S cấp.” Mộ Huyền nhàn nhạt trả lời một câu, cũng ngẩng đầu nhìn về phía không trung, ấn đường nhăn lại, dường như nhớ tới cái gì, cái cơ giáp này... Có chút quen mắt!

Siêu S?

Diêu Tư sửng sốt! Đột nhiên nhớ tới lúc trước khi Mộ Huyền lần đầu tiên nhìn thấy cái cơ giáp này cũng nói nó là Siêu S cấp. Vốn dĩ cô cho rằng Siêu S cấp cùng cấp S cũng không sai biệt lắm. Sau đó số liệu đo lường cũng biểu hiện là cơ giáp cấp 3S. Hiện tại xem ra ý của hắn là chỉ siêu việt S cấp, thậm chí là trêи cả cấp 3S sao?

Vậy cơ giáp này, thật đúng là.... Rất tuyệt nga.

(⊙ o ⊙)

“Các ngươi là lũ bại hoại của vũ trụ.” Nguyên Hàn đắc ý nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nếu nói vừa rồi hắn còn có chút kiềm chế, sau khi cơ giáp thăng cấp rồi hắn chỉ còn có kiêu ngạo tràn đầy, “Thời đại của Huyết tộc, từ hôm nay trở đi nên kết thúc!”

Hắn hô khẩu hiệu đến vô cùng khí phách, vũ khí trong tay giơ lên, nhất thời ngọn lửa thật lớn phóng lên cao, ánh đỏ trêи thân máy càng thêm chói mắt, sau lưng thân máy màu đỏ đột nhiên phát ra hia luồng sáng, hình thành hai cánh chim màu đỏ, tựa như thiên sứ trôi nôi ở không trung.

Khí thế kia phải nói thật to lớn, hình ảnh kia phải nói thật kinh ngạc, đặc hiệu lớn thế này cũng chỉ thiếu một cái BGM*. Hơi nóng cực lớn thậm chí làm cho độ ấm của cả Thiên Tứ Viện cũng tăng lên vài độ. (* Background music: nhạc nền).

Nội tâm Diêu Tư không hề gợn sóng, thậm chí có chút buồn cười.

Cánh tuy rằng có vẻ là thần khí hay đấy, nhưng vẫn phải xem trường hợp, nếu như nói toàn thân màu đỏ thì gọi là kiều diễm không kềm chế được mà nói, vậy hai cánh tay thấy thế nào cũng giống như là... Gà nướng?

○| ̄|_| ̄|○

Chẳng qua...

“Giá cơ giáp này của hắn rốt cuộc là cái gì?” Biết tự mình thăng cấp, tự động chữa trị, còn kèm theo đặc hiệu màu mè. Nói thật, cô chưa từng thấy loại hình cơ giáp như này, cho dù là trêи sách giáo khoa cũng không có.

“Thích?” Mộ Huyền đột nhiên mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc quay đầu nhìn về phía cô.

“A?” Diêu Tư sửng sốt, không phản ứng kịp, ý gì?

Chưa kịp hỏi, Nguyên Hàn đã giơ lưỡi hái vọt xuống, nơi đi qua liền cháy lên ngọn lửa ngập trời, đem toàn bộ bầu trời đều đốt đỏ rực. Lưỡi dao màu đỏ giống như một vệt sáng hướng về phía này, rất rõ ràng mục tiêu chính là Mộ Huyền.

“Mộ Huyền!” Diêu Tư cả kinh, nhịn không được nắm chặt tay hắn, tuy rằng rất rõ ràng thực lực của hắn, nhưng vẫn nhịn không được có chút lo lắng, bây giờ không phải lúc nói chuyện, đang đánh nhau đấy, nghiêm túc chút nghiêm túc chút đi!

Mắt thấy lưỡi hái của Nguyên Hàn sắp rơi xuống, Mộ Huyền lại một chút ý định né tránh cũng không có, chỉ nhẹ nhàng giơ tay, cô chỉ nghe thấy bên tai vang lên một tiếng ‘bùm’ nặng nề. Lưỡi hái vừa nãy với thế đến không thể đỡ, đã trực tiếp bị hắn một tay nắm lấy.

Rõ ràng là một lưỡi dao cao cỡ hai người, hắn lại giống như đang bóp một cọng rơm rạ, nhẹ nhàng như... chỉ tay lệnh người!

Không chỉ như thế, cô còn phát hiện toàn bộ cơ giáp của Nguyên Hàn đều bị kìm chặt, lưỡi hái giống như mọc ra từ trêи tay hắn, căn bản kéo không ra.

“Ngươi…… Ngươi làm cái gì!” Nguyên Hàn lúc này mới biết luống cuống, nắm chặt đao trong tay, dường như liều mạng muốn đem lưỡi hái từ trong tay Mộ Huyền lôi ra, lại mất nửa ngày ngay cả sử dụng máy trợ lực cũng kéo không ra nửa phân, “Buông ta ra! Buông ta ra!” Cố tình là hắn còn không rút được tay ra, cơ giáp cùng lưỡi hái giống như bị vật đặc thù gì đó kết liền với nhau, tiến lùi đều không được.

Mộ Huyền ngay cả nửa cái ánh mắt cũng không có liếc qua, ngược lại tiếp tục quay đầu nhìn con non bên cạnh, xác nhận lần nữa. “Tư Tư thích cơ giáp này?”

“A a!?” Diêu Tư còn đang bị chuyện trước mắt làm cho chưa phản ứng kịp, phản xạ có điều kiện nói, “Thích... Thích chứ?”

“Được!” Hắn gật đầu, “Vậy đi đi!”

Ơ? Đi đâu? Người muốn tôi làm cái gì a! Không cần khi dễ người bạn nhỏ a.

“Phía dưới khối phục giáp thứ mười ba ở sau lưng nó, có một chốt mở màu xanh lục, đi nhấn một cái.” Mộ Huyền bổ sung, vẻ mặt như bảo ‘mau đi chơi đi’.

Diêu Tư ngẩn người, tuy rằng không biết ý của hắn là gì, nhưng vẫn nghe lời vòng tới phía sau cơ giáp, bắt đầu đếm từng cái phục giáp chỉnh tề ở phía sau nó.

“Các ngươi muốn làm gì?” Nguyên Hàn dường như đã nhận ra cái gì, nhất thời khí thế kiêu ngạo vừa rồi thu lại, “Huyết tộc dơ bẩn các ngươi, đừng đụng đến cơ giáp của ta.”

Mười một, mười hai, mười ba! Diêu Tư cuối cùng đã tìm được khối phục giáp như lời của Mộ Huyền, lập tức đưa tay vào.

“Hừ, chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn phá phòng ngự cơ giáp của ta?” Nguyên Hàn hừ lạnh một tiếng, cũng không nóng nảy, “Không sợ chết, cứ việc chạm vào phục giáp của nó thử xem.”

Két, phục giáp bị cô xốc lên, lộ ra ánh sáng óng ánh bên trong cùng một loạt điểm sáng nhỏ đủ màu.

“Chuyện này... Sao có thể!” Nguyên Hàn không dám tin kinh hô ra tiếng, “Tại sao cô không bị dòng điện trêи cơ giáp phân giải thành phân tử? Trêи phục giáp rõ ràng có phòng ngự, tiện nhân cô rốt cuộc đã làm gì cơ giáp của ta?”

Ngươi mới là tiện nhân, cả nhà ngươi đều là tiện nhân.

Quỷ mới biết cơ giáp của ngươi có cái dòng điện gì? Phòng ngự bị phá, trách ta sao?

Bất quá một loạt đốm tròn nhỏ này chính là chốt mở mà Mộ Huyền nói? Cũng quá nhiều đi?

“Mộ Huyền, rốt cuộc là màu xanh lục nào a?” Cô nhịn không được quơ móng hỏi, xanh lá mạ, xanh đậm, hay là xanh non a? Màu sắc quá đa dạng không thể nói rõ.

“Cái thứ ba hàng thứ hai.” Mộ Huyền thuận miệng trả lời.

OK, hiện tại đã biết, thì ra là màu xanh táo.

“Đê tiện!” Nguyên Hàn thấy tránh không khỏi, lại bắt đầu mắng lên, “Cư nhiên muốn dùng chốt điều khiển khống chế cơ giáp ta, hừ đừng quên đây là siêu S cơ giáp, các ngươi cho rằng thao tác cơ giáp bình thường sẽ có tác dụng với ta ư? Một tên hèn... “

Tích! Hắn còn chưa dứt lời, toàn bộ cơ giáp đã tối sầm lại. Trong nháy mắt toàn bộ cơ giáp tan rã, từng khối linh kiện cơ giáp ầm ầm rớt đầy đất.

Không đến hai giây, siêu S cấp cơ giáp vốn uy phong lẫm lẫm đã như đống rác nhỏ văng đầy đất, khắp nơi lăn xuống các loại linh kiện mảnh nhỏ của cơ giáp, duy nhất còn đứng thẳng chỉ có tên não tàn đang chỉ tay trợn mắt há hốc mồm, cùng thanh lưỡi hái Mộ Huyền vẫn nắm trong tay.

Khóe miệng Diêu Tư giật giật, nói đi vừa rồi rốt cuộc cô đã chọc trúng điểm mẫn cảm gì đó của cơ giáp vậy?

“Này.... Chuyện này không có khả năng!” Nguyên Hàn mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn những gì trước mắt, biểu tình vốn kiêu ngạo đã bị sợ hãi thay thế, đột nhiên bắt đầu điên cuồng nhặt linh kiện trêи mặt đất lên, “Không có khả năng, cơ giáp này rõ ràng là vô địch, nó là cơ giáp trí năng tối cao trước thời đại tinh tế, tinh tế này không có người có thể chiến thắng, ta thật vất vả mới có được nó, không có khả năng! Không có khả năng!”

“Trước thời đại tinh tế?” Diêu Tư sửng sốt, thì ra cái cơ giáp này căn bản không phải hắn tạo. Khó trách mỗi lần hắn đều kiêu ngạo như vậy, phỏng chừng chính là ỷ vào cơ giáp này.

“Là ngươi! Là các ngươi huỷ hoại cơ giáp của ta!” Hắn đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng cô, muốn từ trong đống linh kiện phóng lại đây.

Đậu! Hắn thật đúng là biết chọn quả hồng mềm mà bóp a! Diêu Tư theo bản năng lui về sau một bước.

Quả nhiên ngay sau đó, tinh thần lực khổng lồ trực tiếp bao phủ xuống, Nguyên Hàn ngay cả góc áo của cô cũng chưa đụng tới, đã bị Mộ Huyền áp sâu vào đống linh kiện kia.

Con non nhà ta ngươi cũng muốn đụng?

Đống linh kiện bỗng nhiên bị đẩy ra càng văng đầy ra đất, đột nhiên một quả cầu kim loại nhỏ màu tím từ bên trong lăn ra, quả cầu kia thập phần đặc biệt, các linh kiện khác đều như đống sắt vụn không có ánh sáng nằm xoài ra trêи đất, chỉ có nó còn ẩn ẩn chút ánh sáng.

Diêu Tư có chút tò mò, theo bản năng đi nhặt, còn chưa có đụng tới. Nguyên Hàn bị đè trêи mặt đất không biết lấy đâu ra sức lực đột nhiên vọt ra, bắt lấy quả cầu lim loại nhỏ kia, “Trả lại cho ta!”

Diêu Tư thiếu chút nữa bị hắn đụng vào, liên tiếp lui vài bước. Hắn cũng đã lấy được quả cầu kim loại, ngay tại chỗ lăn một cái, kéo ra khoảng cách.

“Tia chớp, chúng ta đi!” Hắn đột nhiên hô một tiếng, quả cầu kim loại kia lập tức phát ra một luồng ánh sáng tím, nháy mắt đem cả người hắn bao lấy.

Tia chớp? Quả cầu kia là trung tâm của cơ giáp, đã thành ra như vậy thế nhưng còn có thể dùng!

Cơ hồ là trong nháy mắt,luồng ánh sáng kia càng lúc càng lớn, sau lưng hắn lại xuất hiện một lỗ trống quen thuộc, bóng dáng Nguyên Hàn nháy mắt đã biến mất ở bên trong.

Cmn, lại là không gian truyền tống, hắn lại chạy trốn.

“Mộ Huyền!” Diêu Tư quýnh lên, liền vội vàng nhìn người bên cạnh. Lúc này nếu để hắn chạy, các cô liền đi một chuyến vô ích.

“Quả nhiên là…” Mộ Huyền ý vị không rõ nói một câu, cũng không gấp gáp, chỉ là đột nhiên mở miệng hô một câu, “Số 27, trở về!”

Ồ! Ý gì?

Hắn vừa dứt lời, cái không gian truyền tống đã bắt đầu khép lại chợt mở ra lần nữa, một luồng sáng màu tím hiện lên. Nguyên Hàn vốn đã biến mất ở bên trong lại lần nữa bị mạnh mẽ kéo ra ngoài.

Quả cầu kim loại bị hắn nắm trong tay giống như bị mất đi không chế, bay như điên về phía bọn họ, thuận tiện đem Nguyên Hàn như rương hành lí kéo theo.

【 Tích! Ưu tiên mệnh lệnh cao cấp nhất, hệ thống trí năng số 27 hướng ngài báo cáo!】

Quả cầu kim loại nhất thời truyền đến một chuỗi âm thanh xa lạ, mềm mại manh manh giống như đứa bé, lại mang theo chút giọng điện tử.

Mộ Huyền lại vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt hỏi, “Số 27, báo cáo lần trước đóng khi nào?”

【Lần trước đóng lại vào 12 giờ 45 phút 12 giây ngày 3 tháng 4 năm 3561, kiểm tra được gen Lam Tinh khởi động lại, trạng thái nửa thức tỉnh trí năng ý thức. 】

Ơ! Tình huống gì thế?

Vẻ mặt mọi người thộn ra.

“Ta cho phép ngươi toàn diện thức tỉnh.”

【 Tích! Khởi động quá trình thức tỉnh toàn diện, 60%....70%....80%....90%....Thức tỉnh thành công! 】

Mộ Huyền vươn tay, quả cầu kim loại nhỏ nhất thời run lên, trực tiếp từ trong tay Nguyên Hàn vọt ra, ngoan ngoãn rơi xuống trong tay Mộ Huyền. Ngay sau đó một âm thanh hàm chứa tràn đầy hưng phấn từ quả cầu truyền tới.

【 Phụ thân đại nhân! Đã lâu không gặp, Cầu Cầu rất nhớ người! 】

“Ừm.” Mộ Huyền trả lời một tiếng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía những người khác, “Quên nói với các ngươi, hệ thống trí năng này, hình như là lúc trước khi buồn chán tạo ra!”

Diêu Tư: “…”

Bách Nhất: “…”

Tứ Trưởng lão: “…”

Mọi người: “…”

Được lắm, không hổ là Mộ Huyền!

***********************

Hết chương 112.

Bình luận

Truyện đang đọc