*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Âm thanh này vừa ra, Diêu Tư không cảm thấy gì, nhưng dân bản xứ như Trảm Tử Trần lại hoảng sợ, vẻ mặt không dám tin xem xét cô, “Đây... Đây, pháp khí đời trước không ngờ đã sinh ra khí linh!”
Khí linh là cái quỷ gì?
“Có pháp khí này, nhất định có đi ra Ma Vực này.”
“Bất quá có một vấn đề, còn phải phiền toái ngươi rồi.” Diêu Tư có chút ngượng ngùng chà xát tay.
“Tiền bối cứ nói đừng ngại.”
“Ta không có phương tiện giao thông…… Ách, ý của ta là nói, không phi kiếm. Cho nên...” Phải phiền cậu lái xe.
“Thì ra là thế!” Hắn gật gật đầu, vẻ mặt không thèm để ý nói, “Việc này không thành vấn đề, lúc ta nhàn rỗi cũng sẽ đúc khí, tuy rằng phẩm cấp không cao, nhưng để ngự kiếm là không có vấn đề gì. Tiền bối nếu là không chê...” Nói rồi hắn vung tay lên, nhất thời vang lên một trận tiếng ‘loảng xoảng’, dưới chân cô rơi xuống một đống kiếm, “Vậy có thể sử dụng của ta.”
“.....”
Đây thật đúng là.... Một tên nhóc nhiệt tình!
“Ta sẽ không ngự kiếm.” Thế nào lại ép người ta nói thật!
Trảm Tử Trần sửng sốt, dường như hoàn toàn không nghĩ tới cái nguyên nhân này, ngây người hơn nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần. Một lát sau giống như nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn cô nhất thời tràn đầy áy náy, “Là Tử Trần ngu dốt!” Tiền bối khẳng định là bị trọng thương, thế nên ngay cả cơ bản nhất là ngự kiếm cũng không được, lại mạnh mẽ chống đỡ sử dụng Sơn Hà Lạc Thư đồ để mang hắn đi ra ngoài. Vậy mà hắn không có phát hiện, thật là không nên.
Hắn trực tiếp giơ tay thu hồi kiếm trêи mặt đất, yên lặng triệu hồi phi kiếm lúc trước, nhường ra hai phần ba thân kiếm, “Tiền bối thỉnh!” Biểu tình nhìn Diêu Tư tràn đầy sùng bái cùng cảm động.
“.....” Tuy rằng không biết hắn tự bổ não cái gì, nhưng có tài xế miễn phí cũng thật không tồi. Cô không khách khí trực tiếp đứng lên trêи.
【
Tích! Hướng dẫn bắt đầu, thỉnh chạy về phía trước 15 km sau đó rẽ phải, tiếp tục đi 28.12 độ vĩ độ Bắc, 112.59 độ kinh độ Đông.】
Lúc này không cần nhắc nhở, Trảm Tử Trần liền trực tiếp hướng về phía trước bay ra ngoài.
______________
Cái gọi là Ma Vực này đích thật rất lớn, vốn cho rằng lấy tốc độ của Tiên tộc ở tinh tế mà Diêu Tư đã từng đi nhờ lúc trước, phỏng chừng không đến vài phút là bay tới. Nhưng không nghĩ tới Tiên tộc cũng có khác nhau phân thành cấp cao và cấp thấp.
Thực rõ ràng thuật ngự kiếm của dân bản xứ Quang Ảnh tinh Trảm Tử Trần là thuộc về cấp thấp. Nếu là so Lệ Việt là phi thuyền thì Trảm Tử Trần chính là xe đạp.