TINH TẾ NAM THẦN LÀ BA TA

Thông đạo liên thông hai cái thế giới đã biến mất, biểu tình của cái tên gọi là Thân vương đó nháy mắt trầm xuống, như gió lốc nổi lên, quay đầu nhìn về phía bọn họ, thanh âm lại lạnh lẽo tận xương, “Các ngươi làm gì vậy?”

“Thân vương Điện hạ!” Lận Lung theo bản năng nắm chặt tay Luyến Vũ, như là đang tích tụ dũng khí, hít sâu một hơi trước một bước tiến lên, “Thế giới này khác với chúng ta, có các chủng tộc nhiều không đếm được. Cho dù tộc ta muốn tìm kiếm khế ước giả, cũng không cần phải phát động chiến tranh, trực tiếp tiến công vũ trụ này.”

“Đây là trong tộc quyết định!”

“Nhưng, làm như vậy nhất định sẽ gặp phải chủng tộc khác phản kháng, nếu trong những người này, còn có khế ước giả của tộc nhân ……” Lận Lung tiếp tục nói.

“Chính là bởi vì như vậy, mới phải nhanh chóng khống chế, để tránh xuất hiện ngoài ý muốn không cần thiết.” Hắn căn bản không dao động, ý vị không rõ nhìn Diêu Tư cùng Luyến Vũ, tiếp tục lạnh lùng nói, “Khế ước giả đối với chúng ta có bao nhiêu quan trọng, tin tưởng ngươi hiện tại hẳn là rõ ràng nhất. Coi như còn có một phần vạn khả năng, cũng đáng để tộc ta làm như vậy.”

Diêu Tư càng nghe càng tức giận, cái logic gì vậy, ý của hắn là nói, muốn đem tất cả chủng tộc đều khống chế, thuận tiện cho tộc nhân bọn họ một đám đi tìm khế ước giả sao? Dựa vào cái gì?

“Chỉ bởi vì các người muốn tìm khế ước giả, cho nên muốn cho tất cả chủng tộc trêи toàn thế giới đều mất đi tự do sao?”

“Chẳng qua là một vài chủng tộc cấp thấp mà thôi.” Người nọ hừ lạnh một tiếng, dường như hoàn toàn không cảm thấy chiếm lĩnh một cái vũ trụ là chuyện ghê gớm gì, “Bọn họ hẳn là may mắn được tộc ta coi trọng.”

“Chó má nhà mi!” Vẫn luôn cực lực nhẫn nhịn, Luyến Vũ trực tiếp liền bùng nổ, “Mẹ nó nhà mi bệnh tâm thần à?”

“Tiểu Vũ!” Lận Lung lôi kéo Luyến Vũ, muốn ngăn cản cô tiếp tục nói nhiều hơn.

“Tôi nói có sai sao?” Luyến Vũ lại đang nổi nóng, trực tiếp vỗ bay tay hắn ra, “Lận Lung, người của chủng tộc các anh đầu óc đều có hố sao? Tên Thân vương gì gì này? Mở miệng liền nói muốn phát động đại chiến vũ trụ. Cho rằng chiến tranh là trò đùa sao? Ta hiện tại liền cảnh cáo mi, mi mẹ nó dám đụng đến một người của Vũ Tộc ta, ta diệt cả nhà ngươi. Đây là thế giới của chúng ta, dựa vào cái gì để cho ngươi làm chủ?”

“Dựa vào cái gì?” Người nọ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, gằn từng chữ một, “Chỉ bằng chúng ta có năng lực này!” Dứt lời trêи người hắn đột nhiên có năng lượng gì đó cực lớn bộc phát ra, trong nháy mắt bao phủ mảng lớn tinh vực ở phụ cận, đó là một loại năng lượng nói không nên lời, giống như dị năng rồi lại hoàn toàn không có bất luận tính công kϊƈɦ nào, lại không hiểu làm sao khiến lòng người run lên, hai chân nhũn ra, có loại cảm giác ngay sau đó sẽ hít thở không thông.

Mộ Huyền trước tiên đứng dậy, mở ra tinh thần lực, đem cổ áp lực đó chắn lại, Diêu Tư lúc này mới tốt chút.

“Ngươi đây là muốn phản bội tộc sao?” Người nọ cau mày, dường như cực kỳ bất mãn việc Mộ Huyền phản kháng. Quay đầu lại liếc mắt nhìn cô, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên gợi lên một cái tươi cười quỷ dị với cô, “Ngươi biết phản bội tộc là kết cục gì không?”

Đáy lòng Diêu Tư trầm xuống, còn không có hiểu lời này của hắn là có ý gì, nét mặt Lận Lung lại nháy mắt trắng bệch, hô to một tiếng, “Chạy mau!” Xoay người ôm chặt Luyến Vũ, một bên bay nhanh một bên mở ra không gian truyền tống.

Diêu Tư chưa từng gặp qua bộ dáng kinh hoảng như vậy của hắn, cho dù lúc trước bị Mộ Huyền đánh chết khϊế͙p͙, cũng chưa từng như vậy. Làm hắn ngay cả tâm tư phản kháng cũng không có, trực tiếp chạy lấy người.

“Chạy trốn sao?” Người nọ cười lạnh một tiếng, đột nhiên vũ trụ đen nhánh dựng lên một bức tường ánh sáng màu đỏ, gần giống với loại ánh sáng của Mộ Huyền cùng Lận Lung có lực phá hoại cực mạnh trước đây, chỉ là hiện tại lại ở phía trước nối thành một mảng, càng lúc càng lớn, nháy mắt đã đem bọn họ tính cả Lam Tinh phía sau, tất cả đều bao phủ ở bên trong, bốn phía một vùng máu đỏ. Mà không gian truyền tống Lận Lung mới vừa mở ra, vặn vẹo một chút sau đó liền biến mất. Tựa như bị cái gì đó mạnh mẽ đánh tan.

“Huyết vực!” Lận Lung niệm một tiếng, sắc mặt càng trắng hơn, tay ôm lấy Luyến Vũ cũng khẽ phát run.

Diêu Tư sửng sốt, cái gì gọi là huyết vực? Ngay sau đó lại thấy muôn vàn vệt sáng đỏ trực tiếp vọt về phía các cô, như là từng vệt sao băng màu đỏ, xẹt qua bóng tối, toàn phương vị không góc chết công kϊƈɦ về phía bọn họ. Càng mấu chốt chính là, cô phát hiện chính mình không thể nhúc nhích, thân thể giống không phải của mình, mặc cho thế nào cũng không nhúc nhích được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn những ánh sáng hệt như máu đó càng ngày càng gần.

Mắt thấy sắp phải bị những ánh sáng đỏ đó đánh xuyên qua, trong tay căng thẳng, Mộ Huyền trực tiếp đem cô kéo vào trong lòng ngực, đồng thời ở trước mặt gọi ra một vòng phòng hộ trong suốt, nháy mắt tiếp theo những ánh sáng đỏ khủng bố ấy ‘phập phập phập’ đánh vào phía trêи, nổ tung từng tia lửa màu đỏ.

Diêu Tư còn không kịp thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Mộ Huyền đột nhiên há mồm phun ra một búng máu.

“Mộ Huyền!” Ngực Diêu Tư thắt lại, vừa đau lại vội. Vừa rồi Lận Lung đã nói, vì mở ra cái thông đạo ấy, anh đã rất yếu rồi, hiện tại lại mạnh mẽ chặn lại công kϊƈɦ của Thân vương kia, tiếp tục như vậy anh sẽ chịu đựng không nổi.

“Không có việc gì.” Dường như không muốn cô nhìn thấy bộ dáng hiện tại, anh giơ tay đem đầu cô đè ở trong lòng.

Sao có thể không có việc gì? Đều hộc máu rồi!

“Lận Lung!” Luyến Vũ cũng ý thức được tình huống hiện tại, vội kéo người bên cạnh còn đang sững sờ, “Ngẩn người làm gì, hỗ trợ đi!”

Lận Lung lúc này mới hồi thần, do dự nhìn cô cùng Mộ Huyền, lại ngẩng đầu nhìn về phía Luyến Vũ, cắn răng một cái, vẻ mặt bằng mọi giá, giơ tay đồng thời gọi ra bốn năm con rồng lửa màu tím, công kϊƈɦ về phía đối phương.

Chân mày tên Thân vương kia căng chặt, rốt cuộc dừng công kϊƈɦ những ánh đỏ, mà thay đổi phương hướng, quét về phía những con rồng lửa, chỉ khoảng nửa khắc đã đem mấy con rồng lửa thế tới rào rạt đánh tan.

“Ngươi cũng muốn phản bội tộc?” Hắn chuyển mắt qua Lận Lung cùng Luyến Vũ.

“Không có biện pháp!” Lận Lung buông tay, bớt đi chút cẩn thận vừa rồi, ngược lại có một vẻ nhẹ nhàng hoàn toàn bất chấp giá nào, “Ai bảo đây là ý nguyện của khế ước giả nhà tôi chứ, đương nhiên không cách nào cự tuyệt. Ngài không có khế ước giả, loại tâm tình này của tôi cẩu độc thân không hiểu đâu! Dù ngài là Thân vương cũng như thế!”

“……” Bị ép nhét cẩu lương, cẩu độc thân Thân vương mặt mũi đen nhánh, ngay cả da mặt vốn lạnh như băng cũng bắt đầu run rẩy, ánh mắt ấy tựa như muốn rút đao chọc cho mấy nhát, một lát sau mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng, “Hừ, cho dù có khế ước giả thì thế nào? Người phản bội tộc, dù có là khế ước giả cũng có thể tru sát.”

Nói xong, hắn giống như là một con sư tử xù lông, vươn tay gọi ra càng nhiều ánh sáng đỏ, tựa như thiên nữ rải hoa chọc về phía các cô.

Mợ nó! Thì ra đại giới phản bội tộc theo như lời của hắn, chỉ là muốn tìm cái lý do công kϊƈɦ cô cùng Luyến Vũ mà thôi.

Đây là ghen tị chứ giề? Đây cmn tuyệt đối là ghen tị!

Cẩu độc thân đều là biến thái. Quả nhiên cô ghét nhất chính là độc thân cẩu Thuỷ tổ!

Bình luận

Truyện đang đọc