TÌNH YÊU NGỌT NGÀO VÀ ẤM ÁP

Một tiếng bùm, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy nước từ bốn phương tám hướng đều tràn vào tai và mũi cô.

Cô vùng vẫy theo phản xạ có điều kiện, nhưng xung quanh cô chẳng có gì ngoài nước, cô không thể bám vào bất cứ thứ gì.

Theo đó cơ thể dần dần chìm xuống, Nguyễn Tinh Vãn dần mất đi toàn bộ sức lực, không biết là vì sao, cô nhìn bóng tối vô tận trước mặt, đột nhiên muốn bỏ cuộc.

Có đôi lúc cũng cảm thấy cuộc sống thật mệt mỏi.

..........................................

Chu Từ Thâm vừa ra khỏi tiền sảnh, liền nghe thấy người làm phía sau hét lên:

"Có người rơi xuống nước!"

Anh hơi khựng lại, khi quay người thì phát hiện ra người đứng bên bể bơi đã không thấy nữa.

Đôi mắt đen của Chu Từ Thâm đột nhiên co rút lại, nhanh chóng quay đầu.

Khi anh chạy đến mép hồ, mặt nước đã bắt đầu dịu lại. Không chút do dự, anh nhảy thẳng xuống nước.

Trong lúc hỗn loạn, Nguyễn Tinh Vãn cảm giác được có người đang ôm mình, trong miệng không ngừng truyền tới một luồng hơi thở.

Không biết qua bao lâu, trước mắt cô dường như có ánh sáng, cô lần nữa hít thở lại không khí trong lành.

Chu Từ Thâm vỗ vỗ mặt cô, cau mày gọi:


"Nguyễn Tinh Vãn, tỉnh lại đi."

Người nằm trên mặt đất không hề có chút phản ứng gì.

Anh cúi người lắng nghe tiếng thở của cô, sau đó ấn vào n.g.ự.c cô, sau khi Nguyễn Tinh Vãn ho ra một ngụm nước, Chu Từ Thâm đang định ấn vào bụng cô để cô phun ra lượng nước tích tụ thì Quý Hoài Kiến vội chạy tới, đột nhiên nắm lấy tay anh.

Chu Từ Thâm lạnh lùng nói:

"Ra khỏi đây."

Rất nhiều người biết tin đều chạy tới xem, Quý Hoài Kiến thấy khóe môi anh mím chặt, cũng không giải thích mà chỉ nói:

“ Bác sĩ rất nhanh sẽ tới.”

Chu Từ Thâm hất tay anh ra: "Tôi nói lại lần nữa, ra khỏi đây."

Lúc này, tay còn lại của Chu Từ Thâm bị người nào đó nhẹ nhàng nắm lấy:

"Tôi.......................... khụ khụ, tôi không sao.................."

Chu Từ Thâm rũ mắt nhìn sang, Nguyễn Tinh Vãn đã tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, lông mày hơi nhíu lại, không rõ mình đang khó chịu ở đâu.

Hai giây sau, Chu Từ Thâm dời tầm mắt, thu tay về, mặt không biểu tình nhìn Quý Hoài Kiến, đứng dậy rời đi.


Sau khi anh rời đi, Quý Hoài Kiến bước tới, ôm Nguyễn Tinh Vãn vào lòng:

“Tinh Vãn, anh đưa em tới bệnh viện.”

Quý Hoài Kiến vừa bế cô lên, Quý Nhiên vội vàng từ trong đám người chạy tới, dừng lại trước mặt anh:

“Hoài Kiến, em định làm gì?”

"Đi bệnh viện."

"Em đi bệnh viện nào? em không biết tối nay là dịp gì à!"

Quý Nhiên liếc nhìn người trong lòng Quý Hoài Kiến

"Chu Từ Thâm cái gì cũng không quan tâm, sao em lại quan tâm nhiều như vậy chứ? đừng quên, trước khi đến đây em đã hứa gì với ba mẹ? Nếu tối nay xảy ra chuyện gì, Quý gia sẽ hoàn toàn tan nát!

Quý Nhiên nói thêm:

"Cô ấy đã tỉnh rồi, chắc không có gì nghiêm trọng đâu. Cô ấy chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra thôi. Cứ để cô ấy cho chị, chị sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, đừng lo lắng."

Quý Nhiên vừa nói vừa bảo vệ sĩ phía sau đỡ Nguyễn Tinh Vãn ra khỏi tay Quý Hoài Kiến.

Đang lúc bọn họ chuẩn bị đưa người đi, giọng nói của Quý Hoài Kiến vang lên:

"Chị, chị cũng là mẹ, chắc hẳn có thể hiểu được tâm tình của cô ấy."

Quý Nhiên nghe vậy cứng đờ:

"Hoài Kiến, em có ý gì vậy?"

"Không có gì, em có thể giao cô ấy cho chị, nhưng nếu đứa trẻ trong bụng cô ấy lặng lẽ biến mất, dù mất mặt với Chu gia em cũng sẽ không đồng ý hôn sự này."

"Cô ta quả nhiên! Hoài Kiến, em......................."


Bình luận

Truyện đang đọc