TÌNH YÊU NGỌT NGÀO VÀ ẤM ÁP

Cô mở mắt và bắt máy.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Chu Từ Thâm lạnh lùng như bị ngấm nước mưa:

"Có chuyện gì?"

Nguyễn Tinh Vãn mím mím môi, im lặng một lúc rồi mới nói:

" Chu tổng, tôi rất xin lỗi."

"Lời xin lỗi này của cô có thể thay đổi được gì không?"

"..................................Không thể."

"Vậy có ý nghĩa gì?"

Nguyễn Tinh Vãn nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay trở nên trắng bệch:

"Tôi biết Chu tổng sẽ không tha thứ cho tôi, sự việc đã xảy ra rồi, tôi nói gì cũng không thay đổi được kết quả. Nếu Chu tổng cảm thấy mắng tôi có thể làm anh giải tỏa, anh cứ mắng đi, tôi tuyệt đối không đáp trả."

Chu Từ Thâm: "..."

Anh lạnh lùng nói:


"Cô nghĩ tôi rảnh rỗi lắm sao, nửa đêm gọi điện chỉ để mắng cô à?"

Nguyễn Tinh Vãn nhỏ giọng hỏi lại: "Chẳng phải vậy sao."

Có lẽ Chu Từ Thâm cũng bị cô làm tức giận đến mức không ngủ được, nên mới gọi điện cho cô.

Chu Từ Thâm cười lạnh, không khách khí nói:

"Có việc hay không? Không thì tôi cúp máy."

"À?" Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người một chút, rồi nói:

"Làm phiền Chu tổng giúp tôi cảm ơn dì Trương về món canh cá."

"Còn gì nữa không?" Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc rồi nói:

"Tôi biết tôi đã vi phạm thỏa thuận giữa chúng ta, nhưng... dù tôi đang bị giam ở nhà Chu gia, tôi nhất định sẽ tìm cách thoát khỏi tình cảnh này, tuyệt đối không để con trong bụng tôi trở thành gánh nặng cho anh. Vì vậy tôi vẫn muốn xin Chu tổng....................."

Chu Từ Thâm không kiên nhẫn: "Cô muốn nói gì thì nói đi?"

"Tôi biết bây giờ yêu cầu này của tôi rất vô lý, nhưng dù sao đó cũng là một mạng sống, tôi không muốn vì tôi mà đứa bé không thể đến với thế giới này..."


Nghe giọng cô hơi nghẹn ngào, Chu Từ Thâm mím môi rồi nói:

"Nguyễn Tinh Vãn, tôi đã nói gì chưa mà cô đã tự biên tự diễn thế này?"

Nguyễn Tinh Vãn nói: "Xin lỗi, tôi không có ý đó......................"

"Được rồi, tôi muốn đi ngủ."

"Vậy tôi không làm phiền anh nữa."

Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn dứt khoát cúp máy.

Chu Từ Thâm nghe tiếng bận tút tút trong điện thoại, cười lạnh.

...

Nguyễn Tinh Vãn ở Chu gia đã một tuần, mỗi ngày đúng giờ xuống ăn cơm, buổi tối đi dạo trong vườn cùng Chu Tuyển Niên. Cô vốn định xin người giúp việc một ít hoa quả, nhưng chưa kịp mở miệng, mỗi tối mười giờ lại có người mang đồ ăn khuya đến cho cô.

Điều làm cô thấy kỳ lạ nhất là Chu An An, người bình thường luôn thấy cô không vừa mắt, mấy ngày nay lại im ắng đến lạ, dù có gặp cô thì cũng không có hành động gì quá đáng.

Vì vậy, nơi này càng giống như một nhà tù đầy áp lực.

Còn mỗi ngày Chu Tuyển Niên dẫn cô ra vườn, như là đưa cô đi "phóng thích" vậy. Khi Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật vô vị, nhạt nhẽo và buồn tẻ, thì bất ngờ Chu Từ Thâm chuyển về sống ở Chu gia.

Phải biết rằng, từ khi anh tiếp quản công ty nhà họ Chu, anh chưa từng ở lại Chu gia một đêm nào.

Chu An An thời gian qua vì chuyện Nguyễn Tinh Vãn mang thai mà bị Chu lão gia biết được, đã lo lắng, nên không dám gây phiền phức cho Nguyễn Tinh Vãn. Nghe tin Chu Từ Thâm chuyển về, cô ta hoảng sợ, kéo tay áo của Chung Nhàn:

"Dì ơi, con phải làm sao đây?"


Bình luận

Truyện đang đọc