TÌNH YÊU NGỌT NGÀO VÀ ẤM ÁP

Sau khi Trình Vị đưa Nguyễn  Tinh Vãn đến trước cửa phòng, anh đưa cho cô thẻ phòng:

“Tinh Vãn, mình ở đối diện, lát nữa đến giờ, mình sẽ xuống gọi cậu nhé.”

Nguyễn  Tinh Vãn mỉm cười gật đầu:

“Được.”

Vào phòng, Nguyễn  Tinh Vãn đặt đồ xuống, vào trong phòng tắm rửa mặt xong, rồi đi ra ban công, tựa vào lan can để đón gió.

Phòng của cô ngay đối diện với hồ nhân tạo, từ xa nhìn lại, mặt hồ còn đẹp hơn trước, như được tô điểm bằng vô số viên kim cương nhỏ, lấp lánh ánh sáng.

Nguyễn  Tinh Vãn lắc đầu, đẩy những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu.

Dưới ánh nắng, cô thoải mái vươn vai, khi quay lại, phát hiện trên ban công bên cạnh, không biết từ khi nào có một người đứng đó.

Nguyễn  Tinh Vãn: “…”

Cô dừng lại động tác vươn vai, cả người cứng đờ không nhúc nhích.

Còn Chu Từ Thâm thì như không phát hiện ra sự hiện diện của cô, chỉ nhìn về phía trước với vẻ mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc gì.

Nguyễn  Tinh Vãn từ từ rút tay về, môi mím lại, dường như đang do dự không biết có nên mở miệng hay không.

Sự kiện xác suất một phần nghìn này, đã không thể gọi là trùng hợp nữa rồi.

Đích thực là cố ý.

Người đàn ông đáng ghét này lại muốn làm gì?

Quả thật là không hết chuyện.

Nguyễn  Tinh Vãn tiến thêm một bước: “Chu…”

“Chu tổng, đây là báo cáo tài chính của toàn khu nghỉ dưỡng trong năm nay, cùng với kế hoạch phát triển cho năm sau. Chúng tôi dự định xây dựng thêm một công viên nước bên cạnh hồ nhân tạo, để tăng thêm các trò chơi.”

Nguyễn  Tinh Vãn ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn ngơ ngác.

Lúc này, người đàn ông dường như cũng nhận ra sự hiện diện của cô, quay đầu lại lịch sự nói:

“Chào quý cô, tôi là quản lý của khách sạn này, có cần tôi giúp gì không?”

“Xin… xin lỗi.”

Nguyễn  Tinh Vãn vội vàng trở lại phòng, cảm thấy hết sức ngượng ngùng.

Hiện tại, điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn là không nói ra lời nào.

Nếu không, người đàn ông đáng ghét đó có lẽ sẽ chế nhạo cô vì tự cho mình là quan trọng.

Trên ban công.

Chu Từ Thâm lật lại báo cáo tài chính trước mặt, rồi đưa tài liệu cho người quản lý.

Người quản lý tiếp tục nói:

“Về dự án công viên nước, Chu tổng thấy thế nào?”

“Làm một bản kế hoạch chi tiết cho tôi.”

Trong khi nói, Chu Từ Thâm liếc qua ban công bên cạnh không có người, sau đó nhìn về mặt hồ xa xa, giọng điệu bình thản

“Thêm một khu vực cho trẻ em nữa.”

Người quản lý có vẻ không ngờ tới điều này, sau một chút ngạc nhiên, nhanh chóng phản ứng lại, đáp:

“Vâng, tôi sẽ yêu cầu họ làm xong bản kế hoạch sớm nhất có thể.”

Chu Từ Thâm chỉnh ống tay áo, quay người trở lại phòng.

Sau khi người quản lý rời đi, không lâu sau, Lâm Nam gõ cửa bước vào:

“Chu tổng, tôi đã xác minh xong quy trình tổ chức hội nghị thường niên của Công Nghệ Tinh Động.”

Chu Từ Thâm ngồi trên ghế sofa, tay dài nhẹ nhàng gõ lên đầu gối: “Nói đi.”

“Buổi trưa họ sẽ đi ăn tại nhà hàng trên hồ, buổi chiều có chèo thuyền và các hoạt động thư giãn khác, có thể tự chọn tham gia. Tối nay lúc bảy giờ sẽ bắt đầu hội nghị thường niên tại phòng tiệc, sáng mai có một chương trình leo núi, sau bữa trưa sẽ trở về Nam Thành.”

Chu Từ Thâm nói: “Mọi thứ đã được chuẩn bị xong chưa.”

Lâm Nam gật đầu: “Chu tổng yên tâm, tất cả đã được chuẩn bị kĩ ạ”

Chu Từ Thâm nhướng mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Chương 462

Nguyễn  Tinh Vãn rửa mặt bằng nước lạnh trong suốt hai phút mới làm giảm bớt sự ngượng ngùng bao phủ quanh mình, không biết do mình hay do căn phòng, cô cảm thấy thật ngột ngạt.

Cô thay đồ xong, chuẩn bị xuống lầu đi dạo một chút, hít thở không khí trong lành.

Nhưng không ngờ, trong thang máy, cô lại gặp được người quản lý khách sạn mà cô đã thấy trước đó đang báo cáo công việc với Chu Từ Thâm.

Người quản lý nhận ra cô, chào bằng cách gật đầu nhẹ.

Nguyễn  Tinh Vãn mỉm cười, tựa vào tường thang máy, nhìn các tầng từ từ đi xuống.

Một lúc sau, cô đột nhiên mở miệng hỏi:

“Khách sạn ở đây có phải thuộc tập đoàn Chu Thị không?”

Người quản lý nghe vậy, quay đầu hỏi: “Đúng vậy.”

Nói xong, anh ta nhớ đến cảnh tượng lúc nãy, không chắc chắn hỏi:

“Quý cô, cô có quen biết với Chu tổng không?”

Nguyễn  Tinh Vãn cười gượng: “Trước đây có gặp.”

Người quản lý nghĩ rằng cô có thể là người của Công Nghệ Tinh Động đến tham gia hội nghị thường niên, việc quen biết Chu tổng cũng không có gì lạ, nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói để kéo dài câu chuyện:

“Ngoài khách sạn, toàn bộ khu nghỉ dưỡng đều thuộc tập đoàn Chu Thị. Chu tổng đến đây lần này cũng là để kiểm tra công việc cuối năm.”

Nguyễn  Tinh Vãn gật đầu, do dự một chút rồi hỏi:

“Vậy anh ấy… đến từ khi nào vậy?”

“Vào tối qua.”

Tuy nhiên, người quản lý không nói rằng, những năm trước đây, Chu tổng chưa bao giờ tự mình đến kiểm tra công việc cuối năm. Đêm qua, khi Chu tổng đến, đã khiến toàn bộ khu nghỉ dưỡng hoảng sợ, tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Nhưng dựa trên tình hình sáng nay, mọi thứ đều bình thường, Chu tổng chỉ yêu cầu họ báo cáo công việc mà thôi.

Nghe rằng Chu Từ Thâm đến vào tối qua, Nguyễn  Tinh Vãn hoàn toàn gỡ bỏ sự nghi ngờ trong lòng mình.

Chỉ có điều, tỷ lệ một phần nghìn này cô cũng gặp phải, thực sự là rất xui xẻo.

Người quản lý lại giới thiệu cho Nguyễn  Tinh Vãn một số cảnh đẹp xung quanh và những nơi có thể đến.

Khi thang máy đến tầng một, Nguyễn  Tinh Vãn cảm ơn và rời khỏi sảnh khách sạn.

Tuy nhiên, cô không đến những nơi mà người quản lý đã nói, mà chỉ đi lang thang vô định.

Không biết đã qua bao lâu, cô lại đi đến hồ nhân tạo.

Cô đứng trên cầu, yên lặng đón gió, để tâm trí mình thư giãn.

Có thể là do yếu tố môi trường, từ khi đến đây, cô không thể không nhớ về khoảng thời gian sống ở An Kiều Trường Nhai.

Cô muốn biết con phố đó có thay đổi gì không, hàng xóm trên phố đã chuyển đi hết chưa.

Còn dì Hứa, di Tần......…

Họ có khỏe không.

Nguyễn  Tinh Vãn cảm thấy, cả đời này có lẽ cô khó tìm lại được những nơi cổ kính và yên tĩnh như vậy, cũng sẽ không có những khoảnh khắc thư thái và dễ chịu như thế nữa.

Không biết đã trôi qua bao lâu, điện thoại của Nguyễn  Tinh Vãn reo lên.

Đó là cuộc gọi từ Trình Vị.

“Tinh Vãn, cậu không ở trong phòng à?”

“Xin lỗi,vmình ở bên ngoài khách sạn, quên nói với cậu, mình sẽ trở về ngay.”

Trình Vị nói: “Không sao, mình sẽ đợi cậu ở dưới khách sạn.”

Khi cuộc gọi kết thúc, Trình Vị rời khỏi cửa phòng của Nguyễn  Tinh Vãn, đi bấm thang máy.

Lúc này, hình bóng của Chu Từ Thâm xuất hiện từ một bên, đứng cạnh anh.

Trình Vị lên tiếng trước:

“Chu tổng xuất hiện ở đây không phải là trùng hợp chứ. Thực sự không ngờ, Chu tổng lại tốn công sức để tạo cơ hội gặp Tinh Vãn như vậy.”

Chu Từ Thâm lạnh lùng đáp lại:

“Tôi cũng không ngờ, Trình tổng lại không còn chút tự trọng nào, hay là, tối đó Trình tổng nhìn không rõ?”

Trình Vị nắm chặt tay, quay đầu nhìn về phía anh, mặt đầy vẻ tức giận, mà vẫn phải kìm nén.

Chu Từ Thâm nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, môi mỏng nhếch lên, nở nụ cười chế nhạo.

Bình luận

Truyện đang đọc