TÌNH YÊU NGỌT NGÀO VÀ ẤM ÁP

Bùi Sam Sam vừa lái xe vừa chậc lưỡi:

"Không ngờ hắn còn có lúc trông giống con người, rốt cuộc cũng không còn lén lút nữa."

Nguyễn  Tinh Vãn hơi khó hiểu: "Lén lút gì cơ?"

Bùi Sam Sam nhận ra mình lỡ lời, cười gượng hai tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác:

"À… mình nói bâng quơ thôi mà. Đúng rồi, cậu ở bên đó chơi thế nào? Có vui không?"

Lần này, đến lượt Nguyễn  Tinh Vãn im lặng.

Một lát sau cô mới nói: "Không có chơi gì cả, chỉ ở đó trông em bé."

Bùi Sam Sam không thể tin được, mở to mắt:

"Trông em bé? Em bé nào?"

Nguyễn  Tinh Vãn thở dài:

"Là em bé của một dì hàng xóm. Con trai bà ấy vừa sinh đứa thứ hai, nhưng vì bận việc nên gửi con về cho bà chăm sóc. Sau khi mình đến, dì Tần bị cảm, sợ lây cho đứa bé nên giao lại cho dì Hứa chăm sóc. Đúng lúc mình cũng ở đó, nên giúp đỡ một chút."

Bùi Sam Sam: "..."

Lời giải thích này quả thật quá khó tin.

Bùi Sam Sam hỏi: "Tinh Tinh, đứa bé đó bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mình chưa hỏi, nhưng trông bé nhỏ xíu, chắc vừa đầy tháng không lâu."

Bùi Sam Sam càng khó hiểu hơn:

"Không phải chứ, trẻ mới đầy tháng, bố mẹ nó yên tâm để con lại một mình với bà nội sao? Dù thế nào cũng phải đợi bé cai sữa chứ, mà trong tình huống như vậy, chẳng phải nên đón bà nội đến ở cùng sao? Sao lại nhẫn tâm bỏ con lại một mình?"

Nghe vậy, Nguyễn  Tinh Vãn cũng ngẩn ra. Nếu không phải Bùi Sam Sam nhắc đến, cô đã hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.

Trong hai ngày qua, đứa bé luôn ở bên dì Hứa. Dì Tần thỉnh thoảng có ghé qua xem, nhưng có vẻ bà không thân thiết với đứa bé lắm, ngược lại dì Hứa lại chăm bé rất thành thạo.

Mặc dù nói là dì Tần bị cảm, nhưng có vẻ như câu chuyện này cũng không hoàn toàn hợp lý.

Vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu Nguyễn  Tinh Vãn, cho đến khi về đến nhà. Trong lúc dọn dẹp tủ quần áo, cô nhìn thấy mấy bộ đồ trẻ con ở góc tủ, một ý nghĩ đáng sợ và điên rồ bất chợt lóe lên trong đầu cô.

Đứa bé chưa đặt tên, nhà dì Hứa chất đầy đồ dùng cho trẻ sơ sinh, và.........…

Chu Từ Thâm đã hỏi cô hai lần, rằng liệu cô có muốn lén mang đứa bé đi hay không.

Với tính cách của gã đàn ông đó, chắc chắn hắn không thích trẻ con, nhưng lần này, hắn lại có thể bình tĩnh ở bên cạnh cô suốt hai ngày để chăm đứa bé mà không hề phàn nàn hay khó chịu.

Hơn nữa, cách hắn bế đứa bé không hề lạ lẫm.

Ngoài ra, còn có cả mấy bộ quần áo trong tủ, thậm chí cả câu nói của bà hàng xóm và dì Tần khi cô rời đi.

Tất cả điều này, có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Khiến cô không thể không nghi ngờ một khả năng đó là........

Nguyễn  Tinh Vãn vội vàng cầm áo khoác lên, xoay người bước nhanh ra khỏi cửa.

Bùi Sam Sam đang đánh răng, nghe thấy động liền bước ra khỏi phòng tắm, thấy Nguyễn  Tinh Vãn đang mang giày liền hỏi:

"Tinh Tinh, muộn thế này rồi, cậu đi đâu vậy?"

Nguyễn  Tinh Vãn vội vàng nói:

"Mình phải đi An Thành một chuyến."

"Cậu không phải vừa mới về sao? Quên đồ gì à?"

"Không, có việc mình cần phải xác nhận."

Bùi Sam Sam lần đầu tiên thấy cô lo lắng và gấp gáp như vậy, liền nhanh chóng bỏ bàn chải xuống rồi chạy vào phòng tắm:

"Muộn thế này bắt taxi không dễ đâu, cậu đợi mình một chút, mình sẽ đi cùng cậu."

Chương 510

Trên xe, Nguyễn  Tinh Vãn đã đặt hai vé máy bay sớm nhất để đến An Thành.

Nhưng dù đã cố gắng nhanh nhất có thể, khi họ xuống máy bay, trời đã là 6 giờ sáng ngày hôm sau.

Đứng trước cửa nhà dì Hứa, tim Nguyễn  Tinh Vãn đập nhanh mà trước nay chưa từng vậy.

Cô hít một hơi thật sâu, đợi cho mình bình tĩnh lại, sau đó mới đưa tay gõ cửa.

Trong nhà, dì Hứa vừa mới dậy, mở cửa ra thấy Nguyễn  Tinh Vãn đứng bên ngoài, ngạc nhiên hỏi:

"Tinh Vãn, sao cháu lại......................."

Nguyễn  Tinh Vãn mím môi:

"Dì Hứa, cháu muốn thăm lại đứa bé."

Dì Hứa ngây người trong chốc lát, không nói gì.

Nguyễn  Tinh Vãn không chờ được câu trả lời, liền chạy thẳng vào nhà.

Bùi Sam Sam thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.

Nhưng đứa bé như thể biến mất vào hư không, trong nhà không còn lại bất cứ thứ gì.

Khi Nguyễn  Tinh Vãn đứng đó thất thần, dì Hứa bước tới, nhẹ nhàng nói:

"Dì Tần bị cảm mãi không khỏi, tối qua con trai và con dâu bà ấy đã đến đón đứa bé đi rồi."

Nguyễn  Tinh Vãn há miệng nhưng không biết nói gì, nước mắt chực trào.

Dì Hứa thở dài không tiếng động, biết cô đang nghĩ gì, nhưng không thể nói sự thật, chỉ có thể vỗ nhẹ vai cô:

"Tinh Vãn, rồi sẽ có đứa bé khác thôi."

Nguyễn  Tinh Vãn cắn chặt môi, cố gắng không khóc, khẽ lẩm bẩm:

"Cháu đã nghĩ........ Cháu gần như đã chắc chắn rồi................."

Nhưng cuối cùng, chỉ là cô đã nghĩ quá nhiều.

Dì Hứa nói:

"Tinh Vãn, nếu cháu muốn thăm đứa bé, dì sẽ hỏi địa chỉ của dì Tần cho cháu."

Nguyễn  Tinh Vãn lắc đầu: "Không cần đâu."

"Tinh Vãn..................."

"Xin lỗi dì Hứa, cháu về trước đây."

Nói xong, Nguyễn  Tinh Vãn xoay người bước ra ngoài, bóng lưng trông thật cô đơn.

Bùi Sam Sam nở nụ cười gượng với dì Hứa, gật đầu chào rồi cũng nhanh chóng đi theo.

Lúc này, trời chỉ vừa tờ mờ sáng, đèn đường hai bên bờ sông tỏa ánh sáng màu cam nhạt, lạnh lẽo và u buồn.

Nguyễn  Tinh Vãn cúi đầu, lặng lẽ bước đi.

Bùi Sam Sam bước theo, gãi đầu rồi nói:

"Tinh Tinh, tất cả là tại mình. Nếu không phải mình nói lung tung khiến cậu hiểu lầm, thì cậu cũng sẽ không................"

Nguyễn  Tinh Vãn khẽ lắc đầu:

"Không phải lỗi của cậu, là mình, là mình quá nhạy cảm."

Có lẽ vì đã ở bên đứa bé quá lâu trong hai ngày qua nên cô mới sinh ra sự khao khát như vậy.

Nhưng nghĩ lại, trong tai nạn xe nghiêm trọng đó, làm sao đứa bé có thể sống sót được.

Nguyễn  Tinh Vãn thở dài: "Sam Sam, chúng ta về thôi."

Sau khi Nguyễn  Tinh Vãn rời đi, dì Hứa mới gọi điện cho Chu Từ Thâm:

"Tiểu Thâm, Tinh Vãn đã đi rồi."

"Biết rồi."

Chu Từ Thâm ngừng một lát, rồi nói thêm:

"Chiều nay sẽ có chuyến bay, tôi sẽ cho người đưa mọi người rời khỏi đó. Vì cô ấy đã nghi ngờ, nên không thể ở lại đó nữa."

Dì Hứa thở dài:

"Con thật là................... Nếu Tinh Vãn biết sự thật, con bé sẽ hận con đấy."

"Chỉ thêm một việc nữa thôi."

Nguyễn  Tinh Vãn không chỉ hận anh, mà còn có thể g.i.ế.c anh.

Sau khi cúp máy, Chu Từ Thâm cất điện thoại, khoác áo khoác và ra ngoài.

Sau khi trở về Nam Thành, cả Nguyễn  Tinh Vãn và Bùi Sam Sam đều chưa được nghỉ ngơi. Khi họ đến nơi, Bùi Sam Sam ngáp liên tục:

"Tinh Tinh, chúng ta về ngủ bù đi, dù sao studio cũng có Tiểu Thầm........"

Nguyễn  Tinh Vãn thu lại suy nghĩ và nói:

"Cậu về ngủ đi, mình không buồn ngủ. Mấy ngày qua công việc còn rất nhiều."

Bùi Sam Sam biết rằng khi Nguyễn  Tinh Vãn đã bướng bỉnh thì không ai có thể lay chuyển được, hơn nữa lúc này tâm trạng cô chắc chắn rất phức tạp, cô cũng không thể nào ngủ được.

Bùi Sam Sam ngáp thêm một cái:

"Được rồi, vậy cậu đến studio trước đi, đừng lo cho mình, mình sẽ gọi taxi."

Nguyễn  Tinh Vãn gật đầu:

"Vậy mình đi trước đây."

Bình luận

Truyện đang đọc