TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 21

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Sắc mặt Đỗ Khê Nhiễm sa sầm với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Diệp Nam Nịnh còn định nói thêm gì nữa nhưng Đỗ Khê Nhiễm đã xua tay, ngoảnh mặt sang hướng kia và đưa lưng về phía cô: "Ra ngoài đi, chị muốn ngủ."

"À, vâng." Trước khi đi, Diệp Nam Nịnh nhìn đối phương thêm cái nữa, lại giúp chị kéo chiếc áo khoác giờ đã trượt xuống lên che khuất bả vai rồi mới ra ngoài trong lặng lẽ.

Buổi chiều, khi mở họp, tất cả các đồng nghiệp đều phát hiện tâm trạng Đỗ Khê Nhiễm không được tốt, đặc biệt là lúc gọi Diệp Nam Nịnh. Giọng cô hết sức lạnh lùng, khiến họ nhớ tới nỗi sợ vì bị khống chế khi vừa mới đến nhóm của Đỗ tổng.

"Diệp Nam Nịnh, em báo cáo trước."


Đầu tiên, Diệp Nam Nịnh đưa mắt nhìn thoáng qua các đồng nghiệp trước, sau đó lại tưởng tượng tất cả họ là bánh bao, bấy giờ cô mới cúi đầu nhìn vào sổ ghi chép, tập trung báo cáo tình hình công việc của mình.

Cảnh này nhìn sao cũng thấy giống bé ngoan bị cô giáo điểm tên.

Hứa Hoan: Thương thương.

"Hứa Hoan, đến lượt em." Đỗ Khê Nhiễm nói.

Hứa Hoan hối hận: Lại thương thương bản thân lần nữa.

Kết thúc cuộc họp, cả bọn trở về chỗ ngồi, bắt đầu xì xầm bàn tán. Hứa Hoan hiếu kì nói: "Đỗ công chúa đây là sao vậy? Sao ngủ một giấc thức dậy mà cơn tức cũng dậy theo luôn rồi?"

Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói: "Có thể... là do em."

Những người khác nghe thế thì lập tức tụm vào: "Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?"

Bị nhiều người nhìn như vậy, Diệp Nam Nịnh có hơi hồi hộp. Cô nhỏ giọng nói: "Em nói chỉ ngủ há miệng dễ chảy nước miếng."


Lát sau, một tràng cười nổ ra tại đây. Những nhân viên khác cũng không khỏi nhìn qua.

"Ể, quan hệ của Diệp Nam Nịnh và đồng nghiệp cũng khá tốt nhỉ." Cô nàng đại học A cười nói.

Hồ Hàm Xảo nghe thế thì liếc mắt nhìn sang bên kia, sau đó bĩu môi khinh thường. Quay đầu thấy Yến Chính Hạo đang nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Nịnh, cô ta lại càng tức tối.

"Tiểu Diệp à, em đây là điên cuồng nhảy Disco trên điểm mấu chốt của Đỗ công chúa đó." Một đồng nghiệp nữ nhỏ giọng nói với cô.

Diệp Nam Nịnh: ?

"Em đừng thấy Đỗ tổng bận lên không thèm trang điểm, chải đầu mà lầm. Thực ra chị ấy để ý lắm, ghét nhất là ai nói chỉ xấu."

Cả bọn che miệng cười khúc khích, Diệp Nam Nịnh chợt vỡ lẽ: "Đây là cảm giác của người đẹp ư?"

Cả bọn: "..."

Hứa Hoan âm trầm nói: "Không ngờ em mang gương mặt lạnh lùng, lãnh cảm như vậy mà cũng muốn giành công việc với vua nịnh nọt chị nữa cơ đấy?"


Một đồng nghiệp nữ khác cười nói: "Phải đó. Đỗ tổng cũng đâu có ở đây, tem tém lại bớt."

Diệp Nam Nịnh chân thành nói: "Không phải nịnh nọt. Đỗ tổng thật sự rất đẹp mà. Đỗ tổng là đẹp nhất."

"Giỏi! Một diễn viên chân chính thì phải giữ vững tín niệm của bản thân. Hy vọng em có thể luôn luôn duy trì." Hứa Hoan giơ ngón cái, nhưng vừa ngẩng đầu thì đã lập tức biến sắc, "Ai da má ơi, là cơn gió nào thổi Đỗ công chúa ngài đến đây vậy?"

Cả bọn giật mình, đồng loạt ngẩng đầu, thấy Đỗ Khê Nhiễm đã đứng bên cạnh chỗ mình tự bao giờ, đang nhìn các cô bằng ánh mắt lạnh như băng giá, ngập tràn sát khí.

Cực kì giống cô chủ nhiệm nấp sau cửa phòng học rình học sinh.

"Không tới thì làm sao nghe được cuộc nói chuyện xuất sắc vậy chứ?" Đỗ Khê Nhiễm cười lạnh nói.
Hứa Hoan vội lên tiếng: "Tụi em nói giỡn thôi. Ai không biết chị chính là hoa khôi của tầng này. Không đúng, chắc chắn phải là hoa khôi của cả công ty! Các khách hàng ai ai cũng la hét muốn hợp tác với chị kia kìa. Dù sao thì làm việc cùng người đẹp, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn, ahaha."

"Mau làm việc đi, vua nịnh nọt." Đỗ Khê Nhiễm làu bàu, sau đó lại nhìn sang Diệp Nam Nịnh.

Diệp Nam Nịnh ngồi thẳng lưng, chờ bị quở trách. Nào ngờ Đỗ Khê Nhiễm lại hỏi cô: "Muốn uống gì?"

Mãi lâu sau, Diệp Nam Nịnh mới thốt ra được một tiếng thì thào: "Ha?"

Đỗ Khê Nhiễm cúi người, véo lỗ tai cô nàng, nói bên tai: "Uống cái gì, chị mời. Giờ nghe chưa?"

Diệp Nam Nịnh tê rần cả người, hận không thể điếc đặc ngay lúc này.

"Cà phê hay trà sữa?" Đỗ Khê Nhiễm đứng dậy hỏi.

Bên tai như còn vương lại nhiệt độ của chị, Diệp Nam Nịnh lén véo tay mình, cố tỏ ra bình tĩnh: "Dạ sao cũng được."
"Vậy cà phê đi." Đỗ Khê Nhiễm lại nhìn sang những người khác một lượt.

Hứa Hoan: "Em muốn Latte."

Đồng nghiệp nữ: "Caramel macchiato."

Đồng nghiệp nam: "Tôi cũng muốn Latte."

Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười rồi trở lại văn phòng.

Nửa tiếng sau, các đồng nghiệp trong nhóm nhìn ly cà phê duy nhất của Diệp Nam Nịnh, rơi những giọt nước mắt sám hối mà hâm mộ.

Diệp Nam Nịnh sợ hãi nhìn ly cà phê trước mắt. Dựa theo quy tắc xã giao thì có phải cô nên khách sáo một chút, hỏi xem liệu mọi người có muốn uống hay không?

Nhưng mà... đây là Đỗ Khê Nhiễm gọi cho cô nha!

Biết bao nhiêu đồng nghiệp, chỉ một mình cô có!

Làm tròn lên thì đây chính là quà rồi.

"Không thể không nói, về phương diện nào đó thì Đỗ công chúa thật sự..." Hứa Hoan nhỏ giọng nói, "... quá ấu trĩ. Còn cố ý chọc giận tụi mình nữa chứ."
Những đồng nghiệp khác cũng gật đầu lia lịa.

Diệp Nam Nịnh sợ bọn họ sẽ trách Đỗ Khê Nhiễm, bèn buột miệng thốt lên: "Em mời mọi người uống vậy. Mọi người cứ gọi thoải mái."

Các đồng nghiệp nhìn cô, cười vui vẻ.

Hứa Hoan hỏi: "Không phải em nghĩ tụi chị giận đấy chứ?"

Diệp Nam Nịnh: Chẳng lẽ không phải sao?

"Úi giời yên tâm, mấy chuyện cỏn con này. Em chờ xem, chờ đến khi chỉ vui lên, nói không chừng sẽ mời hết bọn chị, chừa em lại." Hứa Hoan cười khanh khách không ngừng.

Diệp Nam Nịnh: !!!

Vậy rốt cuộc có nên muốn Đỗ tổng vui lên hay không đây?

Mang tâm trạng rối rắm, phức tạp, Diệp Nam Nịnh cầm ly lên uống một ngụm.

"Khụ khụ khụ khụ!"

"Sao vậy?" Hứa Hoan rút tờ giấy đưa qua, "Đừng phun ra."

Diệp Nam Nịnh vội chùi miệng, đau đớn nhìn nhãn dán trên ly nước.
Không xong, vừa nãy nói sao cũng được, Đỗ tổng bèn sao cũng được mà gọi cho cô ly Americano. Rất tỉnh táo tinh thần, nhưng cũng rất đắng.

Vừa rồi vì quá hồi hộp, sợ nói nhiều sẽ lộ cảm xúc nên cô không dám dặn Đỗ tổng gọi theo yêu cầu hàng ngày của mình, sợ phiền phức. Kết quả giờ phiền thật rồi. Cô là dân hảo ngọt, cà phê bình thường chỉ gọi mấy thứ như Cappuccino.

"Em thuật lại tình hình bên phía Trần tổng xem." Hứa Hoan nói, "Có tài liệu gì không?"

"Có." Diệp Nam Nịnh vốn không phụ trách vụ thu mua này, nhưng vì đi công tác cùng Đỗ Khê Nhiễm nên vô hình trung cô lại gánh thêm một phần công việc. Cô cố gắng phối hợp với Hứa Hoan, cùng nhau làm mô hình đánh giá giá trị cho những công ty mục tiêu kia.

Chẳng mấy chốc mà Diệp Nam Nịnh đã chìm trong công việc, bận suốt một buổi chiều. Đến giờ tan tần thì hơn một nửa số nhân viên đã rời đi.
Yến Chính Hạo bước đến, hỏi: "Diệp Nam Nịnh, lần này cậu đi công tác cảm giác thế nào?"

Diệp Nam Nịnh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: "Mình đang xem số liệu, không có thời gian nói chuyện phiếm."

Chung quanh có người đang chú ý chỗ này. Yến Chính Hạo bị quê, ngượng ngùng xoay người.

Một cô gái xinh đẹp bước đến từ phía đối diện. Cậu ta gật đầu chào hỏi: "Đỗ tổng."

Đỗ Khê Nhiễm đến gần, ẩn ý quan sát Yến Chính Hạo một lượt. Thấy túi xách cậu ta đeo là hiệu LV, thắt lưng hiệu G, ngoại hình trông cũng khá, học trường có tiếng, công việc cũng không tệ, rất được các cô nàng trẻ tuổi ưa thích. Rồi cô lại quay đầu nhìn sang người không hề có phản ứng gì là Diệp Nam Nịnh, biểu cảm cô nàng như muốn đẩy người ta ra xa ngàn dặm. Không biết nghĩ đến điều gì mà Đỗ Khê Nhiễm cau mày thật khẽ.
Đúng lúc này, Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, mắt ánh lên một chút thần thái: "Đỗ tổng, chị về à?"

"Ừ, em cũng phải về đấy."

"Ơ?"

"Ơ cái gì mà ơ. Đi công tác về còn chưa được nghỉ. Hôm nay về lo mà nghỉ ngơi đi." Đỗ Khê Nhiễm ra lệnh.

"Không sao đâu. Công việc em làm không nhiều bằng chị, không mệt lắm." Diệp Nam Nịnh nói.

Đỗ Khê Nhiễm không khuyên nữa, có chí cầu tiến là chuyện tốt. Trước khi đi, cô nhìn thoáng qua ly cà phê gần như là không hề động đến trên bàn: "Sao không uống?"

Diệp Nam Nịnh vội cầm ly lên, húp một ngụm thật to, uống một hơi tận nửa ly nhưng lại chần chờ không dám nuốt, chỉ phồng má mỉm cười với Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ Khê Nhiễm: "..."

Phải gồng cả buổi mới nuốt xong, gương mặt trước giờ vốn bình tĩnh của Diệp Nam Nịnh cuối cùng cũng có biến đổi lớn, nhăn thành mặt khổ qua: "Ngon... ngon lắm."
Thấy thế, Đỗ Khê Nhiễm: "Vậy sao? Chị không tin."

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc