Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Hôm nay, Đỗ Khê Nhiễm đang làm việc thì đột nhiên nhận được tin phải đi công tác, thậm chí còn đi gấp chẳng kịp về nhà thu dọn đồ đạc. May mà trong văn phòng có để sẵn một ít đồ dùng một lần phòng những tình huống như thế này. Cô cứ thế trực tiếp mang đi, bay sang một thành phố khác.
Đáp xuống sân bay bên kia thì trời đã chạng vạng tối, Đỗ Khê Nhiễm gửi cho Diệp Nam Nịnh một tin báo đến nơi bình an, sau đó chạy thẳng đến công ty khách hàng, còn chẳng có thời gian rảnh để mà trò chuyện.
Bàn bạc với khách hàng đến hơn tám giờ mới cùng nhau đi ăn cơm, suốt bữa cơm cũng liên tục nói chuyện công việc. Cứ thế đến mười giờ hơn, cô mới trở lại khách sạn.
Căn cứ vào tình hình hiện tại thì chuyện hợp tác xem như thuận lợi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mai lại bàn bạc thêm chút nữa là có thể hoàn thành.
Có điều thời tiết ở đây thì không được thuận lợi cho lắm.
Thời tiết của thành phố này bi3n thái có tiếng, một ngày có thể trải nghiệm đủ cả bốn mùa. Giờ đang là tháng Ba mà thời tiết lại như mặt em bé, nói đổi là đổi ngay. Trên đường về khách sạn, Đỗ Khê Nhiễm dính phải trận mưa to bất chợt, ướt nhẹp cả người. Cô vội đi tắm, sau đó nhanh chân phóng lên giường nằm rồi gọi video cho Diệp Nam Nịnh.
Chỉ giây lát là bên kia đã bắt máy.
"Hello."
"Giờ chị mới xong việc đấy à?" Diệp Nam Nịnh bước đến trước màn hình nhìn cô.
"Đúng vậy." Đỗ Khê Nhiễm thấy Diệp Nam Nịnh gửi cho mình mười mấy tin nhắn, "Xin lỗi, còn chẳng được rảnh để trả lời tin nhắn của em."
"Không sao. Em chỉ cảm thấy chị cực quá thôi." Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm bật cười. Cách màn hình vẫn cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng mà ánh mắt em để lộ ra, tim cô như tan chảy. Thì ra được người khác quan tâm sau khi làm việc vất vả là cảm giác ấm áp như thế. Bao nhiêu mệt mỏi trong người nháy mắt đã tan biến hết.
Cô lại càng cảm thấy mối tình này thật sự quá hạnh phúc.
"Hôm nay em đã làm những gì?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Diệp Nam Nịnh kể hết những công việc cũng như hoạt động hàng ngày mình đã làm trong hôm nay một lượt, sau đó hỏi: "Còn chị?"
Đỗ Khê Nhiễm cũng kể lại hành trình của mình, đoạn cười hỏi: "Sao trong những gì em làm hôm nay không có mục nhớ chị vậy?"
"Em có!" Diệp Nam Nịnh vội nói, "Em nhớ chị tới hai mươi bảy lần!"
Đỗ Khê Nhiễm bật cười: "Chị cũng nhớ em. Muốn về sớm quá."
Nghe vậy, Diệp Nam Nịnh nằm bò ra giường, hai tay giơ điện thoại, không kiềm được mà lăn hai vòng, sau đó dịu giọng nói: "Vậy chị về sớm chút đi, em nấu đồ ăn ngon cho chị."
"Chỉ nấu đồ ăn ngon thôi à?"
"Chị còn muốn gì nữa?"
"Em nói xem?" Đỗ Khê Nhiễm li3m li3m môi, vốn là định nhắc cô nàng chuyện hôn.
Nhưng Đỗ Khê Nhiễm đã quá xem thường những suy nghĩ đen tối trong đầu Diệp Nam Nịnh. Diệp Nam Nịnh vừa thấy màu môi tươi tắn của chị thì đã không nhịn được mà nghĩ lung tung. Hơn nữa, hiện Đỗ Khê Nhiễm đang nằm trên giường, không mặc đồ có sẵn của khách sạn, hai cánh tay để ngoài chăn, lâu lâu cử động một cái thì lại lộ phần ng.ực trắng nõn, khiến người ta phải suy nghĩ miên man.
Thế mà người trong cuộc là chị còn chẳng hay biết gì. Như thấy lạnh, chị rụt cả hai tay vào trong chăn, cầm điện thoại nghiêng người sang bên.
Gần như chỉ lia mắt qua một cái là Diệp Nam Nịnh đã bị khe rãnh hết sức rõ ràng kia thu hút. Cô vội ngửa đầu nhìn lên trần nhà, hít thở thật sâu, sau đó mới từ từ cúi đầu nhìn vào màn hình, mặt mày căng thẳng như sắp lâm trận đến nơi.
"Sao em không nói chuyện?" Đỗ Khê Nhiễm vẫy vẫy tay với màn hình, "Lag à?"
Hành động ấy khiến tấm chăn cũng chệch theo, để lộ một phần cảnh xuân. Diệp Nam Nịnh cứng đờ cả người, mặt sắp nóng chín.
Thấy cô nàng không hề nhúc nhích, Đỗ Khê Nhiễm lại càng khẳng định là mạng bị lag. Cô vừa định ngồi dậy thì chiếc chăn đã trượt xuống. Nửa người trên lành lạnh, Đỗ Khê Nhiễm lập tức giữ chăn lại, hệt vừa tỉnh mộng, nhận ra mình gần như là ngủ khỏa thân.
Hai mắt cô trợn tròn, hỏi mà không mấy gì chắc chắn: "Vừa rồi em có thấy hai cái gì là lạ không đấy?"
Diệp Nam Nịnh chột dạ đảo mắt: "Không... không có.. Mạng lag mà, em không thấy gì hết."
"Phải không?" Đỗ Khê Nhiễm quan sát nét mặt của cô nàng, lát sau mới ung dung nói, "Mặt em, đỏ hơi bị rõ đó."
Diệp Nam Nịnh ngụy trang thất bại, chui vào chăn không ngừng cười trộm.
"Coi chừng nổi mụt lẹo." Đỗ Khê Nhiễm trêu.
"Không đâu." Diệp Nam Nịnh cười nói, "Nhìn người không nên nhìn mới bị nổi. Chị là bạn gái em, nhìn sẽ không nổi."
Đỗ Khê Nhiễm cong khóe môi, chỉ ngại trong giây lát thôi, sau đã nghĩ thoáng. Cô nói: "Ừ, khá lắm. Bạn gái là người nhìn được mà. Vậy em cởi qu4n áo để chị nhìn chút đi."
Gương mặt khó khăn lắm mới bình tĩnh của Diệp Nam Nịnh lại "xoạt" một tiếng đỏ bừng. Cô sờ lên hai má, nóng đến mức nấu lẩu luôn cũng được.
"Sao? Không muốn cởi à?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi dồn.
Diệp Nam Nịnh ấp úng, chẳng nói được tròn câu.
Vốn Đỗ Khê Nhiễm chỉ định trêu cô nàng chút thôi, nhưng thấy em mắc cỡ không dám nhúc nhích, trong lòng cô lại lung lay, càng muốn nhìn dáng vẻ của em lúc ngại ngùng. Cô đè thấp giọng: "Nam Nịnh, nhanh lên nào, chị muốn nhìn em."
Diệp Nam Nịnh rúc đầu vào chăn cũng không thể bình tĩnh nổi. Cô lắp bắp nói: "Không mấy... chờ chị về rồi lại xem?"
Đỗ Khê Nhiễm cười tủm tỉm nhìn cô nàng: "Không. Em vừa nhìn thấy của chị rồi, giờ chị muốn nhìn bạn gái, sao khó khăn dữ vậy?"
Diệp Nam Nịnh có vẻ rối rắm.
Đỗ Khê Nhiễm lại nhỏ giọng thì thầm: "Cục cưng, cởi đi."
Tim Diệp Nam Nịnh rúng động: Em cũng không muốn đâu, nhưng chỉ gọi em là cục cưng kìa!
Diệp Nam Nịnh đặt điện thoại đứng tựa, sau đó đỏ bừng mặt mà cởi nút áo ngủ...
Đỗ Khê Nhiễm đưa điện thoại lên sát một chút, ngắm nghía cả buổi: "Ồ quao."
"Nhiễm Nhiễm ngủ ngon! Áaaa!" Diệp Nam Nịnh xấu hổ đến mức vội cúp điện thoại, không ngừng lăn lộn trên giường, kiểu gì cũng chẳng thể chợp mắt.
Cơ mà tình hình bên kia đầu dây cũng chẳng khá hơn là bao. Đỗ Khê Nhiễm chẳng qua chỉ nổi ý xấu, muốn nhìn dáng vẻ cô nàng đỏ mặt khi bị trêu đùa thôi. Nhưng đến khi thật sự thấy được làn da trắng nõn như bạch ngọc, vòng eo thon thả cùng với vùng đồi núi cao cao của đối phương thì hơi thở của cô không khỏi chững lại, sau đó trở nên rối loạn.
Cô rúc vào chăn, sờ lên ng.ực mình, rõ ràng nghe được tiếng tim đập dồn dập hơn thấy rõ, trong thân thể còn dâng trào một sự rung động chưa từng có.
Trước đó, lúc hôn môi, cô chỉ cảm thấy thơm ngọt, mềm mại, lúc ôm thì rất ấm áp, lúc được âu yếm thì là thoải mái. Nhưng hiện tại, rõ ràng cô đã có dụ.c v0ng, một thứ dụ.c v0ng muốn nghiền nát Diệp Nam Nịnh, sau đó khâu lại.
Ngày hôm sau, Đỗ Khê Nhiễm bước ra khỏi khách sạn, bị cơn gió lớn ập vào mặt làm giật cả mình. Gió còn đi kèm với mưa, mà cô thì đi gấp, vốn không mang ô theo, chẳng thể làm gì khác hơn là chạy vào cửa hàng tiện lợi đối diện mua một chiếc ô ứng phó.
Có điều với cái thời tiết quỷ quái này thì che ô cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Chỉ đi một quãng ngắn từ chỗ xuống xe đến công ty của khách hàng thôi mà ống quần cô đã ướt rồi, giày cao gót cũng dính không ít nước.
Bàn bạc với khách hàng trong phòng họp đến trưa, cơ bản là đã xong, Đỗ Khê Nhiễm xách túi về thẳng thành phố B rồi chạy ngay đến công ty, đi thu xếp hợp đồng công việc.
Hứa Hoan thấy bộ dạng tất bật của Đỗ Khê Nhiễm, bèn buông lời cảm thán: "Đỗ tổng ra tay, một người bằng hai. Mới mấy ngày đã giải quyết xong vụ làm ăn. Nếu là chị thì còn không biết phải dây dưa tới chừng nào."
Diệp Nam Nịnh không rảnh trả lời. Từ khi Đỗ Khê Nhiễm bước vào thì ánh mắt cô chưa một giây nào rời khỏi chị, trong đầu bất giác hiện lên nội dung mà tối qua hai người gọi video. Thấy một Đỗ Khê Nhiễm nghiêm túc, giàu kinh nghiệm vào ban ngày, sự đối lập diệu kì ấy khiến trong lòng cô nảy sinh niềm vui sướng cực độ. Chỉ cô mới có thể nhìn đến một mặt khác của chị.
Hạnh phúc quá đi!
Có điều vừa trở lại thì Đỗ Khê Nhiễm đã tập trung xử lí chuyện hợp đồng công việc, hai người vốn không có cơ hội ở riêng, Diệp Nam Nịnh cũng không dám làm phiền chị.
Tối đến, thấy Đỗ Khê Nhiễm tựa vào ghế chợp mắt, biết là chị đang nghỉ ngơi đợi mình, Diệp Nam Nịnh lập tức vùi đầu tăng ca, đẩy nhanh tiến độ.
Cuối cùng, gần chín giờ thì cô tắt máy, đứng dậy đẩy mở cửa văn phòng: "Đỗ tổng, em xong rồi, về nhà thôi."
Đỗ Khê Nhiễm vẫn nhắm mắt, ngủ rất say.
Diệp Nam Nịnh liếc nhìn khu làm việc một cái. Còn số ít các đồng nghiệp đang tăng ca, không ai để ý đến tình hình nơi đây. Cô bèn đóng cửa lại, bước đến trước bàn, gọi: "Nhiễm Nhiễm, về nhà thôi."
Đỗ Khê Nhiễm vẫn không phản ứng.
Diệp Nam Nịnh học theo động tác mà Đỗ Khê Nhiễm hay làm, véo gò má chị một cái, khẽ mỉm cười: "Nhiễm Nhiễm."
Hàng mi Đỗ Khê Nhiễm khẽ động. Cô từ từ hé mắt, uể oải hỏi: "Xong việc rồi à?"
"Dạ." Diệp Nam Nịnh phát hiện trạng thái tinh thần của chị không đúng lắm, bèn quan tâm hỏi, "Chị sao rồi? Có phải khó chịu chỗ nào không?"
"Không sao." Đỗ Khê Nhiễm nói xong lại đứng dậy khỏi ghế, hơi choáng váng. Cô lắc đầu rồi cùng Diệp Nam Nịnh đi ra ngoài, chưa được mấy bước đã cảm thấy chân hơi loạng choạng, vội nắm lấy Diệp Nam Nịnh theo phản xạ.
Diệp Nam Nịnh thấp thỏm nhìn về phía những đồng nghiệp khác, chỉ có Hồ Giai Húc là ngẩng đầu lên nhìn thấy các cô. Cô nàng cười nói: "Tiểu Diệp về hả? Hâm mộ cậu với Đỗ tổng thật đó, ở gần nhau, có thể về chung."
Diệp Nam Nịnh ngượng ngùng cười một tiếng. Khi nắm tay Đỗ Khê Nhiễm đi ngang chỗ Minh Sương thì cô nàng này vừa uống nước vừa nở một nụ cười đầy ẩn ý với cô.
Trên đường về, Diệp Nam Nịnh là người lái xe, chốc chốc lại liếc nhìn sang bên cạnh. Từ khi lên xe đến giờ, Đỗ Khê Nhiễm chỉ tựa vào ghế mà ngủ, cô cũng không tiện mở miệng trò chuyện quấy rầy chị.
Xe dừng lại, Diệp Nam Nịnh mới bước sang bên kia mở cửa xe: "Nhiễm Nhiễm, đến rồi."
Đỗ Khê Nhiễm mơ màng mở mắt, ngồi một lúc mới uể oải xuống xe, sau đó đỡ lấy cánh tay bạn gái.
Diệp Nam Nịnh nhận thấy cơ thể Đỗ Khê Nhiễm càng lúc càng ghì nặng, lại nhìn lên sắc mặt chị tái nhợt, sau đó vươn tay sờ lên trán, đoạn kinh sợ nói: "Nóng quá, hình như chị bị cảm rồi."
"Chắc vậy." Đỗ Khê Nhiễm lẩm bẩm. Lúc tỉnh dậy ở công ty, cô chỉ cho rằng mình chưa ngủ đủ, giờ mới cảm thấy đi đường thôi cũng nặng nề. Cô tựa lưng vào vách thang máy, mệt mỏi khép hai mắt, chỉ muốn ngủ một giấc.
Cửa thang máy hé mở, cơ thể cô đột nhiên nhẹ hẫng, kinh ngạc mở mắt ra lại thấy mình đã được Diệp Nam Nịnh ôm lên.
Đến cửa nhà, Đỗ Khê Nhiễm mới lục tìm chìa khóa trong sự kinh ngạc xen lẫn đờ đẫn. Mở cửa xong, cô lập tức được Diệp Nam Nịnh thả xuống sô pha.
"Em về lấy ít thuốc, chị chờ em tí." Diệp Nam Nịnh vội vã về nhà, lấy hộp y tế ra, tìm thuốc cảm cho Đỗ Khê Nhiễm uống rồi lại ôm chị về phòng.
Từ đầu tới cuối, Đỗ Khê Nhiễm chỉ ngây ra như phỗng, không ngờ đôi cánh tay mảnh khảnh của cô nàng lại lực đến thế.
Diệp Nam Nịnh hứng một thau nước mang đến, giúp Đỗ Khê Nhiễm lau người xong liền úm chị trong chăn, sau đó ngồi bên giường canh chừng.
"Chị ngủ một giấc là được rồi, em về đi." Đỗ Khê Nhiễm thều thào nói, đoác chắc sắc mặt mình lúc này nhất định rất kém, không phù hợp với thần thái của Đỗ công chúa chút nào, thế là lên tiếng đuổi người.
"Không được, phải ra mồ hôi đã. Em ở đây canh chị để chị đừng đá chăn." Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm nhắm mắt, dù đầu óc choáng váng nhưng vẫn không ngủ được. Cô lại ngước mắt, thấy Diệp Nam Nịnh ngồi im lìm bên mép giường, mắt chứa đầy lo âu, bèn nở nụ cười: "Ngồi ở ngoài không lạnh à? Vào đi."
Diệp Nam Nịnh ngơ ngác, mãi đến khi thấy chị vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh mới phát giác mình không nghe lầm.
Cô không từ chối mà cởi áo khoác ra rồi lên nằm ngay bên cạnh, vươn tay ôm lấy Đỗ Khê Nhiễm: "Thế này là ấm."
"Ừ."
Chỉ lát sau, Đỗ Khê Nhiễm đã nóng đổ mồ hôi, chỉ không biết là nhiệt độ cơ thể ai cao hơn. Cô liếc nhìn Diệp Nam Nịnh, người sắp bị hấp chín đến nơi nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, hơi cong khóe môi, giọng mũi đặc sệt: "Không ngủ được à? Đang nghĩ gì đấy?"
Diệp Nam Nịnh siết chặt tay, cười khanh khách nói: "Giờ em muốn hôn chị quá."
Đỗ Khê Nhiễm: "Không được. Đang cảm, sẽ lây."
"Không đâu."
Vừa dứt lời thì Diệp Nam Nịnh đã ngậm lấy đôi môi của Đỗ Khê Nhiễm. Chính vào lúc cô chạm đến nơi đầu lưỡi mềm mại thì lại đột nhiên cứng đờ cả người. Cô cúi đầu nhìn người bên dưới một cách khó tin, chỉ thấy Đỗ Khê Nhiễm đang vươn một tay bóp lên. Bắt gặp ánh mắt cô, người đẹp ốm yếu ấy còn cười giảo hoạt, niết mạnh thêm một cái nhân lúc cô còn đang sững sờ: "Cục cưng, nói chờ chị về để chị nhìn đâu?"
_____________