TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Về đến nhà, Diệp Nam Nịnh hỏi Đỗ Khê Nhiễm có muốn uống ít canh giải rượu không. Đỗ Khê Nhiễm không tài nào từ chối nổi món canh giải rượu cô nàng nấu, với cả cũng muốn ở bên nhau thêm chút nữa, thế là đồng ý.

Diệp Nam Nịnh loay hoay trong bếp, Đỗ Khê Nhiễm thì ngồi bên bàn, chống mặt quan sát nhất cử nhất động của đối phương, vờ lơ đễnh hỏi: "Hôm nay em nói gì với Minh Sương vậy?"

Diệp Nam Nịnh ấp úng: "Đâu có gì đâu."

"Không có à? Chị... Đồng nghiệp chị nói thấy hai người xì xầm cả tối, chuyện trò phải gọi là vui vẻ vô cùng." Đỗ Khê Nhiễm nói.

Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh mãi một lúc, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Tuy nhiên, tay cô lại bị Đỗ Khê Nhiễm vỗ một cái.

"Coi chừng bỏng."

Diệp Nam Nịnh lấy tay ra khỏi nắp nồi, lắp bắp hỏi: "Nếu... nếu em nói chuyện tụi mình cho người khác thì chị có giận không?"

Đỗ Khê Nhiễm ngẫm mất hai giây: "Em nói cho cô ta hết rồi à?"

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.

"Em cũng tin tưởng cô ta quá đấy chứ." Đỗ Khê Nhiễm nói.

Diệp Nam Nịnh nghe ra được mùi chua chua từ câu ấy, kinh ngạc hỏi: "Đỗ tổng, chị đang... ghen đấy hả?"

"Không có." Đỗ Khê Nhiễm lập tức phủ nhận, mắt cũng dời sang nơi khác, "Chị chỉ lo em bị cô ta lừa thôi. Lỡ đâu có người lợi dụng chuyện này đi nói lung tung thì sao?"

"Cậu ấy không làm vậy đâu." Diệp Nam Nịnh nói.

Nghe giọng điệu khẳng định chắc nịch của cô nàng, tự dưng Đỗ Khê Nhiễm lại thấy khó chịu ngang: "Quả nhiên em rất tin tưởng cô ta."

"Vì chuyện này đối với cậu ấy mà nói không phải chuyện gì xấu, hơn nữa cậu ấy cũng không thích em."

"Sao em biết cô ta không thích?"

"Chính miệng cậu ấy nói mà."

"Chính miệng nói thì là sự thật à? Rõ ràng mới mấy hôm trước còn hẹn em đi chơi, giờ chỉ thuận miệng nói một câu không thích là có thể chứng minh mình thật sự không thích sao? Có khi nào đó chỉ là cái cớ để tiếp tục tiếp cận em không?"

Diệp Nam Nịnh bị một tràng ấy hỏi đến ngơ ngác. Nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng cô vẫn lắc đầu: "Chắc cậu ấy không phải loại người đó đâu. Thích hay không thích gì cũng sẽ nói rõ ràng."

Thấy cô nàng bênh Minh Sương chằm chặp, Đỗ Khê Nhiễm tức giận đến mức đứng dậy đi thẳng khỏi nhà bếp, ra ngồi trên sô pha, mặt cau mày có ôm gối ôm, ánh mắt tức tối như muốn phun lửa.

Lúc này, Diệp Nam Nịnh cũng ngồi xổm xuống trước mặt Đỗ Khê Nhiễm, nhìn chị bằng ánh mắt vô tội: "Đỗ tổng, chị giận đó hở?"

Đỗ Khê Nhiễm xoa xoa huyệt Thái dương: "Chắc tại uống rượu nên cảm xúc hơi quá khích. Em để chị bình tĩnh một chút là được rồi."

Diệp Nam Nịnh vội đứng dậy, ngồi bên cạnh Đỗ Khê Nhiễm, tay giúp chị ấn huyệt Thái Dương một cách nhẹ nhàng.

Đôi mày Đỗ Khê Nhiễm cũng dần giãn ra. Cô thoải mái ngả người, gối lên chân Diệp Nam Nịnh.

"Thật ra em nói chuyện này với Minh Sương cũng vì cậu ấy là người đầu tiên chúc phúc em." Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng nói.

Đỗ Khê Nhiễm mở mắt ra nhìn cô nàng.

"Cậu ấy nói hai ta rất xứng đôi." Diệp Nam Nịnh nói mà bản thân cũng tự đỏ mặt, vội lướt nhanh qua mấy lời này, "Còn nói chị rất đẹp, khen em tinh mắt nữa."

"Thật không? Cô ta nói vậy thật à?" Đỗ công chúa hớn hở, "Khen chị đẹp hả?"

"Dạ." Diệp Nam Nịnh gật gật, lại cúi đầu nhìn người trong lòng, đồng tử phản chiếu hình ảnh chị. Cô không dằn lòng nổi mà vươn ngón tay, vuốt từ giữa mày xuống mũi chị, nhẹ giọng nói, "Em cũng rất khó tin. Chị xinh đẹp như thế mà là của em sao?"

Đỗ Khê Nhiễm cong môi, nắm lấy ngón tay cô nàng, đưa vào miệng cắn một cái.

Diệp Nam Nịnh khẽ run rẩy.

"Giờ tin chưa?" Đỗ Khê Nhiễm tươi cười hỏi.

"Tin rồi." Diệp Nam Nịnh bị hành động đơn giản ấy trêu mà lòng rạo rực, máu chạy rần rần. Dưới tình cảnh ấy, thật khó để khiến người ta đừng suy nghĩ bậy bạ.

Cô nuốt nước bọt, hơi cúi đầu xuống, sắp chạm đến cánh mũi chị, giọng hơi khàn: "Đỗ tổng..."

"Ừ?"

Đỗ Khê Nhiễm ngước nhìn người bên trên, hàng mi dày mà cong vút như cánh bướm đang vỗ sắp bay lên, dụ dỗ cô nhìn vào đôi mắt xinh đẹp mà trong trẻo kia, nơi đó chính là hình ảnh phản chiếu của chính cô.

Diệp Nam Nịnh cảm thấy trái tim mình như bị bóp thật khẽ, không chút sức lực nhưng lại muốn vùng vẫy thoát ra, tóm lại là không thể hít thở bình thường được. Nhịp thở cô càng lúc càng nặng nề, ngay cả Đỗ Khê Nhiễm cũng đã nhận ra.

Đỗ Khê Nhiễm ngơ ngác nhìn cô nàng, mắt chớp vài cái rồi hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào cánh môi người trước mặt, phỏng đoán xem bước tiếp theo em sẽ làm gì.

Hai người dùng dằng một lúc, không khí càng thêm phần mập mờ. Diệp Nam Nịnh gom hết dũng khí, vừa định hái đôi môi đối phương thì lại nghe thấy một tràng những tiếng ùng ục. Cô lập tức nhìn vào bếp, nước trong nồi đã sôi, đang tràn ra ngoài.

Sợ nhà bếp có chuyện, Diệp Nam Nịnh lập tức chạy vào bớt lửa, bắt đầu nấu canh giải rượu. Chỉ lát sau, cô đã bưng một chén canh ra đặt lên bàn trà, thổi thổi: "Đỗ tổng, chị nếm thử xem."

Đỗ Khê Nhiễm ngồi dậy nhấp mấy ngụm, vẫn cho đánh giá năm sao như lần trước.

Vì mai còn phải đi làm nên uống canh xong, Đỗ Khê Nhiễm cũng không nán lại quá lâu. Cảm thấy đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo, cô bèn đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Diệp Nam Nịnh đưa Đỗ Khê Nhiễm ra ngoài, lại đưa đến cửa nhà đối diện, rồi đột nhiên hỏi: "À phải, Đỗ tổng, vậy tối nay chị nói chuyện gì với đồng nghiệp thế?"

"Em nói đồng nghiệp nào?" Đỗ Khê Nhiễm khó hiểu hỏi lại.

"Thì đồng nghiệp nam hay rót rượu cho chị, còn cùng chị đi ra ngoài nữa đó."

"À, anh ta ấy hả, không có nói gì."

Diệp Nam Nịnh im lặng nhìn Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ Khê Nhiễm: "Không nói gì thật. Anh ta chỉ tiện tay rót cho chị ít rượu, sau đó nhân tiện ra ngoài chung với chị thôi."

Diệp Nam Nịnh ngập ngừng nói: "Tiện nhiều thế..."

Đỗ Khê Nhiễm có miệng mà khó lòng giải thích, cũng chợt hiểu được cảm giác của Diệp Nam Nịnh khi bị cô chất vấn ban nãy, bèn cười nói: "Em cố ý đúng không."

Diệp Nam Nịnh nhe răng cười: "Đúng vậy, thế giờ chị đã tin lời em chưa?"

"Tin, chị tin." Đỗ Khê Nhiễm vươn tay xoa xoa đầu cô nàng, "Ngủ ngon, mai gặp nhé?"

"Chị ngủ ngon." Diệp Nam Nịnh thoải mái dụi dụi vào lòng bàn tay đối phương.

"Bye em, về nhà đi." Đỗ Khê Nhiễm cười thu tay, đứng ngay cửa.

"Chị vào đi rồi em về." Diệp Nam Nịnh nói.

Đỗ Khê Nhiễm đứng sau cánh cửa, chỉ chừa lại một khe hở, nói: "Rồi, chị vào rồi, em về đi, chị nhìn em về."

"Không, chờ chị đóng cửa rồi em lại về."

"Em về trước đi."

"Ai da, rốt cuộc hai người có vào không." Một bà thím bên cạnh kéo hai cái thùng rác đi qua, "Làm ơn cho qua."

Diệp Nam Nịnh cười ngại ngùng, sau đó lui trở vào nhà mình. Chờ bà thím đi qua, hai người mới nhìn qua đối phương, rồi đồng thời bật cười.

Đóng cửa lại xong, Đỗ Khê Nhiễm không khỏi lắc đầu thở dài... Đỗ Khê Nhiễm ơi là Đỗ Khê Nhiễm, yêu vào cái ấu trĩ làm sao!

Hôm sau, hai người ngồi trong nhà ăn sáng. Đỗ Khê Nhiễm nhìn quả trứng chiên trái tim trên vắt mì, thầm nghĩ Diệp Nam Nịnh cũng chẳng trưởng thành là bao, sau đó cười ăn sạch cái trứng.

Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Đỗ tổng, ờ thì... chị biết hôm nay ngày gì không?"

"Biết chứ." Đỗ Khê Nhiễm buột miệng nói, "Ngày kí hợp đồng với khách hàng chứ gì."

Diệp Nam Nịnh: "... Đúng."

Đỗ Khê Nhiễm: "Hay là thứ Tư?"

"... Cũng đúng."

Thấy cô nàng ngập ngừng, trông hết sức xoắn xuýt, Đỗ Khê Nhiễm phì cười: "Được rồi, đương nhiên chị biết hôm nay là Lễ Tình nhân."

Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu nhìn qua, nở nụ cười, sau đó nhanh chóng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp: "Tặng chị, quà Lễ Tình nhân."

Đỗ Khê Nhiễm mở ra xem, là một đôi hoa tai, hình lá cây, cùng nhãn hiệu với sợi dây chuyền.

"Thích không chị?" Diệp Nam Nịnh nhìn Đỗ Khê Nhiễm bằng ánh mắt mong chờ.

Đỗ Khê Nhiễm vén tóc ra sau, rồi lấy hoa tai ra mang lên, nghiêng đầu hỏi: "Đẹp không?"

"Đẹp!"

"Cảm ơn em, rất thích." Đỗ Khê Nhiễm cười nói, "Tối đi xem phim không?"

"Dạ được."

Đỗ Khê Nhiễm trực tiếp mang hoa tai đến công ty. Có người tinh mắt thấy được, khen mấy câu.

Minh Sương cũng chú ý đến đôi hoa tai ấy. Lúc ở gian trà nước, cô cố ý nói: "Đôi hoa tai này của Đỗ tổng đẹp thật đấy, nhưng phải giữ gìn cho cẩn thận nha. Đừng để hôm nào làm mất là không dễ tìm lại đâu."

Đỗ Khê Nhiễm cười nói: "Đương nhiên. Thứ thuộc về tôi đương nhiên sẽ không tùy tiện đánh mất, lại càng không để người khác nhặt đi."

Minh Sương nhướng mày: "Ồ? Đỗ tổng sợ bị người ta nhặt à?"

"Đúng vậy, biết đâu có người cứ thích dòm ngó đồ của người khác, luôn tìm cơ hội cướp đi bằng mọi giá thì sao." Đỗ Khê Nhiễm chế nhạo ngược lại.

Hai người móc mỉa nhau một phen rồi ai về chỗ nấy.

Nửa phút sau, Diệp Nam Nịnh nhận được một tin nhắn từ Minh Sương.

Minh Sương: [Xác định, Đỗ tổng nhà cậu là hủ giấm.]

Diệp Nam Nịnh nhìn chằm chằm bốn chữ "Đỗ tổng nhà cậu" suốt nửa ngày, âm thầm cười trộm.

Đúng lúc này, cô lại nhận được tin nhắn của Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ Khê Nhiễm: [Em xác định Minh Sương không thích em à?]

Đỗ Khê Nhiễm: [Tức thật, sao chị lại cảm thấy cô ta vẫn còn mơ mộng hão huyền nhỉ? Có khen chị đẹp đi nữa, chị cũng không dễ dàng tha thứ cho cô ta đâu.]

Diệp Nam Nịnh rốt cuộc không nhịn được, che miệng cười nghiêng ngả trong thầm lặng.

A, Đỗ tổng nhà mình đúng là hủ giấm thật (*^▽^*)

Minh Sương lại nhắn qua thêm tin nữa: [Hoa tai là cậu tặng đúng không? Đỗ tổng có tặng lại cho cậu cái gì không? Mặt nhiều chuyện.jpg]

Diệp Nam Nịnh đáp: [Chưa. Cơ mà chị ấy không cần tặng gì cho mình đâu. Chị chính là món quà tốt nhất rồi!]

Minh Sương: [Xùy.]

Diệp Nam Nịnh cười đưa mắt nhìn vào văn phòng, thấy Đỗ Khê Nhiễm đã bắt đầu làm việc nghiêm túc, cô cũng buông điện thoại, tiến vào trạng thái làm việc.

Buổi chiều trong công ty rất náo nhiệt, có không ít đồng nghiệp nữ nhận được hoa và quà, chốc chốc lại vang lên một trận trầm trồ.

Diệp Nam Nịnh đang làm việc thì tự dưng nghe có người hô: "Chị Diệp Nam Nịnh, có chuyển phát nhanh của chị, phiền chị ký nhận."

Văn phòng lập tức vang lên một tràng hú hét, có người lập tức đứng dậy hóng hớt.

Theo bản năng, Diệp Nam Nịnh nhìn qua văn phòng, đúng lúc thấy Đỗ Khê Nhiễm đứng sau cửa, khỏe miệng cong cong, hất cằm về phía cô, ý bảo cô ra nhận chuyển phát.

Đơn hàng đặt đã vài hôm rồi, nhưng vì cái này cần tự mình ký nhận nên đành phải sửa địa chỉ thành công ty, cũng tránh trường hợp những bạn nữ khác ai cũng có quà, Diệp Nam Nịnh bị bỏ sót sẽ cảm thấy mất mát.

Vừa nghĩ đó là quà Đỗ Khê Nhiễm tặng cho mình, Diệp Nam Nịnh đã thấy đám đông đang vây quanh cũng chẳng phải vấn đề. Cô khấp khởi vui mừng bước qua kí nhận, nào ngờ lúc đỡ quà thì tay lại trĩu xuống.

Hơi nặng!

Diệp Nam Nịnh chỉnh lại trọng tâm, ôm gói hàng chuyển phát về chỗ ngồi.

Mấy người Hứa Hoan lập tức chen qua. Hồ Giai Húc và Minh Sương cũng chạy từ bên kia đến vây xem.

"Ai tặng vậy? Có phải cái người cậu thích đấy không?!" Hồ Giai Húc vui vẻ hỏi.

Minh Sương: "Mau nhìn xem là cái gì?"

Hứa Hoan: "Mấy đứa đang nói gì vậy? Tiểu Diệp có người thích á?!"

Trần Thủy Mẫn: "Kệ đi, mau mở ra xem! Là bất ngờ gì đây!"

Lão Vương: "Đúng vậy, người thích Tiểu Diệp chắc chắn đông lắm. Mau nhìn xem nhận được quà gì!"

"Có lí, tôi đi gọi chị đại qua xem chung." Hứa Hoan vừa nói dứt câu đã chạy vào văn phòng, kéo Đỗ Khê Nhiễm ra.

Đỗ Khê Nhiễm trưng vẻ mặt "Tôi không biết gì hết", nói: "Có gì mà phải bu đông bu đỏ. Tiểu Diệp nhận được quà không phải quá đỗi bình thường sao?"

Diệp Nam Nịnh thấp thỏm hỏi: "Muốn mở luôn bây giờ thật à?"

Mọi người đều bảo mở đi. Đỗ Khê Nhiễm nói: "Em cứ tùy ý là được."

Diệp Nam Nịnh không địch nổi bao nhiêu cặp mắt mong chờ, hơn nữa chính cô cũng hết sức tò mò, thế là háo hức mở quà, phát hiện bên trong gói rất kĩ, hì hục cả buổi mới mở được miếng vải cuộn tròn ra.

Leng keng, tiếng va chạm giòn giã vang lên.

Cả đám mắt chữ O mồm chữ A nhìn thứ cắm trong túi: nguyên một bộ dao!

Mọi người: "...?"

Trời mẹ ơi quà Lễ Tình nhân gì mà lạ lùng.

Mọi người ngó mấy cái rồi chán nản trở về chỗ ngồi, thậm chí còn nhìn Diệp Nam Nịnh bằng ánh mắt an ủi.

"Này, mặt mấy người vậy là sao? Cảm thấy món quà này không được hả?" Đỗ Khê Nhiễm dò hỏi các thành viên trong nhóm.

Hứa Hoan gãi đầu. Trần Thủy Mẫn uống nước. Lão Vương ho khan.

"Tôi thấy được mà. Không phải Diệp Nam Nịnh giỏi nấu ăn sao? Thứ này thực tế đấy chứ." Đỗ Khê Nhiễm nói.

Đây chính là món quà cô đã dày công lựa chọn, vừa thích hợp lại vừa có công dụng thiết thực, quan trọng nhất là còn bền nữa. Thế thì mỗi ngày Diệp Nam Nịnh xài dao trong bếp đều sẽ nhớ đến cô...

Xí khoan, sao giờ nghĩ lại, hình như quái quái thật nhỉ?

"Em thích lắm." Đột nhiên, Diệp Nam Nịnh lên tiếng.

Những người khác kinh ngạc nhìn qua. Đỗ Khê Nhiễm hỏi với vẻ không mấy gì chắc chắn: "Thật à?"

"Dạ! Đúng lúc em muốn đổi dao." Diệp Nam Nịnh lấy một con dao ra ngắm nghía, "Lưỡi rất sắc bén, trọng lượng vừa phải, là con dao tốt rất vừa tay."

Mọi người: "..." Sao nghe lành lạnh thế?

"Em thích là được rồi." Đỗ Khê Nhiễm cười cười, đắc ý nói, "Cái này còn được làm thủ công hoàn toàn nữa đấy."

Diệp Nam Nịnh lại nhìn kĩ hơn, mặt bên cán dao còn có khắc một chữ "Diệp". Cô không khỏi cười cười: "Em siêu thích."

Đỗ Khê Nhiễm lại càng phổng mũi, tiếp tục khoe khoang trước các tổ viên đang đần mặt ra: "Thấy chưa, tôi thấy được lắm mà. Nhất định là người này rất biết cách tặng quà."

Mọi người: "..."

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc