TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Khi Diệp Nam Nịnh tới nhà thì Đỗ Khê Nhiễm vẫn chưa về, bởi vì chị tiện đường đi đón Đỗ Hà Nhược tan học rồi ăn cơm ở ngoài luôn.

Nghe nhà đối diện có động tĩnh, Diệp Nam Nịnh bèn ra mở cửa, nhưng chỉ thấy mỗi mình Đỗ Hà Nhược. Cô đưa mắt ngó ra hành lang, hỏi: "Đỗ tổng đâu? Sao không về chung với em?"

"À, chỉ đi thẩm mỹ viện rồi." Đỗ Hà Nhược đáp.

Diệp Nam Nịnh theo cô nàng vào nhà, hỏi tiếp: "Không phải chị ấy nói về trang điểm lại à?"

"Chỉ nói làm mặt ở thẩm mỹ viện xong thì sẽ có người trang điểm cho luôn." Đỗ Hà Nhược thả cặp xuống rồi lập tức bước đến tủ lạnh tìm đồ ăn vặt, "Chị Tiểu Diệp, chị muốn ăn gì không?"

"Không cần đâu." Diệp Nam Nịnh thất thần nói, đoạn hỏi, "Hình như em không bất ngờ chút nào? Em biết chị ấy muốn đi đâu sao?"

"Vâng, lúc ăn cơm chỉ có nói em rồi, bảo là định đi gặp một người bạn trên mạng rất quan trọng nên phải dọn cho đẹp đẹp chút." Đỗ Hà Nhược mở một lọ sữa chua, bước đến trước mặt Diệp Nam Nịnh, trông mong hỏi, "Chị có nghe chỉ nhắc qua người bạn đó chưa? Có phải con trai không?"

Diệp Nam Nịnh lắc đầu.

"Ủa vậy tỏ ra hăm hở thế làm gì?" Đỗ Hà Nhược nghi hoặc nói, "Thấy chỉ mong vậy, em còn tưởng là yêu qua mạng rồi giờ gặp ngoài đời chớ."

Đôi đồng tử Diệp Nam Nịnh run rẩy: "Yêu qua mạng? Gặp ngoài đời!?"

"Ừm." Đỗ Hà Nhược gật gật đầu với vẻ cao thâm, hạ giọng nói, "Nếu chỉ là bạn trên mạng bình thường thì chị ấy sẽ để ý dung nhan tới vậy sao? Chị không biết đâu, lúc ăn cơm, bả cứ luôn miệng hỏi em hôm nay nhìn đẹp không, còn hỏi nên giao tiếp với người trẻ tuổi thế nào mới không khiến người ta cảm thấy có sự khác biệt. Suýt chút nữa em đã cho rằng bả trâu già muốn gặm cỏ non rồi, té ra là đi gặp bạn nữ."

Diệp Nam Nịnh thấp thỏm ngồi xuống, biểu cảm hết sức phức tạp.

Xem ra "Ông Cụ Dưới Tán Cây" có địa vị không tầm thường trong lòng Đỗ tổng. Cô không khỏi cảm thấy ghen tị, vì Đỗ tổng không biết cô chính là "Ông Cụ Dưới Tán Cây", đối với chị mà nói thì đó là hai người khác nhau.

Tức á. Lúc này cô lại không mong mình là "Ông Cụ Dưới Tán Cây". Không đúng, cô mong blogger này không tồn tại uhuhu!

Cũng không biết lát nữa đi gặp chị thì sẽ có kết quả thế nào?

Diệp Nam Nịnh run rẩy đỡ lấy cánh tay Đỗ Hà Nhược. Đỗ Hà Nhược bị giật mình, run tay, muỗng sữa chua cứ thế mà rơi bẹp xuống đất.

Diệp Nam Nịnh vội lấy giấy lau sạch, sau đó nhỏ giọng tìm hiểu: "Hà Nhược à, lúc chị em tức giận thì sẽ như thế nào?"

Đỗ Hà Nhược đáp: "Sẽ rất đáng sợ."

"Thật không?"

"Thật đó. Có lần em thi không tốt mà gạt chị ấy nói chưa thi, kết quả bị chỉ phát hiện, làm cho em một bài." Đỗ Hà Nhược giờ nhớ lại mà vẫn còn hãi, phạt cô làm việc nhà suốt một tuần, còn cắt tiền tiêu vặt cả tuần của cô nữa!

Diệp Nam Nịnh nhạy bén bắt được chữ "gạt", chân cẳng lập tức bủn rủn, sợ hãi nhìn cô nàng: "Có phải chị ấy ghét người ta gạt mình lắm không?"

"Vô nghĩa, có ai thích bị gạt đâu?" Đỗ Hà Nhược nói, lại nhắc đến một chuyện khác, "Hồi trước chị Song Song có gạt chị ấy một lần, nói là mời chỉ đi dự party nhưng trên thực tế là gạt chỉ gọi rất nhiều mấy anh trai chất lượng đến coi mắt. Chị em giận đến mức một tháng không đếm xỉa gì tới chị Song Song. Từ đó về sau, chị Song Song chỉ dám kêu chị em đi coi mắt công khai thôi."

Trời muốn diệt tui mà!!!

Diệp Nam Nịnh như bị sét đánh, hai mắt đờ đẫn nhìn lên không trung...

Cô biết sau khi lộ thân phận thì chắc chắn sẽ khiến Đỗ Khê Nhiễm tức giận, nhưng hình như cô quá xem nhẹ mức độ tức giận của chị rồi.

Nếu cơn giận ấy lớn đến mức sinh mệnh cô không tài nào gánh nổi thì phải làm sao đây?

Đừng nói là một tháng không đếm xỉa, dù chỉ có một ngày không đếm xỉa thôi cô cũng khó chịu chết rồi.

Diệp Nam Nịnh không dám nghĩ đến hậu quả nữa, bèn dè dặt hỏi: "Nếu, chị nói nếu thôi... Nếu chị chọc giận Đỗ tổng thì nên làm sao đây?"

Đỗ Hà Nhược: "Tự sát đi."

Diệp Nam Nịnh: Hu.

Đỗ Hà Nhược bật cười: "Sao chị lại chọc chị em giận cơ chứ? Chị tốt với bả thế cơ mà, bả thích chị còn không hết, sao mà giận? Chỉ cần chị đừng rút dây mạng khi bả đang online, bật đồng hồ báo thức khi bả đang ngủ, quăng cái nĩa đi khi bả ăn mì, spoil khi bả coi phim trinh thám thì không sao hết."

Diệp Nam Nịnh: "..." Nghe có vẻ em rành quá nhỉ.

"Chị nói nếu thôi." Diệp Nam Nịnh lặp lại lần nữa.

"Vậy đầu tiên chắc chắn là phải xin lỗi rồi, sau đó lại dỗ cho chỉ vui." Đỗ Hà Nhược nói.

Xin lỗi thì chắc chắn là phải có rồi, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ nên dỗ thế nào đây?

Kinh nghiệm yêu đương của cô quá ít ỏi, lại không giỏi ăn nói, kỹ thuật dỗ người khác hiển nhiên không cao bằng kỹ thuật chọc người ta giận. Lỡ đâu dỗ vụng quá thì có bị phản tác dụng luôn không?

"Đỗ tổng có đam mê gì không em?" Diệp Nam Nịnh dò hỏi, "Thí dụ như mấy sở thích không muốn người ta biết ấy?"

"Em ngẫm lại xem... hình như hồi nhỏ bả rất mê xem Tây Du Ký."

"Còn gì nữa không?"

"Còn Hoàn Châu Công Chúa nữa."

"..."

Bất luận mấy thông tin này có hữu dụng hay không, cứ thu thập rồi ghi chép lại cái đã. Diệp Nam Nịnh nhớ hết một loạt những tựa phim Quỳnh Dao, cả những bộ phim kinh điển thời đó nữa.

"Không ngờ chị ấy lại thích cày phim thế đấy." Diệp Nam Nịnh cảm thán.

"Đó là hồi xưa thôi, giờ không có thời gian, chỉ cũng hết thích rồi."

Diệp Nam Nịnh: "..." Rồi, quả nhiên thu thập toàn thông tin vô dụng!

"Em ngẫm lại xem chị ấy còn thích gì nữa?"

"Thích giảng đạo cho em."

"Em nói mấy cái gì mà có thể dỗ cho chỉ vui ấy."

"Sao chị không nói sớm? Dỗ cho vui thì đơn giản chỉ có quần áo nè, đồ trang điểm nè, túi xách nè, đồ handmade nè, đồ ăn vặt nè, skin trong game nè, không làm bài tập nè..."

Mấy cái đầu nghe còn đáng tin, nhưng càng về sau thì lại càng khả nghi. Diệp Nam Nịnh liếc Đỗ Hà Nhược một cái: "Em đang nói em đúng không?"

"Há há, thì chị suy nghĩ thử xem chọc em giận nên dỗ em thế nào hông được sao?" Đỗ Hà Nhược cười hì hì nói, "Em nói đáp án cho chị rồi đó."

"Ừ, chị nhớ rồi." Diệp Nam Nịnh xem đồng hồ, cũng phải về chuẩn bị nghênh đón cơn bão rồi.

"Cơ mà dỗ người ta thì không phải cốt là ở chỗ thích hợp sao?" Đỗ Hà Nhược nói sau lưng.

Diệp Nam Nịnh quay đầu lại nhìn cô nàng.

"Nếu chị của em giận thật thì chị tặng chị ấy mấy món chị ấy thích thôi. Em sống với chỉ lâu quá rồi nên không biết giờ chị ấy thích cái gì, chỉ toàn ký ức lúc nhỏ. Chị ấy cũng có tệp bạn bè xã giao riêng. Hai chị cùng tệp người, chắc biết chị ấy thích cái gì mà ha."

Diệp Nam Nịnh lập tức vỡ lẽ: tiền!

Đỗ Hà Nhược lại nói: "Ngoài đó ra thì còn có thể biểu hiện bằng hành động nữa. Em thì em chủ động quét dọn, biểu hiện tốt thì tự nhiên chị ấy sẽ nguôi giận thôi."

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.

"Còn một chiêu cuối cùng! Siêu hữu dụng!" Đỗ Hà Nhược nói.

"Cái gì? Cái gì?" Diệp Nam Nịnh vội truy vấn.

Đỗ Hà Nhược nói với vẻ cao thâm: "Làm nũng."

Diệp Nam Nịnh: "."

"Không ai có thể tránh được tuyệt chiêu làm nũng! Nếu có, vậy nhất định là chị làm nũng chưa tới!" Đỗ Hà Nhược quả quyết khẳng định.

Diệp Nam Nịnh lặng lẽ lui ra ngoài, tranh thủ thời gian trang điểm lại, sau đó lái xe đến chỗ hẹn.

Nơi hẹn cũng là một quán cà phê. Cô đến sớm, ngồi trên ghế mà nhấp nhổm như ngồi đống than. Hễ có người bước vào là cô lại nhìn ra cửa một cái theo phản xạ.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, cổ Diệp Nam Nịnh sắp mỏi đến nơi. Cô bèn đứng dậy vào toilet. Vừa bước ra thì đã thấy Đỗ Khê Nhiễm đi đến, tóc xõa trên vai, thần thái rạng rỡ, trên mặt là lớp trang điểm tỉ mỉ, vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của không ít người. Chị chậm rãi bước đến ngồi xuống một bàn trống, sau đó quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Diệp Nam Nịnh lại trốn trở vào toilet, đứng trước gương mà hít sâu mấy hơi, âm thầm động viên, cổ vũ bản thân. Cô mở túi xách, lấy ra thỏi son môi, dặm lại xong mới tìm về sự sự tin bước ra ngoài.

Mười mấy giây sau, cô lại rụt trở vào.

Quá khó khăn, thật sự quá khó khăn!

Tại sao đi vào lại căng thẳng đến thế!

Mắt thấy thời gian nhích qua từng giây, từng phút, cuối cùng, Diệp Nam Nịnh đặt chân bước ra ngoài khi còn một phút nữa là đến giờ hẹn, mỉm cười đối mặt hiểm nguy.

Cơn bão mới đã xuất hiện rồi, sao có thể hoãn không ập đến cho được.

Cô nhìn bóng lưng Đỗ Khê Nhiễm, từ từ bước tiến gần, tiến đến ngay sau lưng mới vỗ nhẹ bả vai chị: "... Hi."

Đỗ Khê Nhiễm quay lại: "Trùng hợp thế, sao em lại ở đây?"

"... Không trùng hợp, em đến để tìm chị." Diệp Nam Nịnh bình tĩnh nở nụ cười. Trong lòng cô vừa âm thầm động viên mình làm tốt lắm thì đã nghe nhân viên phục vụ đứng bên kia hô: "Đồ của ai đây ạ? Còn dùng nữa không? Không dùng thì tôi dọn nhé."

"Của tôi, của tôi. Ngại quá." Diệp Nam Nịnh luống cuống chân tay chạy đến, nhận lấy cà phê và bánh ngọt của mình rồi lặng lẽ bưng sang chỗ đối diện Đỗ Khê Nhiễm.

Cô hít sâu lần nữa, vừa định đặt mông ngồi xuống thì đã bị Đỗ Khê Nhiễm cản lại: "Ở đây có người rồi, em đổi chỗ khác đi."

"Có ai?"

"Bạn trên mạng."

Diệp Nam Nịnh hoảng hốt nói: "Em chính là bạn trên mạng."

"Em không phải." Đỗ Khê Nhiễm ngước mắt, "Người chị chờ là blogger ẩm thực, Ông Cụ Dưới Tán Cây."

"Em... em chính là Ông Cụ Dưới Tán Cây." Diệp Nam Nịnh chỉ vào bản thân mà nói.

Đỗ Khê Nhiễm vẫn nhìn cô nàng không hé lấy một lời.

Diệp Nam Nịnh đặt hết đồ ăn, đồ uống trong tay lên bàn, sau đó ngồi xuống chỗ đối diện, tay để trên đùi, hết sức ngoan ngoãn: "Đỗ tổng, em thật sự chính là Ông Cụ mà chị muốn tìm."

Người chung quanh nghe thế bèn nhìn hai cô nàng trẻ tuổi, xinh đẹp này bằng ánh mắt ngờ vực, hoài nghi hai người này bị chập ít nhiều.

"Em nói em là Ông, có gì chứng minh không?" Đỗ Khê Nhiễm.

Một người bàn bên chen miệng: "DNA chứng minh được."

Hai người: "..."

Diệp Nam Nịnh mở trang chủ Weibo lên rồi đưa ra cho Đỗ Khê Nhiễm xem: "Chị nhìn nè, tài khoản này của em thật. Em chính là cô ấy. Người sẽ gặp chị hôm nay là em, người trò chuyện với chị trước giờ cũng là em."

Trên bàn im ắng một cách dị thường.

"Đỗ tổng, xin lỗi chị!" Diệp Nam Nịnh gục đầu, chân thành xin lỗi. Cô đợi một lúc mới từ từ ngẩng lên, thấy ánh mắt chị hết sức phức tạp, không nhìn rõ cảm xúc trong đó, lòng lại dậy bất an.

Đỗ Khê Nhiễm quan sát cô nàng suốt cả buổi, sau đó chậm rãi nheo mắt, hừ lạnh một tiếng, vừa định mở miệng thì lại bị hành động của Diệp Nam Nịnh ngắt ngang.

Chỉ thấy Diệp Nam Nịnh móc từ túi xách ra một cái thẻ, đặt trước mặt cô rồi nói với vẻ ngang ngược hết sức: "Trong này có một trăm vạn."

"...?"

Đỗ Khê Nhiễm thấy sao giống cảnh quăng cục tiền bảo cô rời xa con gái đối phương quá... Chậc, không phải.

"Một trăm vạn này chị cầm đi. Chỉ cần chị đừng giận, nghe em giải thích đã." Diệp Nam Nịnh tội nghiệp nhìn Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ Khê Nhiễm buồn cười nói: "Nếu chị không muốn nghe thì sao?"

Diệp Nam Nịnh cắn răng: "Vậy đừng trách em... làm nũng!"

Nghe thế, Đỗ Khê Nhiễm mong chờ nhướng mi: "Vậy mời em bắt đầu màn trình diễn."

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc