Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Đồng tử Diệp Nam Nịnh khẽ run, sau đó cúi mắt nhìn Đỗ Khê Nhiễm với vẻ khó tin. Người cô mơ ước đã lâu giờ đang ở ngay đối diện, gương mặt xinh đẹp ánh rõ trên đôi đồng tử, mà những chuyện chỉ lúc trong mơ mới dám vọng tưởng lại đang diễn ra ngay hiện tại, cô thật sự sắp mất khống chế.
Đỗ Khê Nhiễm vuốt v3 bờ môi người trước mắt, vuốt một lúc, li3m vài cái, rồi dần lộ ra biểu cảm đờ đẫn mà tạm dừng lại.
Diệp Nam Nịnh cười khẽ trong lòng, sau đó hé miệng, dẫn dắt đối phương xâm nhập.
Vô tình lọt vào trong, Đỗ Khê Nhiễm vừa hơi giật lui thì đã bị một cái lưỡi mềm mại khác cuốn lấy. Tựa đôi bướm đuổi bắt nhau giữa rừng hoa, quấn quýt đẩy đưa, thi thoảng chạm đến cổng răng, rồi lại nhanh chóng tìm đến nhau.
Đỗ Khê Nhiễm vừa mới nắm được bí quyết chủ chốt thì đối phương lại đột nhiên tấn công mãnh liệt, như muốn nuốt trọn lấy cô, khiến cô chưa kịp đáp lại đã hụt hơi, không khỏi lùi về sau mấy bước.
Eo bị đối phương ghì chặt, cô hơi mở mắt, thấy Diệp Nam Nịnh đang dốc hết tình cảm, mắt hé nửa, nhìn chằm chằm vào mặt cô, như không muốn bỏ qua bất kì thay đổi gì trên đó.
Trong Đỗ Khê Nhiễm trỗi dậy một sự ngại ngùng hiếm thấy. Cô giơ tay che đi đôi mắt cô nàng. Hàng mi dài quét ngang lòng bàn tay, nhồn nhột, nhưng đáy lòng còn tê dại hơn.
Cô nhắm mắt lại, thả mình chìm sâu vào cơn lốc tình cảm, tai thoáng nghe thấy một vài tiếng nước thật khẽ.
Không biết bao lâu sau, hai người mới kết thúc nụ hôn này. Đỗ Khê Nhiễm vẫn chưa rời đi ngay mà còn ôm lấy Diệp Nam Nịnh, không cho cô nàng nhìn đến gương mặt ửng đỏ, nóng bừng của mình. Cô đường đường là Đỗ tổng, sao có thể ngượng chết chỉ vì một cái hôn cho được?
May mà Diệp Nam Nịnh cũng ngầm đồng ý với hành động ấy, hoặc nên nói Diệp Nam Nịnh hôn xong cũng cảm xúc dâng trào, hai chân thậm chí còn hơi nhũn, phải miễn cưỡng tựa vào đối phương mới đứng thẳng được. Cô gác đầu lên vai Đỗ Khê Nhiễm, âm thầm thở d0c, khóe miệng lặng lẽ vểnh cao, nghiêng đầu đặt lên cổ chị một nụ hôn: “Đỗ tổng, em vui quá.”
Đỗ Khê Nhiễm giả vờ bình tĩnh mà “Ừ” một tiếng.
Diệp Nam Nịnh cũng có chuẩn bị hoa cho Đỗ Khê Nhiễm. Cô chạy về phòng, mở hộc tủ, vừa định trở ra ngoài thì đột nhiên bị hình ảnh mình trong gương làm hoảng sợ.
Mặt đỏ bừng, đỏ lan đến tận hai bên tai, môi cũng phiếm hồng, còn hơi sưng. Tình cảm khuấy động trong mắt hãy còn chưa lắng xuống hết, dù cho ai nhìn thấy cũng sẽ không nhận ra cô là cô nàng Diệp Nam Nịnh lạnh lùng, tẻ nhạt kia.
Diệp Nam Nịnh nhấp môi cười cười, lúc quay trở ra phòng khách thì Đỗ Khê Nhiễm đang ngồi trên sô pha bấm điện thoại, thoạt trông hết sức tự nhiên, thoải mái.
Nghĩ đến biểu hiện của Đỗ Khê Nhiễm vừa rồi, rõ ràng là người mới toanh, ngay cả chuyện hé miệng chị cũng không biết, trong lòng cô lập tức mềm như kẹo bông gòn, vừa ngọt ngào vừa nhẹ bẫng.
“Đỗ tổng, cái này tặng chị.”
“Còn quà nữa à?” Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc, ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, vội vươn tay đón lấy món quà từ Diệp Nam Nịnh.
Diệp Nam Nịnh đương nhiên đã nhận ra vẻ mặt chị cũng không khác gì cô, bèn thầm cười trộm trong lòng, song cũng không vạch trần sự ngụy trang ấy mà chỉ ngồi xuống cạnh bên.
“Đây là hoa khô à?” Đỗ Khê Nhiễm bình tĩnh lại, nhìn những cánh hồng khô trong khung, sắp xếp rất đẹp.
“Vâng, đây là hoa khô chị tặng lúc mới dọn tới.” Diệp Nam Nịnh đáp.
“Em tự làm hả?” Phản ứng đầu tiên của Đỗ Khê Nhiễm chính là cô nàng mua hoa vĩnh cửu, nào ngờ người ta lại khéo tay hay làm thế.
Lúc này, cô còn đang tự xấu hổ vì cái suy nghĩ nông cạn của mình. Tiểu Diệp nhà cô đúng là văn võ song toàn, cắm hoa đã giỏi mà trồng trọt cũng hay!
Đỗ Khê Nhiễm: “Ủa khoan, em biết trồng trọt không?”
“Dạ?” Diệp Nam Nịnh chợt sửng sốt, sau đó gật đầu, “Dạ biết.”
Thấy chưa! Tiểu Diệp đúng là văn võ song toàn, cắm hoa đã giỏi mà trồng trọt cũng hay!
“Cảm ơn em, chị thích lắm, sẽ giữ thật kĩ.” Đỗ Khê Nhiễm cười nói.
Cũng không còn sớm nữa, Đỗ Khê Nhiễm đứng dậy chào tạm biệt, nhưng mới vừa rướn người thì Diệp Nam Nịnh lại bất ngờ kề sát vào khóe môi cô, hôn chụt một cái.
Cả người Đỗ Khê Nhiễm đờ ra giữa không trung, giữ nguyên cái tư thế uốn éo đó mà từ từ quay sang nhìn Diệp Nam Nịnh.
Lại thấy Diệp Nam Nịnh căng mặt, nghiêm túc nói như chẳng có gì xảy ra: “Đỗ tổng ngủ ngon. Chị về sớm đi.”
“Ờ...” Nhóc con biến sắc giỏi đấy.
Đỗ Khê Nhiễm dứt khoát tiến đến trước mặt cô nàng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, mãi vẫn chưa thấy có bất kì hành động gì, nhìn đến nỗi gương mặt vốn đang nghiêm nghị của Diệp Nam Nịnh chuyển sang đỏ bừng, bấy giờ cô mới hài lòng, vươn tay véo mặt cô nàng: “Ngoan, ngủ ngon.”
Diệp Nam Nịnh vuốt lên chỗ vừa bị véo, mắt dõi theo bóng chị rời đi, sau đó vùi đầu vào sô pha: “Áaaaaaa!”
Á bé chết rồi!!
Bên kia, Đỗ Khê Nhiễm vừa đóng cửa nhà lại thì đã lập tức tựa lưng vào đó mà hít mấy hơi thật sâu, miệng nhủ thầm: “Không sao, không sao, không lóng ngóng chút nào, nhìn là biết kinh nghiệm đầy mình.”
Sắp đầu ba đến nơi rồi mà tối nay mới hôn môi lần đầu, nói ra còn ngại, thế nên cô chưa từng để lộ với ai. Bình thường cứ hay ra vẻ bà đây tình trường dày dạn, sương gió dãi dầu có sá chi nhưng thật ra lại là gái già còn nguyên tem, ngay cả nụ hôn đầu vẫn chưa mất. Quá buồn.
Cô không muốn bị Diệp Nam Nịnh xem thường, cái gì nên giả ngầu thì vẫn phải giả.
Cơ mà nói sao đây nhỉ, nụ hôn vừa rồi... cũng không tệ lắm.
Con gái đúng là hay thật, mềm mại thơm tho, miệng cũng ngọt ngào.
Đỗ Khê Nhiễm sờ lên môi, đoạn nở nụ cười.
Thật ra cô đã cho rằng Diệp Nam Nịnh sẽ có hành động ngay từ ngày đầu tiên quen nhau cơ, mà chính cô cũng không khỏi thử phỏng đoán xem ngộ nhỡ mình vô tình lộ ra vẻ kháng cự thì có để lại bóng ma tâm lí cho Diệp Nam Nịnh thêm lần nữa hay không?
Nhưng trên thực tế, là cô nghĩ nhiều quá.
Diệp Nam Nịnh chẳng những không hôn cô mà ngay cả tay còn chẳng dám chủ động nắm, thật sự vô cùng kiềm chế, quy củ.
Thế lại khiến Đỗ Khê Nhiễm thấy hơi sốt ruột, ba hồi thì nghĩ hay là mình không quyến rũ, ba hồi lại bị sắc đẹp của Diệp Nam Nịnh thu hút.
Mối quan hệ vừa thay đổi thì cô đã muốn quan sát Diệp Nam Nịnh kĩ hơn, muốn vuốt mái tóc xoăn cuộn sóng của em, véo gương mặt mịn màng bóng loáng, chạm lên cái mũi cao thẳng, không chỉ dừng lại ở việc thưởng thức cái đẹp mà đã sinh ra ý muốn chiếm hữu với tất cả những thứ ấy.
Nghĩ đến việc người này thuộc về mình, cô lại có một cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả. Nó tỏa ra một quầng sáng giữa cuộc sống nhạt nhẽo, buồn tẻ của cô.
Lúc tắm, Đỗ Khê Nhiễm còn không nhịn được mà cất tiếng ngân nga, chả thèm quan tâm mình hát có hay không.
Thế nhưng tối nay đã định là một đêm mất ngủ. Vừa nhắm mắt lại thì mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của Diệp Nam Nịnh lại hiện lên. Đỗ Khê Nhiễm lăn lộn mãi vẫn trằn trọc, bèn sờ lên khóe miệng, phát hiện nó vẫn luôn vểnh cao, ngủ được mới là lạ. Thế là cô dứt khoát mở điện thoại, tìm đến video của cô nàng blogger xem như ASMR. Trước kia cô vẫn làm thế, hiệu quả rất tốt.
Vừa ấn mở trang chủ của blogger thì phát hiện đối phương vừa cập nhật trạng thái vào mười phút trước, không phải đăng video mà là một đoạn chữ.
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Chúc mọi người Lễ Tình nhân vui vẻ!!!]
- Cuối cùng Cụ cũng online! Bao lâu rồi không cập nhật, món ăn tinh thần của bọn này đâu!
- Ông ơi, mau đăng video đi! Có người bắt chước phong cách của Ông rồi kìa, còn tăng fans rất nhanh nữa. Tui tức á!
- Tôi cũng có thấy! Là cái trang Bếp Nhỏ Mỹ Gia kia đúng không?
- Tức thật. Blogger kho báu của chúng ta còn chưa được khai quật nữa mà đã có kẻ bắt chước rồi.
Đỗ Khê Nhiễm thử tìm kiếm tên Bếp Nhỏ Mỹ Gia, là một blogger mới, chỉ mười mấy video mà đã có mấy vạn fans. Cô bấm vào video gần đây nhất, đập vào mắt là phong cách quen thuộc, chỉ có một đôi tay xuất hiện trên màn hình, bình luận toàn một màu khen tay đẹp.
Suốt quá trình chuẩn bị nguyên liệu, đối phương cũng không nói lời nào, nhưng có chỗ khác biệt chính là khi kết thúc thì đôi bàn tay kia vươn về phía điện thoại, run run mấy cái, sau đó một gương mặt thanh tú xuất hiện, giơ hai ngón tay với màn hình, cười thật trong sáng. Cùng lúc đó, màn hình cũng ngập tràn những bình luận kêu vợ.
Không thể không nói, blogger này bắt chước đúng là hết sức lộ liễu, nhưng lại rất thông minh mà lựa chọn lộ mặt, thu hút không ít fans mê cái đẹp. Người đẹp biết nấu ăn trước giờ vẫn luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng.
Diệp Nam Nịnh nhà cô chính là như thế!
Dù rằng video của blogger này cũng không nói năng gì, có thể làm ASMR, giải quyết vấn đề mất ngủ của cô hiện tại nhưng Đỗ Khê Nhiễm lại rất ghét hành vi bắt chước kiểu thế. Huống hồ, Ông Cụ Dưới Tán Cây cũng có thể xem là bạn thân trên mạng của cô.
Đỗ Khê Nhiễm lập tức nhắn tin cho Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Cụ, Cụ mau đăng video đi!]
Ông Cụ Dưới Tán Cây trả lời gần như là ngay lập tức: [Sao dọ OVO]
Đỗ Khê Nhiễm gửi video của Bếp Nhỏ Mỹ Gia qua, nào ngờ đối phương còn chẳng thèm xem, tiếp tục hồi âm ngay tắp lự: [Trễ vậy rồi mà ấy còn chưa ngủ hở?]
Dududu: [Đang định kiếm video của Cụ để ngủ đây, thấy chuyện của Bếp Nhỏ Mỹ Gia này rồi lại không ngủ được.]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ấy xem video của mình để ngủ á??]
Dududu: [Đúng vậy (thật ra đôi khi tôi dùng nó để đi vào giấc ngủ).]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ra là thế Σ(⊙▽⊙ ". Vậy có rảnh mình sẽ làm video! Cơ mà giờ ấy đang mất ngủ hả? Sao vậy? Có thể kể mình nghe hông?]
Dududu: [...]
Dududu: [Hôm nay hẹn hò với bạn gái... Tóm lại thì đã có vài chuyện rất tuyệt vời.]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Quào quào (*▽*). Bạn gái?]
Dududu: [Đúng vậy, là sinh viên thực tập tôi kể lần trước đó.[
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Mình biết mà, hihi.]
Dududu: [Phải rồi, Cụ với cô gái Cụ thích ấy, tiến triển thuận lợi không?]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Thuận lợi, thuận lợi, siêu thuận lợi. Đúng là lục lục đại thuận* luôn ấy! Hihi!!!!!]
*"Lục lục" nguyên gốc chỉ ngày mùng 6 tháng 6. "Lục lục đại thuận" thường là lời chúc cho người ở tuổi trung niên được gia đình hạnh phúc, công tác thuận lợi, sự nghiệp hữu thành, thân thể kiện khang.
Cách màn hình mà Đỗ Khê Nhiễm còn cảm nhận được sự vui sướng của cô nàng. Cô nói tiếp: [Vậy cũng chúc mừng Cụ tình cảm tiến triển thuận lợi nha. Thế là tiếp tục đăng video được rồi đúng không? Đừng quên còn rất nhiều người hâm mộ đang chờ Cụ đấy.]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ừm ừm, lần sau nhất định sẽ đăng!]
Dududu: [Cảm ơn Cụ vẫn luôn dành thời gian trò chuyện với tôi. Dạo này làm phiền Cụ quá, không biết có vinh hạnh mời Cụ gặp mặt cùng ăn bữa cơm không?]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ấy nói gặp mặt hả?]
Dududu: [Đúng vậy, biểu đạt lòng biết ơn của tôi ấy mà. Hơn nữa cũng muốn hỏi thăm Cụ mấy tips làm đồ ăn haha, dạo này đang muốn học nấu ăn.]
Hai phút sau bên kia mới hồi âm: [Được, vậy gặp thôi.]
Đỗ Khê Nhiễm khá bất ngờ. Lần trước mời bị từ chối, không ngờ lần này lại nhận lời. Cô lập tức hẹn thời gian với đối phương, chọn ngày cuối tháng, cũng chính là thứ Bảy hai tuần sau.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Đỗ Khê Nhiễm chuẩn bị lục video cũ để nghe thì lại nhận được tin nhắn từ Diệp Nam Nịnh.
Diệp Nam Nịnh: [Đỗ tổng, em vui quá, ngủ không được.]
Đỗ Khê Nhiễm: [Trùng hợp thế, chị cũng vậy.]
Diệp Nam Nịnh lập tức chia sẻ cho cô một list nhạc, trong đó là một số bài nhạc không lời êm dịu cùng với tiếng sóng biển, tiếng gió các thứ.
Diệp Nam Nịnh: [Chị muốn thử cái này không? Hồi trước, khi mất ngủ thì em nghe mấy này, hiệu quả cũng ổn lắm.]
[Được.]
Đỗ Khê Nhiễm nghĩ thầm đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Cô ấn mở danh sách nhạc, quả nhiên hiệu quả diệu kỳ, chỉ lát sau đã mơ màng thiu thiu ngủ. Có điều trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, cô cứ thấy có chỗ nào đó là lạ, cân cấn.
_____________