TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Công việc của Diệp Nam Nịnh càng lúc càng thuận buồm xuôi gió, được rất nhiều người công nhận.

Giám đốc nhân sự Lisa dẫn mấy nhân viên mới lên tầng này, cũng giới thiệu hệt như đã từng làm với nhóm Diệp Nam Nịnh. Cô dẫn họ đến chỗ làm việc của từng người, sau đó quay lưng bước vào văn phòng Đỗ Khê Nhiễm.

Lisa đứng sau cửa kính, nhìn mọi người trong khu làm việc, ánh mắt dừng tại Diệp Nam Nịnh, cười cười: “Hướng dẫn sinh viên thực tập ổn đấy chứ. Diệp Nam Nịnh giờ đã có thể tự mình đảm nhận công việc rồi đúng không?”

Đỗ Khê Nhiễm bước đến bên cạnh, ánh mắt cũng bất giác đảo qua. Nhìn bóng dáng Diệp Nam Nịnh đang nghiêm túc làm việc, cô mỉm cười: “Ừ. Em ấy thông minh, sáng dạ, lại nghiêm túc, làm đâu chắc đấy, chưa hề phàn nàn gì.”

“Vậy cũng phải có một cấp trên ưu tú dẫn dắt mới tiến bộ nhanh chóng được.” Lisa cười nói.

Đỗ Khê Nhiễm nhìn đối phương một lúc: “Ý chị muốn nói gì?”

“Có muốn nhận thêm một hai sinh viên thực tập nữa không?” Lisa nói ra mục đích đến.

Đỗ Khê Nhiễm trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Không định nhận nữa. Dạo này đang bận bịu với mấy khách hàng lớn, không thể nhín ra thời gian đi hướng dẫn người mới. Khó khăn lắm mấy người họ mới phối hợp ăn ý với Diệp Nam Nịnh, nếu nhét thêm người vào nhóm e là sẽ ảnh hưởng đến tiến độ làm việc.”

“Phần lớn thời gian là trợ lý hướng dẫn thôi, chuyện này em biết mà. Chỉ là theo quan sát của chị thì lúc hướng dẫn Diệp Nam Nịnh em tận tâm quá, rất nhiều chuyện đều do em đích thân dạy dỗ, thế nên em ấy cũng ưu tú hơn các bạn cùng đợt một chút.” Lisa khuyên, “Nếu không có gì bất ngờ thì sáu tháng cuối năm em sẽ thăng chức, nhưng cạnh tranh quá gay gắt, biến số cũng nhiều. Mọi người đều đang chờ đợi cơ hội này. Nếu em có thể bồi dưỡng ra thêm một hai người như Diệp Nam Nịnh thì báo cáo chắc chắn sẽ đẹp hơn, chuyện này quá nửa là trót lọt.”

“Cảm ơn chị đã nhắc nhở.” Đỗ Khê Nhiễm cảm tạ ý tốt của đối phương, lại cụp mắt suy tư một lúc, sau đó nói, “Bản thân Diệp Nam Nịnh đã ưu tú sẵn rồi, dù không phải em lãnh đạo thì em ấy cũng có thể thành tài. Nhưng không phải ai cũng là Diệp Nam Nịnh. Em không chắc mình có thể hướng dẫn tốt. Vẫn là thôi đi.”

Lisa kinh ngạc: “Rốt cuộc em sao vậy? Lúc trước bảo em hướng dẫn sinh viên thực tập, em thẳng thắn nhận lời ngay. Giờ sắp đến thời điểm mấu chốt thì lại nằng nặc từ chối.”

Đỗ Khê Nhiễm cười cười: “Em có tính toán của em, cơ hội này chuyển sang cho người khác đi. Chị xem nhóm của ai còn thiếu người ấy, tóm lại chỗ em đủ rồi.”

“Thôi được rồi, vậy để chị xem nên sắp xếp cho ai.” Lisa xoay người định đi, lại bị Đỗ Khê Nhiễm gọi.

“Báo cáo lên chức của Hứa Hoan thông qua chưa chị?”

“Còn đang khảo sát.” Lisa không cho một câu trả lời chắc chắn.

“Tranh thủ đi. Từ khi mới tốt nghiệp là em ấy đã ở đây rồi, đừng để người ta nản lòng.”

“Chuyện của chính em em không lo, chuyện của người khác lại sốt ruột thế?” Lisa buồn cười nói, “Yên tâm đi, chỉ chờ ở trên phê duyệt nữa thôi.”

Đỗ Khê Nhiễm chỉ cười không nói, dõi theo bóng dáng đối phương rời đi, sau đó lặng lẽ nhìn các thành viên trong nhóm, đảo qua từng người một. Ánh mắt cô trầm ngâm, không rõ đang nghĩ ngợi điều chi.

Đúng lúc này, Diệp Nam Nịnh nghiêng đầu nhìn qua theo phản xạ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Đỗ Khê Nhiễm, hai người cứ thế nhìn nhau cười. Tâm trạng Đỗ Khê Nhiễm cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Thứ Bảy, trong nhà chỉ có hai người các cô. Ăn cơm trưa xong, Diệp Nam Nịnh hỏi Đỗ Khê Nhiễm tối muốn ăn gì.

Sau một thời gian được chăm lo vỗ béo, Đỗ Khê Nhiễm đã không nghĩ ra được món gì nữa. Cô nói: “Em làm cái gì chị ăn cái đó. Em cứ tự do phát huy đi.”

“Được, đúng lúc em muốn thử hai món mới.”

Đỗ Khê Nhiễm lại nói: “Quay video không?”

“Dạ?”

“Tần suất cập nhật video của em quá thấp, không mấy nhân lúc nấu cơm cuối tuần mà quay một cái?” Đỗ Khê Nhiễm đề nghị.

“Được.” Vốn Diệp Nam Nịnh sợ lộ thân phận, nhưng giờ Đỗ Khê Nhiễm đã biết rồi, vậy không còn gì phải sợ nữa. Cô có thể quay video một cách quang minh chính đại.

Buổi chiều, hai người đi siêu thị chọn nguyên liệu nấu ăn. Về đến nhà, Diệp Nam Nịnh lôi các thiết bị ra, tìm góc độ đặt máy quay trong nhà bếp, sau đó dùng giá ba chân cố định vị trí.

Đỗ Khê Nhiễm đứng xem bên cạnh, cảm thấy rất mới mẻ. Khi bạn gái khởi động máy xem thử ánh sáng và góc độ, cô vươn một bàn tay ra trước ống kính.

Diệp Nam Nịnh giơ máy, lia dọc theo cánh tay chị hướng lên, từ từ đi đến mặt Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ Khê Nhiễm nghi hoặc trỏ vào mình: “Vô khung rồi hả?”

Diệp Nam Nịnh gật đầu.

“Đẹp không?”

“Đẹp.”

“Có mở app làm đẹp không?”

“Không có.”

“Vậy đừng quay chị.” Đỗ Khê Nhiễm giật lấy máy quay, chỉa ống kính về phía Diệp Nam Nịnh. Cô nàng lập tức đưa tay lên che mặt.

Hai người đùa giỡn một lúc mới bắt đầu chính thức quay chụp.

Đỗ Khê Nhiễm đứng bên ngoài bệ bếp, nhìn Diệp Nam Nịnh thành thạo hoàn thành công tác chuẩn bị, sau đó lấy bộ dao cô tặng ra, kỹ thuật xắt rau cực kì điêu luyện.

Đỗ Khê Nhiễm nhìn mà mê mẩn, phát hiện con gái cầm dao thật quá xá ngầu, rất xứng với phong thái của chính Diệp Nam Nịnh, không giống đang xử lý nguyên liệu nấu ăn mà như một hiệp nữ khoái ý ân cừu chốn giang hồ.

Nghĩ ngợi rồi Đỗ Khê Nhiễm lại bật cười, cô nhận ra mình nhặt được một bảo bối to bự.

Ngày nào ở bên Diệp Nam Nịnh cũng khiến người ta vui sướng, bất giác nở nụ cười. Đây là thứ tình cảm mà trước kia cô chưa bao giờ trải nghiệm. Mỗi ngày mở mắt ra, nghĩ đến việc có một người đang yêu thương mình là chuyện hạnh phúc biết bao.

Video quay xong thì cơm tối cũng hoàn thành. Cả hai ăn uống no nê, sau đó Diệp Nam Nịnh bắt đầu cắt ghép video.

Đỗ Khê Nhiễm ngồi làm việc cạnh bên. Hai người ai làm việc nấy, chẳng nói lời nào, song không khí lại hết sức ấm áp, hài hòa.

Cắt ghép video xong, Diệp Nam Nịnh lại chuyển video quay hai người lúc thử máy sang máy tính, lưu lại.

Thấy cô nàng cất máy tính đi, Đỗ Khê Nhiễm dò hỏi: “Đăng lên chưa?”

“Dạ rồi.”

Đỗ Khê Nhiễm cầm điện thoại lên đăng nhập, quả nhiên thấy video đã cập nhật, cũng có người bình luận nhắn lại.

- Người mất tích trở về rồi!

- Lần trước học theo video của Ông Cụ làm cá hầm cải chua, nhà ai cũng khen ngon!

- Team du học, rất thích xem đồ ăn của Cụ!

- Ông Cụ lại đổi nhà bếp nữa hả?

- Đạo sĩ bên kia mặt dày ghê. Lần trước Ông Cụ đổi nhà bếp, cô ta cũng đổi. Có phải lần này cũng tính đổi bếp theo Ông Cụ nữa không?

- Đừng nhắc đến bên kia, không ưa.

- Phắc, bên kia có fans nói Ông Cụ đạo cô ta? Biết xấu hổ không vậy?!

- Tui còn thấy có bịch rác chửi Cụ xấu nữa, thật cạn cơm mẹ nấu lời.

- Ôm Ông Cụ đi, không hẹn gặp lại.

Đỗ Khê Nhiễm càng xem thì mày càng chau chặt, dù rằng phần bình luận có không ít người mắng Bếp Nhỏ Mỹ Gia bên kia nhưng món ăn Diệp Nam Nịnh vất vả nấu ra lại không ai thảo luận.

Cô khó chịu lật sang trang chủ của Bếp Nhỏ Mỹ Gia, ấn mở video mới nhất, quả nhiên cũng đổi nhà bếp. Chỉ là lần trước Diệp Nam Nịnh nấu đồ ăn ở nhà họ Diệp nên trông giàu sang khí phái hơn chút còn Bếp Nhỏ Mỹ Gia thì lại đổi sang căn bếp của một hộ nhà nghèo, hoàn cảnh rách rưới, bếp lò còn là loại bếp đắp bằng bùn, nói là phải nấu một bữa tối tình thương cho hai cụ già neo đơn trong nhà này.

Hai bên đụng nhau, các fan của Bếp Nhỏ Mỹ Gia liền luôn mồm khen cô ta đẹp người đẹp nết, còn tăng thêm vài vạn fan nữa, đã vượt xa lượng fan của Diệp Nam Nịnh. Các fan của Diệp Nam Nịnh không nhịn được, bèn kéo qua bình luận nói Bếp Nhỏ Mỹ Gia ăn cắp ý tưởng. Cuối cùng hai bên cãi nhau ỏm tỏi. Bên kia chửi Ông Cụ Dưới Tán Cây vừa nhìn đã thấy là người hám lợi, muôn đời flop, rõ ràng để tên Ông Cụ nhưng không bao giờ chịu lộ mặt, nói không chừng là cố ý ăn mày tình thương.

Trận mắng nhau cứ ngưng rồi lại tiếp, song lại không tạo thành vụ việc gì nổi trội. Dù sao cũng không phải nhân vật công chúng như ngôi sao, nghệ sĩ gì gì, hơn nữa cả hai đương sự đều không đáp lại.

“Sao chị cảm thấy như bên kia có người dẫn dắt.” Đỗ Khê Nhiễm kéo thẳng xuống khu bình luận. Bình luận đầu tiên cô nhìn đến chính là quở trách Ông Cụ Dưới Tán Cây, còn liệt kê ra một hai ba bốn năm điều, mạch lạc rõ ràng, sắp xếp câu chữ hợp lí, không hề giống những bình luận chỉ biết dùng mấy câu chửi tục để biểu đạt tâm trạng khác.

Lại ấn vào trang chủ của người đăng bình luận này, xem một chút là có thể phát hiện người này rất hay đi ăn cùng Bếp Nhỏ Mỹ Gia, còn thường xuyên chia sẻ, quảng cáo video của Bếp Nhỏ Mỹ Gia.

Diệp Nam Nịnh nói: “Tại sao mấy người đó lại muốn dẫn dắt làm gì?”

“Đánh đòn phủ đầu thôi.” Đỗ Khê Nhiễm nói, “Vì cô ta nổi lên nhờ ăn theo em. Đợi đến khi có càng nhiều người chú ý thì chuyện này chắc chắn sẽ bị đào ra, không bằng nhân lúc còn sớm đạp em một phát.”

“Có lí.” Diệp Nam Nịnh gật đầu.

“Em không tức giận à?” Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc hỏi.

Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Giận cũng vô dụng thôi. Em đâu có quen cô ta. Hơn nữa, vốn em cũng không muốn nổi tiếng, đoán chắc một thời gian nữa là cô ta sẽ dời sự chú ý thôi.”

“Cô ả là cô ả ỷ vào chuyện em không đáp lại đó. Lúc đầu em không kiếm cô ta, khiến cô ta cảm thấy em dễ bắt nạt.” Đỗ Khê Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy những người đó xấu xa, nhưng khi nhìn sang Diệp Nam Nịnh thì lại gắng dằn cơn giận xuống. Cô nhẹ nhàng xoa đầu cô nàng, không muốn để người đơn thuần như em đi xử lý chuyện này, bèn nói, “Chuyện này em đừng nhúng tay.”

Diệp Nam Nịnh tưởng Đỗ Khê Nhiễm cũng định cho qua như mình, bèn gật gật đầu. Nhưng chỉ lát sau, cô lại nghe thấy Đỗ Khê Nhiễm xem live-stream, điện thoại trong tay vang giọng nữ ngọt ngào.

Diệp Nam Nịnh lặng lẽ nhích đến gần, ngó lên màn hình. Trông khá quen, cô hỏi: “Này là ai vậy chị?”

“Bếp Nhỏ Mỹ Gia.” Đỗ Khê Nhiễm nhìn chằm chằm màn hình với vẻ mặt không cảm xúc, “Không ngờ tối nay cô ta còn live-stream nữa.”

Diệp Nam Nịnh nhìn lên những bình luận chạy ngang màn hình, tất cả đều đang khen chị bé xinh quá. Cô nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm, khóe miệng xụ xuống, héo úa đi mở trang chủ của Bếp Nhỏ Mỹ Gia lên, lại thấy trong số các fan của đối phương còn có người mắng cô xấu, mãi không chịu lộ mặt nhất định là vì người thật xấu hoắc.

Diệp Nam Nịnh khó chịu cau mày, lại được một ngón tay vuốt phẳng.

“Cau mày cái gì?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, hỏi chị: “Em xấu hả chị?”

“Ai nói?”

“Dân mạng.”

“Dân mạng không có não. Em có đẹp hay không bộ chính em không biết hả?”

Diệp Nam Nịnh bị Đỗ Khê Nhiễm chọc cười, bèn vươn tay ôm lấy đối phương.

Đỗ Khê Nhiễm vỗ vỗ lưng cô nàng, mắt lại liếc nhìn người đang live-stream trên điện thoại. Cô ta còn đang nói về niềm đam mê của mình dành cho ẩm thực. Mắt Đỗ Khê Nhiễm lạnh đi. Cô tắt điện thoại, thầm tính toán trong lòng một lúc rồi hôn lên má Diệp Nam Nịnh, trầm giọng nói: “Tay em đang lộn xộn chỗ nào đấy hử?”

Tay Diệp Nam Nịnh chợt cứng lại, mặt cũng đỏ lên.

Đỗ Khê Nhiễm nắm lấy một ngón tay của cô nàng, lấy ra khỏi ng.ực mình, đoạn nở nụ cười đầy ẩn ý: “Cô Diệp, cô đang làm gì thế?”

Diệp Nam Nịnh bị bắt quả tang, tai đỏ lựng cả lên, dứt khoát nhào vào lòng Đỗ Khê Nhiễm, không cho chị nhìn đến mặt mình: “Không... không có làm gì hết.”

“Vậy sao?” Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô nàng, “Em giờ là dùng tay bất thành nên chuyển sang dùng mặt đấy à?”

Diệp Nam Nịnh giật thót, bất chợt nhận ra thứ mà mặt cô đang ụp vào đúng là...

Giỏi lắm Diệp Nam Nịnh!

Giây sau đó, Diệp Nam Nịnh đã quỳ rạp trên sô pha: “Xin lỗi chị! Lần sau em tuyệt đối không đánh lén nữa mà nhất định sẽ báo chị trước!”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc