TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Nhịp thở của Diệp Nam Nịnh bắt đầu rối loạn. Cô nhìn chăm chú vào người trước mắt, vì cảm cúm mà chị hiển lộ một mặt yếu đuối, mong manh hiếm thấy nhưng trong ánh mắt lại lưu chuyển tình ý chộn rộn, dễ dàng khiến người ta muốn thuần phục.

Cô thả lỏng người, cứ mặc cho bàn tay đối phương hoạt động, còn mình tập trung hái lượm trên đôi môi. Thi thoảng, vài tiếng ngâm nga thỏa mãn cùng tiếng hít thở lúc nặng lúc nhẹ bật ra.

Mà Đỗ Khê Nhiễm lại như vừa mở ra chân trời mới, tìm được niềm vui thích lớn lao, cảm nhận xúc cảm và độ ấm nơi tay. Mềm mại như thế, êm ái như thế, khống chế trong lòng bàn tay, nhìn Diệp Nam Nịnh vì đó mà toát lên vẻ mê loạn, thở d0c, cô nảy sinh một sự thỏa mãn chưa từng có. Máu trong người cô cũng dồn dập hơn, gương mặt tái nhợt trở nên ửng đỏ.

Chơi đùa một lúc, cuối cùng Đỗ Khê Nhiễm vẫn không gắng gượng nổi, cộng thêm tác dụng của thuốc, cô mơ màng thiếp đi. Vài lần đá chăn trong lúc ngủ, cô cảm nhận được có đôi tay tự động đắp lại chăn cho mình, sau đó tiếp tục ôm mình vào lòng, vỗ lưng nhè nhẹ.

Trong lúc mơ màng, Đỗ Khê Nhiễm nhận thấy Diệp Nam Nịnh vẫn không ngừng hôn lên mặt mình, còn nhỏ giọng thì thầm: “Đỗ Khê Nhiễm, em thích chị lắm đó.”

Nhưng Đỗ Khê Nhiễm ngay cả sức để mà nhướng mắt lên cũng chẳng có, chỉ ôm lại đối phương theo bản năng, nhoẻn miệng cười.

Sáng thứ Bảy, Diệp Nam Nịnh dậy sớm. Thật ra là cả tối qua chưa một lúc nào cô ngủ sâu, chỉ cần Đỗ Khê Nhiễm hơi rục rịch một chút là cô sẽ lập tức giật mình tỉnh dậy, sau đó xem xét tình trạng của chị.

Cả hai người đổ không ít mồ hôi, ôm nhau rồi cũng không phân rõ là của ai. Cô sờ trán Đỗ Khê Nhiễm, không nóng như tối qua nữa nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác. Mùa này trái gió trở trời, dễ cảm cúm, sơ sẩy một tí là trúng chiêu ngay.

Diệp Nam Nịnh xem đồng hồ, mới chừng bảy giờ, lại nhìn vào người đang nằm trong lòng. Đỗ Khê Nhiễm ngủ rất say, cô không nỡ đánh thức chị, chỉ im lặng nhìn chăm chú vào gương mặt ấy rồi ngắm nghía thật kĩ từng chi tiết, khắc sâu trong lòng.

Mãi một lúc sau, trong lúc ngủ mê, Đỗ Khê Nhiễm chép môi thật khẽ.

Diệp Nam Nịnh thấy đáng yêu, từ từ kề sát vào, áp lên môi đối phương một chút rồi nhanh chóng rụt về, như ôm một vật báu, chỉ sợ mình đụng bể, làm gì cũng hết sức cẩn thận mà trong lòng lại yêu thích không thôi.

Cô ôm người yêu chợp mắt một lúc, mãi đến khi nghe thấy cửa chính bên ngoài vang tiếng động mới khẽ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn ra, thầm nghĩ có khi nào là Đỗ Hà Nhược về không.

Nhưng hôm nay là thứ Bảy mà, trong trường còn tiết học thêm.

Đang lúc suy tư thì Diệp Nam Nịnh lại đột nhiên bừng tỉnh, cô còn đang nằm trên giường Đỗ Khê Nhiễm đây này!

Đúng lúc ấy, cửa phòng ngủ bị đẩy mở, giọng Chương Mịch Song vang lên: “Đỗ Khê Nhiễm, mau dậy đi. Trễ vậy rồi sao cậu còn... Ủa? Tiểu Diệp? Chị có đi lộn nhà không?”

Chương Mịch Song đứng ngay cửa, bốn mắt nhìn nhau với Diệp Nam Nịnh, người vừa hốt hoảng bật ngồi dậy. Cô lùi về sau mấy bước, ngó ra phòng khách, quay lại mới nhìn đến đầu Đỗ Khê Nhiễm trong chăn, nói: “Đúng là nhà Đỗ Khê Nhiễm mà. Sao em lại ở đây?”

Diệp Nam Nịnh giật mình thấp thỏm cúi đầu, vươn tay toan chộp lấy áo khoác.

Chương Mịch Song cau mày thật khẽ, tự dưng cảm thấy cảnh này trông quái quái. Sao giống hiện trường bắt gian thế này?

Vốn cô chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nhưng cái vẻ có tật giật mình này của Diệp Nam Nịnh thật sự đáng nghi lắm. Cô bước lên, đang định truy vấn thì người trên giường đột nhiên ngọ nguậy.

“Gì mà ồn vậy?” Đỗ Khê Nhiễm mơ mơ màng màng vươn bàn tay, mò mẫm một lúc, túm lấy tay Diệp Nam Nịnh, “Mấy giờ rồi?”

Diệp Nam Nịnh quay đầu nhìn đồng hồ, đáp: “Gần mười một giờ.”

“Ừm... ngủ thêm chút nữa đi.”

Đỗ Khê Nhiễm vừa định ngủ tiếp thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng quát nghiêm khắc: “Đỗ Khê Nhiễm, mấy giờ rồi mà còn ngủ, mau đứng dậy!”

Đỗ Khê Nhiễm choàng mở mắt, ngơ ngác nhìn đăm đăm vào Diệp Nam Nịnh. Diệp Nam Nịnh đưa mắt ra dấu, ý bảo chị nhìn đằng sau.

Đỗ Khê Nhiễm chậm rãi quay đầu, nhìn đến Chương Mịch Song thì đờ ra mất mấy giây, xong nói như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Sao cậu lại tới đây?”

Chương Mịch Song có chìa khóa nhà Đỗ Khê Nhiễm, đã quá thân nên cũng chẳng có lo chuyện mất đồ. Thi thoảng rảnh rỗi, cô còn qua nấu cho bạn bữa cơm.

Chỉ là Đỗ Khê Nhiễm bận rộn công việc, thường đến cũng chẳng có ai ở nhà, sau này Đỗ Khê Nhiễm dứt khoát làm cho cô bạn cái chìa khóa. Nhưng cô lại xem nhẹ việc mình cũng có ngày sẽ yêu đương, cần không gian riêng.

Chương Mịch Song còn đến đột xuất như vậy thêm vài lần nữa thì sớm muộn gì cô cũng sẽ bị hù ra bệnh, đặc biệt là Diệp Nam Nịnh, sắp rúc xuống hố luôn rồi.

Đỗ Khê Nhiễm ho khan mấy tiếng, nói: “Mình bị cảm.”

“Thật hả?” Sự chú ý của Chương Mịch Song bị dời đi. Cô ngồi xuống mép giường, vươn tay sờ lên trán bạn, “Hình như đâu có.”

“Hôm qua bệnh, là Tiểu Diệp chăm sóc cho mình.” Đỗ Khê Nhiễm từ tốn nói.

Bấy giờ Chương Mịch Song mới nghe ra một chút gọi là yếu ớt từ giọng Đỗ Khê Nhiễm. Cô quay sang nhìn Diệp Nam Nịnh: “Vậy ít nhiều cũng nhờ Tiểu Diệp chăm sóc. Bà con xa không bằng láng giềng gần, mình sắp không bằng người cứu khổ cứu nạn là Tiểu Diệp đây rồi.”

“Nên mà.” Diệp Nam Nịnh gật đầu, sau đó lặng lẽ xuống giường, khoác thêm áo khoác, “Em đi làm ít đồ ăn cho Nhiễm... Đỗ tổng. Chị Song, chị có muốn ăn gì không?”

“Chị sao cũng được.”

“Vâng.”

Chương Mịch Song nhìn theo bóng dáng Diệp Nam Nịnh rời khỏi phòng, sau đó vội vàng đóng cửa, quay lại bò đến bên cạnh Đỗ Khê Nhiễm mà xì xầm: “Cậu có cảm thấy Tiểu Diệp là lạ không?”

“Có hơi lạ thật.” Đỗ Khê Nhiễm chớp chớp mắt, “Đẹp lạ.”

“Ề, cậu sến thấy ghê.” Chương Mịch Song ghét bỏ.

“Đẹp thật mà.” Đỗ Khê Nhiễm nhớ lại cảnh mới rồi vừa mở mắt ra là nhìn đến đại mỹ nhân ngồi ngay trên chiếc giường mà cô quen thuộc nhất, hệt chú thỏ bị hốt hoảng. Nếu không phải còn có người khác đang ở đây thì nói không chừng cô đã lê cái thân bệnh tật này đi chà đạp chú thỏ ấy một phen rồi.

“Đẹp thì đẹp thật, cơ mà cậu không thấy cái vẻ vừa hốt hoảng lại chột dạ của em ấy mới rồi à? Không phải nhân lúc cậu ngủ mà lén lút làm chuyện gì xấu đấy chứ?” Chương Mịch Song nói.

Đỗ Khê Nhiễm liếc mắt: “Làm chuyện gì xấu?”

“Mình cũng đâu biết. Lấy tính cách em ấy thì cũng không đến nỗi tham tiền bạc gì của cậu.” Chương Mịch Song sờ sờ cằm, lại liếc sang cô bạn một phen rồi khẳng định chắc nịch, “Tham sắc lại càng không. Vậy em ấy chột dạ cái gì nhỉ?”

Đỗ Khê Nhiễm từ từ khép mắt: “Đừng quấy rầy mình nghỉ ngơi, tự ra ngoài chơi đi.”

“Hai ta biết bao lâu chưa gặp, vừa thấy mặt đã muốn đuổi người rồi. Lạnh quá à, mình cũng chui vào cho ấm tí nào.” Chương Mịch Song vừa nói dứt câu đã cởi áo khoác, xốc chăn toan bò lên, nào ngờ chăn lại bị Đỗ Khê Nhiễm giật đi.

“Đừng lên.”

“Sao?”

Đỗ Khê Nhiễm nói: “Không muốn ngủ chung với cậu.”

“Tiểu Diệp còn được mà sao mình lại không được?!” Chương Mịch Song căng mặt, “Mình có còn là bạn thân nhất của cậu nữa không?!”

“Còn.” Đỗ Khê Nhiễm ngẫm nghĩ rồi nói, “Vậy nên mới không thể để cậu lên. Mình còn chưa hết cảm, coi chừng lây bệnh.”

“À, có lí.” Chương Mịch Song lập tức mặc lại áo khoác.

Đỗ Khê Nhiễm: “...” Vậy mới nói bạn thân với bạn gái chỉ khác nhau mỗi một chữ mà sao chênh lệch khủng khiếp.

Lát sau, Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Mới sáng sớm, tìm mình có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không được tìm cậu à?” Chương Mịch Song nói, lại dừng một lúc, “Cậu còn nhớ trong tiệc sinh nhật của mình lần trước có người nọ là đối tác của Khâu Dã không?”

Đầu óc Đỗ Khê Nhiễm xoay chuyển một lúc mới lờ mờ nhớ ra có một người như thế. Cô lập tức đề cao cảnh giác: “Thì sao? Không phải cậu định làm bà mối nữa đấy chứ?”

“Anh ta có cảm giác với cậu, hỏi mình nhiều lắm rồi, có điều mình thay cậu từ chối khéo hết.” Chương Mịch Song nhướng mày, “Mình nhớ lần trước uống say cậu từng nói có người thích, mình bèn dùng cớ đó từ chối anh ta. Vậy nên, giờ cậu có thể nói mình biết người cậu thích là ai chưa?”

Đỗ Khê Nhiễm nhắm mắt: “Mình mệt rồi, đi thong thả không tiễn.”

“Đỗ Khê Nhiễm, cái đồ không có lương tâm nhà cậu. Lần nào mình yêu đương cũng kể cho cậu biết hết, khó khăn lắm cậu mới có một mối, thế mà còn giấu mình.” Chương Mịch Song chấm chấm khóe mắt khô queo, thút thít nói, “Suy cho cùng cũng là mình gửi gắm nhầm người.”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

“Chị Song, chị muốn uống gì không?” Đúng lúc này, Diệp Nam Nịnh gõ cửa bên ngoài.

“Rồi, cậu không nói cho mình, mình đi tìm Tiểu Diệp hỏi thử. Có giỏi thì cậu cứ nằm vạ trên giường đi đừng đứng lên.” Chương Mịch Song mở cửa, sau đó bất chợt bày ra gương mặt cười tươi như hoa, kéo Tiểu Diệp đi ra phòng khách, “Ai da Tiểu Diệp à, mấy ngày không gặp, em sống có tốt không vậy?”

“Em tốt lắm.” Diệp Nam Nịnh nói, “Đúng rồi, chị muốn uống gì?”

Cháo nấu cho Đỗ Khê Nhiễm đã bắc lên bếp, cô còn phải xem chừng Chương Mịch Song, tránh cho đối phương đi quấy rầy Đỗ Khê Nhiễm nghỉ ngơi.

“Còn uống cái gì nữa. Em lại đây, chị hỏi em chút chuyện.” Chương Mịch Song ấn cô nàng ngồi xuống sô pha, cất giọng hỏi. “Nhiễm Nhiễm có người thích, em biết chuyện này không?”

Diệp Nam Nịnh nghiêm mặt, thấp thỏm nhìn Chương Mịch Song: “Dạ biết.”

Chương Mịch Song: “Vậy em biết là ai không?”

Diệp Nam Nịnh hỏi lại: “Chị không biết sao?”

Chương Mịch Song: “Chị đâu biết.”

Diệp Nam Nịnh: “Em đây cũng không biết.”

Chương Mịch Song quan sát nét mặt cô nàng, rất khó tìm được dấu vết gì từ gương mặt lạnh lùng ấy. Cô bán tín bán nghi nói: “Đâu thể nào? Hai người thân thiết như vậy mà nó cũng không tiết lộ cho em luôn à?”

Diệp Nam Nịnh gật đầu.

“Không thể nào...” Chương Mịch Song cân nhắc nói.

“Hai người đang xì xầm cái gì vậy?” Đỗ Khê Nhiễm từ trong phòng bước ra, trên người khoác hờ cái áo choàng.

Chương Mịch Song vừa định lên tiếng thì Diệp Nam Nịnh đã vụt đứng dậy, chạy đến cửa như một cơn gió mà đỡ lấy Đỗ Khê Nhiễm: “Sao còn sớm vậy mà đã dậy rồi? Nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”

“Giờ đâu còn sớm nữa.” Chương Mịch Song cất giọng cà khịa, nhưng Đỗ Khê Nhiễm còn chẳng thèm nhìn cô bạn lấy một cái mà chỉ trả lời Diệp Nam Nịnh: “Ngủ không được, nằm cũng không có gì làm, với cả chị cảm thấy đỡ nhiều rồi.”

Chương Mịch Song: “Mình thấy là không sao rồi đó.” Còn trợn mắt với cô được kia mà.

Diệp Nam Nịnh: “Đừng coi thường cảm cúm. Chị ngồi trước đi, em đi rót cho chị ly nước ấm.”

“Được.”

Chương Mịch Song bỗng dưng cảm thấy hình như mình quá dư thừa. Cuộc nói chuyện của hai người này, cô hoàn toàn chen vào không lọt. Mới bao lâu đâu mà vị trí bạn thân số một của cô đã đầy nguy cơ rồi.

Giữa bạn thân với nhau cũng có kiểu muốn độc chiếm kì lạ.

Cô ngồi xuống bên cạnh Đỗ Khê Nhiễm, thân mật khoác tay bạn, đầu tựa vào vai, nũng nịu nói: “Nhiễm Nhiễm, mình ngồi đây chơi với cậu được hông? Lâu rồi không gặp, chắc cậu nhớ mình lắm ha?”

Đỗ Khê Nhiễm vươn một ngón tay chọt đầu Chương Mịch Song, từ từ đẩy sang bên: “Làm gì đấy? Mới sáng sớm ăn nhầm cái đồ quỷ gì dính răng à? Nói chuyện đàng hoàng, xa mình ra một chút.”

Chương Mịch Song bĩu môi, ngồi sang bên, vờ tức giận đấm vào sô pha, hòng mượn đó thu hút sự chú ý.

Nhưng Đỗ Khê Nhiễm chỉ nhìn cô bạn một cái rồi quay sang nói với Diệp Nam Nịnh: “Em pha cho nó ly trà hạ hỏa đi.”

“Dạ vâng.” Diệp Nam Nịnh lập tức quay đi tìm túi trà trong ngăn tủ.

Thấy cô nàng đã rành căn nhà này như lòng bàn tay, Chương Mịch Song lại càng cảm thấy mình bị thất sủng.

Diệp Nam Nịnh pha trà xong liền ngồi xuống bên cạnh Đỗ Khê Nhiễm một cách tự nhiên, lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ của đối phương rồi nói: “Vẫn còn hơi sốt, lát nữa vẫn phải uống thuốc mới được.”

Đỗ Khê Nhiễm gật đầu ứng tiếng.

“Em ấy gần cậu như vậy, sao cậu không bảo em ấy ngồi xa ra?” Chương Mịch Song chỉ vào Diệp Nam Nịnh mà lên án.

Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt, nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ Khê Nhiễm bình tĩnh nói: “Nhà em ấy có thuốc, không sợ lây bệnh.”

Chương Mịch Song: “...” Kì quái, hết sức kì quái!

Cháo trong nồi đất đã sôi, Diệp Nam Nịnh chạy vào bếp khuấy cháo, rồi lại buột miệng nói: “Nhiễm Nhiễm...”

“Em gọi nó là gì?” Chương Mịch Song ngắt ngang.

Diệp Nam Nịnh sửng sốt, nói: “Em đâu có gọi gì.”

“Em gọi nó là Nhiễm Nhiễm!”

Diệp Nam Nịnh: “Chị nghe lầm. Em nói là... Nhiễm... nhiễm sắc thể là dạng tồn tại đặc biệt của DNA trong quá trình nguyên phân hoặc giảm phân của tế bào.”

Chương Mịch Song: “...?”

Bình luận

Truyện đang đọc