TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Ngày hôm sau, bầu không khí trên bàn cơm rõ ràng có thêm chút gì đó thân mật hơn so với trước kia. Sự thân mật ấy không liên quan đến việc tiếp xúc chân tay mà bắt nguồn từ ánh mắt.

Khi Diệp Nam Nịnh nhìn về phía Đỗ Khê Nhiễm thì trong mắt thiếu đi sự e dè, thấp thỏm, thay vào đó là mấy phần ý cười ngập ngừng ẩn chứa.

Đỗ Khê Nhiễm cũng có sự khác biệt rõ ràng. Nụ hôn ngày hôm qua khiến các cô hoàn toàn xác định thân phận của nhau trong mối quan hệ này. Không chỉ là cấp trên cấp dưới, hàng xóm thân thiết, các cô còn là người yêu, có thể chia sẻ bí mật cho nhau, làm những chuyện càng thân mật hơn nữa.

Hai người đang ăn cơm thì lại lặng lẽ nắm tay, cũng không rõ là ai chủ động trước, mãi đến khi ăn xong mới sực nhận ra, sau đó nhìn nhau cười rồi buông ra một cách hết sức tự nhiên.

“Để chị rửa chén.” Đỗ Khê Nhiễm chủ động nói.

Diệp Nam Nịnh toan từ chối, lại bị đối phương lườm một cái, bèn gật gật đầu, sau đó đứng bên cạnh xếp cơm hộp.

Tiếng chén đĩa va nhau cùng tiếng nước rì rào vang lên trong nhà bếp. Đỗ Khê Nhiễm làm không mấy gì quen tay, nước văng cả lên người, lên mặt cũng không rảnh bận tâm. Đúng lúc này, một bàn tay vươn đến từ bên cạnh, ấn lên má cô, giúp cô lau khô mấy giọt nước bắn.

Theo phản xạ, Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu nhìn qua, khóe miệng vểnh cao rồi đặt lên môi đối phương một nụ hôn: “Cảm ơn em.”

Diệp Nam Nịnh đứng đờ ra đó.

Đến khi Đỗ Khê Nhiễm rửa chén xong xuôi hết, cô nàng vẫn giữ nguyên tư thế sững sờ.

Đỗ Khê Nhiễm bật cười. Xem ra cô hiểu lầm rồi, rõ ràng Diệp Nam Nịnh vẫn chưa hoàn toàn thích ứng đấy thôi.

Cô cười nắm tay em: “Đi thôi, đi làm.”

Diệp Nam Nịnh bước từng bước nhỏ theo Đỗ Khê Nhiễm ra ngoài, rồi bất chợt quay đầu lại: “Xí khoan, quên lấy cơm hộp.”

Đỗ Khê Nhiễm đứng ngay cửa chờ cô nàng trở vào lấy cơm, nào ngờ đối phương vừa chạy ra nắm lấy tay cô thì lại nói: “A, không mang chìa khóa.” Vừa dứt câu lại chạy trở vào phòng khách.

Đỗ Khê Nhiễm tựa vào cạnh cửa mà cười: “Diệp Nam Nịnh, em tiêu rồi, vứt đồ lung tung y hệt chị. Cái tốt không học mà học toàn thói hư tật xấu.”

Diệp Nam Nịnh xấu hổ nói: “Ngại quá... bị chị thu hút hết sự chú ý rồi.”

Đỗ Khê Nhiễm nghẹn lời, sau đó vén tóc một cách quyến rũ: “Vậy hẳn là chị nói ngại quá mới phải?”

Diệp Nam Nịnh: “Là tại em không vững tinh thần.”

Trên đường đến công ty, Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Hôm nay mang mấy phần cơm hộp?”

Diệp Nam Nịnh: “Hai phần đó.”

“Không đem cho Minh Sương à?”

“Hai lần trước là để cảm ơn thôi, với cả cậu ấy cũng không cần.” Diệp Nam Nịnh lắc đầu, rồi không biết nghĩ đến điều gì mà cô lại đột nhiên nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm, “Đỗ tổng, không phải chị... ghen đấy chứ?”

Đỗ Khê Nhiễm: “Lo nhìn đường đi.”

Tuy Đỗ Khê Nhiễm không trả lời câu hỏi của cô nhưng trong lòng Diệp Nam Nịnh vẫn tung tăng hứng khởi, đến tận công ty mà tâm trạng vẫn còn phơi phới.

Cô đến gian trà nước châm nước, đụng mặt Minh Sương đang ăn sáng tại đó.

“Ồ, hôm nay vui thế cơ à?” Minh Sương hỏi.

“Rõ ràng vậy sao?” Diệp Nam Nịnh sờ lên khóe môi theo phản xạ, phát hiện đúng là cong lên thật. Đối với người khác mà nói thì chắc không có gì lạ, nhưng Diệp Nam Nịnh bình thường hay nghiêm mặt, thảo nào Minh Sương chỉ liếc mắt cái đã nhìn ra.

“Xem ra tình cảm thuận lợi lắm đây.” Minh Sương uống sữa bò, nói.

Diệp Nam Nịnh đảo mắt một vòng, thấy chung quanh không ai mới bước đến bên cạnh, che miệng thì thầm: “Mình nói cậu nghe chuyện này, không ngờ Đỗ tổng lại ghen với cậu!”

Minh Sương kinh ngạc nhìn Diệp Nam Nịnh, hệt đang nhìn một cô ngốc.

“Trời ạ, chị ấy mà lại ghen với cậu, hihi.” Diệp Nam Nịnh không nhịn được phải che miệng nở nụ cười.

“Tiểu Diệp à, xem như hôm nay mình mới biết cậu lần đầu.” Minh Sương tặc lưỡi lấy làm lạ, “Sao hồi trước không phát hiện cậu khờ thế nhỉ? Chị ấy ghen chẳng phải chuyện rõ sờ sờ ra đấy à? Từ lúc mình hỏi cậu có muốn làm bạn gái mình không trong thang máy thì chị ấy đã ghen rồi.”

“Thật hả?” Diệp Nam Nịnh trợn tròn, “Thật hả thật hả thật hả?!”

“Vô nghĩa.” Minh Sương ngoáy ngoáy tai, “Bằng không cậu nghĩ tại sao lúc đó mình lại kề sát tai cậu vờ như đang thì thầm? Chính là để quan sát chị ấy chứ còn gì nữa. Cặp mắt kia ấy, đúng là hận không thể đem mình ra lăng trì xử tử.”

“!!!”

Nhất thời, Diệp Nam Nịnh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không ngừng hỏi Minh Sương về chuyện lúc đó. Thế nhưng Minh Sương chỉ hé lộ ít câu rồi thôi, sau đó nhìn cô bạn với ánh mắt bất mãn vì bạn dở quá: “Giờ mình hiểu sao cậu lại yêu thầm lâu vậy rồi. Cơ mà cũng may Đỗ tổng phản ứng nhanh, nắm chắc lấy mối duyên này của hai người, bằng không khả năng BE của hai người phải lên đến 90%.”

Lời này không phải không có lí, Diệp Nam Nịnh cũng đồng ý với điều đó. Ngoại trừ lần tỏ tình ban đầu ra thì từ đó về sau cô toàn rụt cổ, không dám tùy tiện bước ra giới hạn nữa. May mà Đỗ tổng chủ động đề nghị hẹn hò, không thì giữa các cô chắc chỉ có càng ngày càng xa.

Uhuhu hôm nay cũng siêu thích Đỗ tổng!

“Cảm ơn cậu, Minh Sương.” Diệp Nam Nịnh cảm tạ thật lòng, “Mình cũng không ngờ thì ra cậu đã lặng lẽ giúp mình nhiều đến thế.”

“Ngừng, mình không phải vì cậu hết đâu, chỉ nhân tiện thôi.” Minh Sương cười cười, “Mình cũng có lòng riêng. Lỡ đâu Đỗ tổng không thông suốt thì chẳng phải mình sẽ có cơ hội thừa nước đục thả câu rồi sao?”

Diệp Nam Nịnh cũng cười: “Bất luận có nói sao thì mình cũng phải cảm ơn cậu một tiếng.”

“Được rồi, vậy dùng hành động thực tế đi. Làm cho mình thêm phần cơm nhé?” Minh Sương nói.

“Không được, Đỗ tổng sẽ ghen.” Diệp Nam Nịnh cười nói.

“Ha, mê bồ bỏ bạn.” Minh Sương ăn sáng xong thì lướt ngang mặt Diệp Nam Nịnh, quăng rác vào thùng rồi cảm thán một tiếng, “Ầy, đến khi nào thì mình tìm được tình mới đây?”

“Nhất định cậu sẽ tìm được.” Diệp Nam Nịnh chân thành nói.

“Vậy nhận lời chúc của cậu.” Minh Sương vừa định đi thì ánh mắt đột nhiên liếc qua bên ngoài rồi bất chợt quay đầu lại nhìn Diệp Nam Nịnh, cười lạnh nói: “Nếu cậu đã vong ân phụ nghĩa thì mình quyết định sẽ trả thù cậu tí.”

Diệp Nam Nịnh: “Hả?”

Tiếp theo, Minh Sương lại tung cho cô một cái hôn gió: “Trưa gặp lại nha cục cưng.”

Diệp Nam Nịnh còn đang đầy đầu hỏi chấm thì đã thấy cô bạn nói tiếp một câu: “Đỗ tổng, buổi sáng tốt lành.”

Diệp Nam Nịnh:!!

Ngay sau đó, Đỗ Khê Nhiễm đã đi ngang qua Minh Sương, cau có bước tới, mặt hầm hầm, mắt hơi nheo: “Quan hệ của hai người cũng thân phết nhỉ.”

Diệp Nam Nịnh vội tiến lên giải thích: “Đỗ tổng, chị nghe em nói, cậu ấy trêu hai đứa mình thôi. Cậu ấy cố ý đó.”

Đỗ Khê Nhiễm nghiêm mặt rót nước, nghiêm mặt liếc cô một cái, rồi lại nghiêm mặt bỏ đi.

Diệp Nam Nịnh vội đuổi theo. Nghe thấy Minh Sương còn ở đó bật cười, cô bèn quay đầu dứ dứ nắm đấm với cô bạn. Minh Sương lại cười càng lớn tiếng.

Hai người một trước một sau bước vào văn phòng. Diệp Nam Nịnh lập tức nói với Đỗ Khê Nhiễm rằng vừa rồi chỉ là sự hiểu lầm nho nhỏ mà thôi, cũng kể chị nghe cuộc nói chuyện của các cô ban nãy, sau đó giải thích hành động đó của Minh Sương cốt là muốn thấy Đỗ tổng ghen mà giận cô.

“Ghen? Cô ta nói chị ghen với cô ta á?” Đỗ Khê Nhiễm ngước mắt nhìn Diệp Nam Nịnh.

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, vừa thấp thỏm vừa tò mò nhìn qua: “Vậy nên Đỗ tổng, chị có ghen với cậu ấy bao giờ chưa?”

“Ha.” Đỗ Khê Nhiễm không đáp mà hỏi ngược lại, “Em làm xong việc rồi à?”

“... Vẫn chưa.”

“Vậy em còn rảnh tới đây nói chuyện?”

“Em đi làm việc liền.” Diệp Nam Nịnh kinh hồn táng đảm trở lại chỗ ngồi, thầm nghĩ Đỗ tổng tức giận lên thật đáng sợ. Mở bảng biểu lên, đồng thời cô còn tiện tay gửi mười mấy biểu cảm “bom” qua cho Minh Sương.

Trong văn phòng, Đỗ Khê Nhiễm uống một hớp nước, từ từ bước đến bên cửa, nhìn chằm chằm ra ngoài. Tầm mắt cô đảo đến chỗ Minh Sương, cười nhạt.

Ghen đúng không? Vui đúng không?

Giữa trưa, lúc ăn cơm, Diệp Nam Nịnh và Hồ Giai Húc ngồi chung, Minh Sương cũng mang hộp cơm bước đến.

Hồ Giai Húc trợn mắt: “Không thể nào! Tiểu Diệp, cậu còn làm cơm hộp cho cậu ấy nữa hả?”

“Đâu có.” Diệp Nam Nịnh nói.

Minh Sương mở hộp cơm của chính mình ra, cầm đũa lên: “Giúp việc nhà mình làm.”

“Mình nếm thử xem.” Hồ Giai Húc gắp hai miếng thịt, vừa nhét vào miệng thì mắt đã liếc thấy một bóng hình, vội chào hỏi, “Đỗ tổng, chị ăn cơm à?”

“Phải.” Đỗ Khê Nhiễm cầm hộp đi tới, “Mấy đứa rôm rả thế, chị tham gia được không?”

Hồ Giai Húc đương nhiên là không có ý kiến. Chẳng qua Đỗ Khê Nhiễm là lãnh đạo, mà có người ăn cơm chung với lãnh đạo sẽ thấy mất tự nhiên. Cô bèn ngó sang Diệp Nam Nịnh theo bản năng, định hỏi ý kiến bạn, nào ngờ Diệp Nam Nịnh đã đứng dậy kéo cái ghế bên cạnh ra, mắt mong chờ thấy rõ.

Hồ Giai Húc: “...” Giác ngộ cao ghê!

Nhưng chuyện khiến người ta càng bất ngờ hơn chính là Đỗ Khê Nhiễm không ngồi xuống ghế bên cạnh Diệp Nam Nịnh mà lại vòng qua các cô, ngồi kế Minh Sương, còn nở nụ cười hiền.

Ba người đồng loạt sửng sốt.

Hồ Giai Húc chỉ đơn giản là thắc mắc không biết từ khi nào mà quan hệ hai người này lại thân thiết như thế, mà Diệp Nam Nịnh và Minh Sương thì lại vừa nghi hoặc, khó hiểu lại còn giật mình hốt hoảng.

Đỗ Khê Nhiễm liếc mắt nhìn qua đồ ăn trong chén Minh Sương: “Cơm hộp của em trông ngon thế, chị có thể nếm thử được không?”

Minh Sương đờ đẫn gật đầu.

Đỗ Khê Nhiễm cứ thế mà gắp một miếng thịt lên một cách hết sức tự nhiên. Cô cho vào miệng, nét mặt thả lỏng: “Ừm, ăn ngon thật.”

Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn hộp cơm của mình, lòng thấy chua chua.

Minh Sương cười gượng: “Đỗ tổng, hình như hai ta không thân mà nhỉ? Nếu không... chị qua bên cạnh ngồi nhé?”

“Không thân là không được ngồi chung à? Em ưu tú như thế, ai lại không muốn kết bạn với em chứ, đúng không?” Đỗ Khê Nhiễm cười hỏi, mặt mày ngập tràn hai chữ ‘thân thiện", nhưng Minh Sương chỉ cảm thấy ánh mắt của Diệp Nam Nịnh bên cạnh sắp xẻo thịt cô ra.

Minh Sương ngộ đạo, Đỗ Khê Nhiễm đây là cố ý!

Nhưng cô lại không thể phản đòn công khai hay thả thính ngược lại, bằng không lấy cái suy nghĩ đơn giản của Diệp Nam Nịnh thì kiểu gì cũng sẽ cho rằng cô muốn quyến rũ Đỗ Khê Nhiễm.

Minh Sương không dám thả thính lung tung như bình thường nữa mà ngoan ngoãn nói: “Đỗ tổng nói đùa. Nói về ưu tú thì phải là Tiểu Diệp chứ.”

“Tiểu Diệp đương nhiên là ngoan rồi, nhưng phong cách của em khác với em ấy mà. Em cởi mở biết chừng nào.” Đỗ Khê Nhiễm cười nói.

Đầu Diệp Nam Nịnh sắp cắm thẳng vào chén, tự bế tột đỉnh, chẳng còn chút khẩu vị nào, lại nghe Đỗ Khê Nhiễm nói tiếp: “Người cởi mở thì làm thân với ai cũng dễ, bằng không sao có thể tùy tiện gặp ai cũng kêu cục cưng cho được?”

Đúng là hủ giấm mà, chua đến độ này luôn rồi. Minh Sương hối hận gần chết, nếu biết trước thì đã không trêu hai người họ làm gì. Cô đâu ngờ Đỗ Khê Nhiễm thế mà cũng là người thích ăn thua đủ.

Hồ Giai Húc cắm miệng một câu: “Đúng vậy. Minh Sương cứ hay kêu người khác là cục cưng.”

Minh Sương liếc cô bạn một cái sắc lẻm, điên cuồng đưa mắt ra hiệu. Hồ Giai Húc hỏi: “Mắt cậu bị tật hả?”

Minh Sương: “...”

“Câu cửa miệng, chỉ là câu cửa miệng thôi, không có ý gì khác đâu.” Minh Sương nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm.

“Chỉ là một cách gọi thôi mà, đương nhiên chị biết.” Đỗ Khê Nhiễm cười mỉm. Người khác không nhìn ra nhưng trực giác Minh Sương lại cảm thấy chẳng lành.

Quả nhiên, ngay sau đó, cô đã nghe thấy Đỗ Khê Nhiễm tươi cười nói: “Vậy em mau ăn cơm đi, cục cưng.”

Minh Sương sợ đến mức suýt chút nữa đã đánh nghiêng cả chén, vội nhìn sang Diệp Nam Nịnh. Có Hồ Giai Húc ở đây, cô không tiện giải thích. Lại nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm, Minh Sương chịu thua, thất bại đứng dậy: “Tôi no rồi, cáo từ.”

“Ấy, sao cậu lại đi rồi?” Hồ Giai Húc chẳng hiểu mô tê gì, “Muốn lén giảm cân, sau đó dìm tụi mình xuống đúng không?”

Diệp Nam Nịnh nâng mắt, nhìn thoáng qua bóng lưng Minh Sương, lòng thầm nghĩ: Đi hay lắm, đi mau đi mau!

Hồ Giai Húc quay sang hỏi chuyện với cô. Song, cô vừa mới nghiêng đầu thì bàn tay buông thõng một bên đã bị người ta nắm chặt, còn véo nhẹ vào lòng bàn tay.

Diệp Nam Nịnh kinh ngạc quay đầu, lại thấy Đỗ Khê Nhiễm đang cầm muỗng bằng tay trái, bình thản ăn canh như chẳng có chuyện gì xảy ra. Không ai biết tay phải của chị lúc này lại đang nắm lấy tay cô.

Sương mù trong lòng Diệp Nam Nịnh lập tức bị ánh mặt trời xua tan, tất cả trở lên tươi sáng.

Tối đến, thời gian hai người tan làm không chênh nhau mấy, Đỗ Khê Nhiễm bèn chờ em bạn gái một lúc, sau đó cùng nhau tan ca. Lúc chờ thang máy, Minh Sương cũng bước đến.

Ba người sáu mắt nhìn nhau, Minh Sương lập tức lùi về sau: “Mời. Mời hai người đi trước. Tôi còn món đồ quên lấy, chờ chuyến thang sau.”

Thấy Minh Sương cuối cùng cũng ngoan, Đỗ Khê Nhiễm bấy giờ mới hài lòng thu mắt.

Trở lại khu chung cư, Đỗ Khê Nhiễm phát hiện suốt đường đi Diệp Nam Nịnh chẳng nói lấy một lời, bèn hỏi: “Em sao vậy?”

Diệp Nam Nịnh vẫn im lìm không đáp.

“Rốt cuộc làm sao? Nói đi chứ? Có phải giận chuyện lúc trưa không?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, rồi lại lắc, rồi lại gật.

Đỗ Khê Nhiễm vốn không định cười, nhưng phản ứng của cô nàng thật sự quá đáng yêu, thế là nói: “Chị chỉ trêu cô ta thôi. Em xem, chẳng phải tối nay cô ta đã an phận rồi đấy sao?”

“Vâng.” Diệp Nam Nịnh gật đầu.

Đứng trong thang máy, Đỗ Khê Nhiễm tiến đến trước mặt bạn gái, quan sát kĩ biểu cảm của cô nàng: “Không đúng. Trong lòng em vẫn còn có chuyện. Rốt cuộc là chuyện gì? Đã nói sẽ thẳng thừng bày tỏ cảm xúc với chị cơ mà?”

Diệp Nam Nịnh ngập ngừng nhìn Đỗ Khê Nhiễm một cái, sau đó rầu rĩ nói: “Hễ thấy cậu ấy là em lại nhớ đến...”

“Nhớ đến cái gì?”

“Chị gọi cậu ấy là cục cưng.” Diệp Nam Nịnh ngập ngừng, “Chị còn chưa gọi em cục cưng bao giờ.”

Đỗ Khê Nhiễm chậm rãi giương khóe môi, đoạn vươn tay vén tóc cô nàng ra sau, môi kề sát tai, tóc mây đan cài, thấp giọng gọi: “Cục cưng.”

Diệp Nam Nịnh rung động vì hai chữ ấy. Cô đưa mắt nhìn chị. Bốn mắt chạm nhau, nơi cửa sổ tâm hồn có thêm một thoáng tình cảm khuấy động.

Diệp Nam Nịnh đang định hôn lên môi đối phương thì cửa thang máy đã mở.

“Đi thôi.” Đỗ Khê Nhiễm cười hài lòng, đoạn kéo tay cô nàng đi ra ngoài.

Diệp Nam Nịnh hệt như một thiếu nữ mới vừa biết yêu, cả hai tay nắm chặt lấy đối phương: “Đỗ tổng, chị gọi thêm lần nữa đi.”

“Không gọi.”

“Gọi một lần đi mà.”

“Cứ không gọi đấy.”

“Gọi đi, gọi đi, xin chị đó.”

Đỗ Khê Nhiễm quay đầu nhìn bộ dáng làm nũng của cô nàng, cảm thấy thỏa mãn, bèn cười hỏi: “Gọi cái gì? Cục cưng hả?”

“Đúng đúng!” Diệp Nam Nịnh nhìn sang bằng ánh mắt lấp lánh.

“Cục...”

“Cục ta cục tác, hai người làm gì ngoài hành lang vậy?” Cửa phòng bên cạnh đột nhiên bật mở. Đỗ Hà Nhược bước ra, tay cầm cái hotdog, “Chờ hai người cả nửa ngày vẫn chưa về, về rồi còn không chịu vào nhà. Đỗ Hà Nhược em trở lại rồi đây, hai chị có vui không!”

Hai người đồng loạt nhìn về phía cô nàng. Đỗ Hà Nhược không cảm nhận được sự chào đón trong tưởng tượng, thế là hừ một tiếng. Mắt cô lướt xuống, chú ý thấy bàn tay đang nắm lấy nhau của hai chị: “Hai người...”

Diệp Nam Nịnh đưa mắt nhìn theo, trong lòng giật thót. Cái khó ló cái khôn, cô giơ tay Đỗ Khê Nhiễm lên, nói: “Đỗ tổng, nhìn xem, hình như ngón này của chị bị xước măng rô rồi!”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc