TÔI CHỈ NHỚ EM

Lời nói vừa thốt ra, Bùi Điềm bên kia điện thoại đã bùng nổ.
 
Cô bé giận dữ bất bình nói: “Chị, chị là không định cố gắng nữa sao?!”
 
“Dù chú nhỏ có hơi đầu gỗ một chút nhưng chị tuyệt đối đừng chán ghét chú ấy chứ.” Bùi Điềm luyên thuyên nói.
 
Tô Niệm Niệm không chịu nỗi, cô nói: “Chị sao có thể ghét anh ấy?”
 
Bùi Điềm thở dài, “Thế sao chị có thể bỏ cuộc chứ?”
 
“Chị chỉ là cảm thấy.” Tô Niệm Niệm khựng lại, nhỏ giọng nói: “Chú nhỏ của em và cô Nguyễn rất xứng đôi.”
 
Nếu anh đã đồng ý đi ăn thì cô có thể làm gì nữa đây?
 
“Không xứng! Em nói không xứng là không xứng!” Bùi Điềm nói: “Em muốn chú nhỏ em có thể vui một chút.”
 
Nghe được câu này, Tô Niệm Niệm có hơi sững sờ.
 
Bùi Điềm như một người đã lớn, thông qua ống nghe điện thoại cô vẫn có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của cô bé.
 
“Ở bên cạnh chị, anh ấy có thể vui sao?” Tô Niệm Niệm nhẹ giọng hỏi lại.
 
“Chị, chị không hề giống.” Bùi Điềm nói một cách chân thành.
 
Bên kia điện thoại, Bùi Điềm nằm trong phòng luyện múa, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt điện thoại.
 
Cô bé vẫn không thể quên ánh mắt của chú nhỏ khi đột nhiên phát hiện Tô Niệm Niệm đang múa vào hôm đó.
 
Đôi mắt đen láy vốn luôn tĩnh lặng như nước bỗng sáng lấp lánh như sao, tràn đầy kinh ngạc.
 
“Chị, chú nhỏ em rất cô đơn.” Thấy bên đó Tô Niệm Niệm vẫn có ý định sẽ buông tay, Bùi Điềm thất vọng nói: “Người bên cạnh chú ấy rất ít.”
 
“Vậy nên chị có thể nào làm bạn với chú ấy không?” Bùi Điềm chớp chớp đôi mắt, sửa từ ‘đối tượng’ thành ‘bạn bè’.
 
Tô Niệm Niệm đơ người nhìn bồn rửa tay, nhất thời không nói được gì.
 
Người như Bùi Ngôn Khanh, ai anh cũng tạo khoảng cách.
 
Cô lại dựa vào cái gì.
 
"Thật ra, ông cố của em tự quyết định bữa cơm đó cho chú nhỏ, trước đó ông ấy không ngừng thúc giục, nên chú nhỏ của em không kiên nhẫn nữa." Bùi Điềm lí nhí nói, giọng điệu có hơi oán trách: “Chú nhỏ của em bất lực quá mới đồng ý.”
 
“Chị, nếu không thì tối nay chúng ta phá cho hư đi?”
 
Nghe thấy Bùi Ngôn Khanh tự nguyện để được sắp xếp, ngọn lửa chưa tắt trong lòng Tô Niệm Niệm lại bắt đầu bùng lên.
 
Cô hắng giọng, bình tĩnh hỏi một câu: “Phá hư thế nào.”

 
“Cái này đơn giản.” Bùi đại sư Điềm thâm cao tính toán.
*
Chiều.
 
Tô Niệm Niệm dẫn Bùi Điềm, đứng trước địa điểm mà Bùi Điềm nghe ngóng được, đợi Sở công cụ Ninh đến.
 
Sở Ninh mặc một chiếc quần rất ngắn, thay một mái tóc xoăn bồng bềnh, đi vài bước vẫn không quên liếc nhìn anh chàng đẹp trai một cái.
 
Nhìn thấy hai người, Sở Ninh huýt sáo, đi tới vỗ vai Tô Niệm Niệm: “Gần đây im hơi lặng tiếng phát tài à?”
 
Cô ngước mắt nhìn nhà hàng tây trước mắt, thở ra một hơi: “Còn chi một số tiền lớn mời tớ ăn cơm nữa cơ á?”
 
Sở Ninh cúi đầu, nhìn Bùi Điềm: “Sao cái tiểu quỷ này cũng có mặt vậy.”
 
“Thế giới hai người chúng ta làm thế nào đây?”
 
Bùi Điềm khoanh tay, nghiêng đầu mỉm cười.
 
Tô Niệm Niệm chột dạ sờ sờ cánh mũi, ôm lấy cánh tay của Sở Ninh, “Quỹ mua gần đây của tớ tăng giá.”
 
“Có chuyện tốt như vậy tớ đương nhiên phải nghĩ đến cậu đầu tiên rồi.”
 
Sở Ninh mong chờ xoa xoa tay: “Tăng bao nhiêu lận.”
 
“Năm đồng.”
 
Sở Ninh: “…..”
 
Mấy người vào nhà hàng tây, sợ Bùi Ngôn Khanh ngồi ở chỗ nào đó, Tô Niệm Niệm đã phải dùng hết kĩ năng diễn xuất cả đời của mình, bước vào vai diễn một cách từ tốn tự nhiên, thể hiện mình hoàn toàn không có tính trước.
 
Bùi Điềm ngó nghiêng nhìn xung quanh, hai mắt như chiếc rada dò tìm xung quanh một lượt.
 
Sau đó, giống như một đặc vụ bí mật kết nối, cô bé lắc đầu với Tô Niệm Niệm.
 
Thế thì có lẽ là vẫn chưa đến.
 
Tô Niệm Niệm hơi thả lỏng, dẫn hai người đi vào trong tìm một góc, ngồi xuống một chỗ có vị trí tốt.

 
Sở Ninh thấy phục vụ đưa thực đơn đến, lật tới lật lui một lúc, cuối cùng thở dài, buồn rầu nói: “Tô nha đầu, có phải cậu cố ý không?”
 
Tô Niệm Niệm vốn không mấy tập trung nhìn ra bên ngoài mãi, nghe thế khiến tim cô nhảy vọt lên: “Tớ cố ý cái gì?”
 
“Biết tớ không thể ăn quá nhiều, cố ý lựa hôm nay bảo mời tớ ăn cơm.”
 
“Gần đấy tớ mập lên một ký.” Sở Ninh khóc nói: “Ngoài trừ salad rau củ ra, tớ không xứng nữa, hu hu hu.”
 
“Không.” Tô Niệm Niệm lạnh lùng nói: “Tăng lên một ký, cậu ngay cả salad rau củ cũng không xứng.”

 
Bùi Điềm vỗ tay như được mùa: “Thế chị nhìn tụi em ăn đi nhé.”
 
Sở Ninh nghiến răng, điên cuồng lật thực đơn: “Không được, tớ lại tìm thử xem có món gì đắt tiền mà ít calo không, nhất định phải bào nữ đại gia Tô nha đầu mới được.”
 
Tô Niệm Niệm: “….”
 
Quả nhiên, Bùi gia chỉ có mỗi Sở Ninh không bình thường.
 
Gọi món xong, Tô Niệm Niệm cứ sờ sờ chiếc khăn trải bàn, lắm lúc lại ngó đầu nhìn ra ngoài cửa.
 
Sở Ninh uể oải ngồi lướt điện thoại, lắm lúc vô thức ngước mắt lên nhìn, thông qua những chiếc cửa sổ kính trong suốt phản quang sạch sẽ của nhà hàng tây cô nhìn thấy một nam một nữ bên ngoài.
 
Người đàn ông cao lớn trắng trẻo, áo sơ mi trắng đơn giản nhất cũng có thể toát ra khí chất của một người mẫu nam, không phải chú nhỏ điên đảo chúng sinh thì còn có thể là ai nữa!
 
Tư thế của hai người không được coi là thân mật, họ giống như hai người xa lạ vừa mới quen biết thì đúng hơn.
 
Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh rất bình tĩnh, giữa đôi lông mày thoáng có chút mệt mỏi.
 
Nhưng dù thế nào thì bên cạnh anh cũng đã xuất hiện người phụ nữ rồi, mẹ ơi thật sự là ngàn năm có một.
 
Sở Ninh không nhịn được chửi thề một tiếng, đập bàn một cái: “Hai người nhìn, hai người nhìn xem.”
 
Bùi Điềm và Tô Niệm Niệm cũng đồng thời nhìn qua.
 
“Quay đầu nhìn.” Sở Ninh chỉ ra phía sau.
 
Hai người cùng nhau quay đầu động tác như một.
 
Sở Ninh đợi một lúc, cũng không nhìn thấy hai người có phản ứng lại, “Hai người không nhìn thấy hả?!”
 
“Nhìn thấy rồi.” Bùi Điềm đáp lại.
 
“Nhìn thấy rồi, hai người không cảm thấy bất ngờ sao?!” Sở Ninh ngạc nhiên nói: “Đây là, cây vạn tuế ra hoa à?” *
 
“Đó là tiểu thư của Nguyễn gia đó.” Bùi Điềm lạnh lùng nói.
 
Sở Ninh ngạc nhiên tròn xoe mắt: “Ừm, mẹ chị có từng nói, là ông giới thiệu à?” Cô lại nhìn ra ngoài cái nữa, đúng lúc nhìn thấy hai người đang đi vào nhà hàng: “Mẹ ơi, trùng hợp thật.”
 
“Ở đây mà cũng có thể gặp được.”
 
“Tớ đã thấy ngượng ngùng dùm chú nhỏ rồi.”
 
Bùi Điềm hạ tay xuống, kéo lấy tay của Tô Niệm Niệm, đây là tín hiệu báo cho cô chuẩn bị.
 
Tô Niệm Niệm trịnh trọng gật đầu với cô.

 
“Em muốn đi tìm chú nhỏ, ăn cơm cùng chú ấy.” Bùi Điềm đột nhiên nhảy xuống ghế, từ tốn nói ra câu này.
 
Sở Ninh vội vàng xua tay, “nếu em muốn biến chú nhỏ của em thành quá vương ngàn năm thì đi đi.”
 
Lời nói vừa dứt, Bùi Điềm lập tức chạy lạch bạch đi qua đó, như một cơn gió.
 
Sở Ninh: Đây chính là đứa cháu chẳng ra gì à?
 
“Ấy, tiểu quỷ!” Sở Ninh không ngăn được, gõ tay xuống bàn, “Mẹ ơi, rách việc rồi, cái tiểu quỷ Bùi Điềm này đến lung tung, đến lúc đó ông cố trách tội sẽ chỉ chửi tớ không chịu trông chừng nó mà thôi.” 
 
Tô Niệm Niên đẩy thực đơn trong tay ra, thông cảm nhìn người công cụ: "Gọi salad rau củ, bớt giận đi nhé.”
 
Bên đó, Bùi Điềm hiển nhiên đã chiến thắng áp đảo.
 
Cô bé xong lên, khăng khăng ôm lấy chân của Bùi Ngôn Khanh, “Hu hu hu hu, chú nhỏ ơi!”
 
Bùi Ngôn Khanh hiển nhiên chưa phản ứng lại, cúi đầu vịn Bùi Điềm lại: “Sao con lại ở đây? Ai dẫn con đến?”
 
Bùi Ngôn Khanh bất giác nhìn sang chỗ Tô Niệm Niệm, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tô Niệm Niệm.
 
“Điềm Điềm.” Nguyễn Bạch quỳ xuống, giọng nói dịu dàng, khóe miệng cũng từ từ cong lên, nụ cười với độ cong như thế này rõ ràng được coi là sự hoàn hảo chuẩn mực.
 
Bùi Điềm gật đầu chào cô, thuận miệng gọi một tiếng: “Dì Nguyễn.”
 
Nụ cười trên môi Nguyễn Bạch trở nên cứng ngắt, cô ừm một tiếng coi như đáp lại, sau đó cô nhóc nhỏ đáng yêu trước mặt cười híp mắt hỏi cô: “Dì, con có thể ăn cơm cùng hai người không ạ?”
 
“Ừm…” Nguyễn Bạch nắm chặt túi xách trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, cô dò hỏi nhìn Bùi Ngôn Khanh, hy vọng anh sẽ từ chối, nhưng khi nhìn theo ánh mắt của anh, liền nhìn thấy Tô Niệm Niệm đang ngồi ở hàng ghế phía trước.
 
Cô gái không trang điểm, mái tóc dài buông xõa lại mặc một chiếc váy đơn giản nhất, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ rực rỡ, thực sự khiến người ta không thể rời mắt.
 
Lại là cô.
 
Nguyễn Bạch trầm tư nhìn chằm chằm cô gái, nghe Bùi Điềm nói tiếp: "Hôm nay trùng hợp ấy.”
 
“Chị Ninh Ninh và chị Niệm Niệm đều ở đây.” Bùi Điềm giơ tay lên hoan hô: “Mọi người đều có thể ăn cơm cùng nhau, hiếm lắm ấy ạ!”
 
Đúng là….quỷ.
 
Nguyễn Bạch suýt nữa không thể nào duy trì được nụ cười, một lúc lâu cô ta vẫn không thể nói gì.
 
Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng xoa đầu Bùi Điềm, nói thuận theo cô bé: “Hôm nay có thể gặp nhau, quả thật là hiếm có.”
 
Anh nhàn nhạt nhìn sang Nguyễn Bạch: “Cô không để ý chứ?”
 
Nhìn thấy khuôn mặt anh tú của anh, Nguyễn Bạch cuối cùng cũng gượng ra được một nụ cười dịu dàng: “Đương nhiên không để ý.”
 
Sau đó, năm người gộp lại thành một bàn.
 
Bùi Điềm dắt tay Bùi Ngôn Khanh đến bên cạnh mình, giơ tay chỉ vào giữa: "Chú nhỏ, ngồi đi."
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn thấy Tô Niệm Niệm đang ngồi ở trong cùng, cô gái nhỏ đang cúi đầu, khuấy thìa liên tục, không lên tiếng.
 
Đến tận bây giờ cũng không hề chủ động lên tiếng chào hỏi anh.
 
Thật sự là… đồ không có lương tâm.
 

Mi tâm Bùi Ngôn Khanh hơi nhíu lại, không chần chừ nữa, anh ngồi xuống bên cạnh Tô Niệm Niệm.
 
Bùi Điềm cười rất vui vẻ, ngồi ở phía ngoài cùng.
 
Như vậy, sắp xếp mọi người ngồi hết khiến Nguyễn Bạch không có cách nào, chỉ đành ngồi phía đối diện.
 
Thế nhưng Sở Ninh lại tùy ý nghịch điện thoại di động, ngồi ở giữa không nhúc nhích, nhìn thấy có người đi tới mới vỗ vỗ vào ghế bên cạnh: "Ngồi đi, Nguyễn tiểu thư."
 
“Đừng khách khí với em nhé.”
 
Nguyễn Bạch: “…..”
 
Bùi Ngôn Khanh ngồi như vậy thì chỉ ngồi xéo với cô thôi.
 
Mấy người họ im lặng trong một lúc.
 
Sau khi phục vụ lên món cho ba người Tô Niệm Niệm, lại đưa thực đơn cho hai người Bùi Ngôn Khanh chọn món.
 
Bùi Ngôn Khanh quyết định đưa thực đơn cho Nguyễn Bạch, “Cô chọn trước đi.”
 
Nghe vậy, Tô Niệm Niệm ‘hừ’ nhẹ một tiếng, hai tay chọc chọc khăn trải bàn như thể trút hận.
 
Âm thanh này lọt vào tai Bùi Ngôn Khanh, anh vô thức quay đầu nhìn Tô Niệm Niệm, ai ngờ cô lại không nhìn anh.
 
Cô gái nhỏ này hôm nay tính tình giở chứng không ít.
 
Anh lại cẩn thận nhớ lại lần nữa, quả thật không nghĩ ra rốt cuộc mình làm gì đắc tội cô rồi.
 
“Sao không nói chuyện?” Bùi Ngôn Khanh nhẹ giọng hỏi một câu.
 
Nhìn thấy một lúc không có ai trả lời lại, Sở Ninh ngước mắt lên, thấu hiểu nhìn Nguyễn Bạch: “Nguyễn tiểu thư, đừng quá câu nệ nhé.”
 
“Nói chuyện nhiều với cậu nh ỏ của em nhé.”
 
Nguyễn Bạch ngơ ngác, có hơi vui vẻ nhìn sang Bùi Ngôn Khanh: “Ừm, được thôi.”
 
Lại giải thích thêm một câu: “Ban nãy em đang xem thực đơn.”
 
Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng gật đầu.
 
Anh lại im lặng, và nhìn Sở Ninh không nói nên lời.
 
Anh lại nhìn sang Tô Niệm Niệm một lần nữa, kết quả cô gái nhỏ này chẳng thèm quay đầu nhìn sang.
 
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
 
Anh kìm nén sự chán nản không thể giải thích được trong lòng và mím môi.
 
Tô Niệm Niệm cũng không muốn như thế, nhưng càng nghĩ càng thấy không thoải mái, cô cầm ly nước bên cạnh tay lên muốn bớt cơn giận.
 
Người bên cạnh lật thực đơn, nhìn nước của Tô Niệm Niệm lại kéo cánh tay cô, “Đừng uống.”
 
“Trong loại nước này có cồn.”
*Chuyện hiếm khi thấy.

 


Bình luận

Truyện đang đọc