TÔI CHỈ NHỚ EM

Đây rõ ràng là muốn đuổi khách nhưng người ở trong phòng vẫn không dám nói gì, họ nói lời cảm ơn rồi ùn ùn rời đi.
 
Vương Trinh dắt tay con mình, trước khi đi còn nói với Tống Tử, không chịu bỏ cuộc: “Niệm Niệm xinh đẹp như vậy, quả thật tùy vào chị đấy.”
 
“Bên này tôi có không ít thanh niên, muốn giới thiệu cho Niệm Niệm, chị dâu nếu được thì cũng đi coi mắt chứ?”
 
Tống Tử hiển nhiên hiểu ra, nụ cười trên mặt biến mất.
 
Tô Diệm tức giận đến mức kiên nhẫn trong mắt gần như đạt cực hạn: "Còn không chịu cút? Tài năng trẻ tuổi, tốt như vậy, bà gả cho chính mình đi."
 
Anh tiến lên vài bước và đóng cánh cửa lại, khi nó đóng lại thì phát ra tiếng "rầm" rất lớn.
 
Tô Diệm làm xong tất cả những điều này, anh xoay người lạnh lùng nhìn Tô Thiên Trạch: “Bao giờ thì ba có thể quan tâm đ ến Niệm Niệm một chút vậy?”
 
“Người như thế này, không đoạn tuyệt quan hệ qua lại, còn có thể cho bà ta vào nhà lần nữa? Mặt mũi của ba làm bằng vàng à?”
 
Tay Tô Thiên Trạch vuốt mép ly, sắc mặt lạnh đi: “Chuyện của 7 năm trước ai có thể nhớ rõ ràng như vậy?”
 
7 năm trước, Vương Trinh này mỗi năm đều đến Tô gia mấy lần, đứa con gái lớn dẫn theo của bà ta cùng tuổi với Tô Niệm Niệm, mỗi lần về đều muốn lén lấy đi cái gì đó.
 
Tô Niệm Niệm không để ý đến mấy chuyện như này nhưng Vương Trinh lại càng không biết kiêng dè, cho rằng cô ngốc đến mức không xứng đáng để có những thứ tốt như thế này, sau đó tụm năm tụm bảy với người giúp việc nói xấu Tô Niệm Niệm lại bị Tô Diệm nghe thấy, đuổi hết ra ngoài.
 
Chuyện như thế này mà Tô Thiên Trạch có thể quên.
 
Tô Diệm bất lực lắc đầu, ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm: “Phải, ba và mẹ bận trăm công ngàn việc mà.”
 
Anh cười mỉa mai, “Niệm Niệm để con bảo vệ đi.”
 
“Nhưng con hi vọng hai người không giả vờ, đừng cản con xử lý thứ rác rưởi.”
 
Nói xong, anh bỏ tay vào túi đi lên lầu.
 
 “Đợi đã.” Tô Thiên Trạch gọi Tô Diệm lại, tức giận nói: “Lâu như vậy không gặp, con cứ nói chuyện với ba và mẹ con như vậy à?!”
 
Tô Diệm li3m môi, “Không thì sao?”
 
Tống Tử kéo Tô Thiên Trạch lại, giọng nói nhàn nhạt nhìn về phía Tô Diệm: “Diệm Diệm, mẹ có lời muốn hỏi con, liên quan đến chuyển của Niệm Niệm.”

 
Sắc mặt Tô Diệm dịu đi, ngồi xuống ghế sô pha: “Có gì muốn hỏi?”
 
“Cuộc thi gần đây của Niệm Niệm như thế nào rồi? Năm nay có khả năng vượt qua vòng tuyển chọn không? Suy cho cùng đã hai năm dừng chân ở top quốc gia rồi, còn không thể có đột phá sao?”
 
“Mẹ là muốn hỏi con cái này?” Tô Diệm lạnh lùng nhìn qua, người phụ nữ trước mặt trang điểm tinh xảo, là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo nhất.
 
Bà xuất sắc đến mức không cho phép cuộc đời mình nhuốm bùn dơ.
 
Tống Tử thản nhiên nói: “Phí sinh hoạt của con và Niệm Niệm đều rất đầy đủ, cái gì mẹ cần quan tâm thì cũng chỉ có là tình hình học tập của hai đứa thôi.”
 
Tô Diệm nhắm mắt, mệt mỏi không muốn nói thêm câu nào.
 
Cho đến khi có tiếng tích tắc ở đầu cầu thang, Tô Niệm Niệm từng bước đi xuống cầu thang và đứng sững trước mặt nhiều người.
 
Cô chắp tay sau lưng, thẳng lưng, báo cáo: "Mẹ, con là thí sinh đầu tiên của thành phố A lọt vào vòng chung kết năm nay, sau này con sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ không để mẹ thất vọng."
 
Tống Tử hài lòng gật đầu, “Bảo bối nhà chúng ta quả thật rất giỏi, qua đây mẹ ôm cái nào.”
 
Tô Niệm Niệm mím môi, đôi mắt nai cảnh giác hiện lên vài tia sáng, đi vài bước tới, tay chạm ở góc áo: “Cảm ơn mẹ.”
 
Tô Niệm Niệm không ngồi xuống, cô nói với Tô Thiên Trạch và Tống tử: “Hôm nay hai người quay về, con sẽ giúp dì giúp việc làm một bàn thức ăn thịnh soạn, chúng ta cùng ăn lễ nhé.”
 
“Anh, anh qua đây giúp em luôn đi.” Cô nháy mắt với Tô Diệm.
 
Tô Diệm uể oải đi theo, dựa vào tủ trong phòng bếp, đôi mày lạnh như băng: “Tô nha đầu, mỗi lần bọn họ quay về, em lại phải làm một bàn đồ ăn cực như vậy, em nghĩ cái gì vậy?”
 
Tay rửa đồ ăn của Tô Niệm Niệm khựng lại, thấp giọng nói: “Em muốn để họ thích em hơn một chút.”
 
Trong phòng bếp trở nên im ắng.
 
Tô Diệm trượt yết hầu, há miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ vuốt tóc cô em gái mình: “Ngốc.”
 
Anh nói một cách vô lương tâm: “Chỉ cần có tiền thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
 
“Một mình anh gánh 3.”
 
Tô Niệm Niệm hất nước lên mặt anh: “Phải phải phải, anh gánh ba.”

 
Tô gia đã có một Tết Trung thu yên tĩnh vào đêm đó. Ông nội Su qua đời khi Tô Niệm Niệm đang học cấp ba, chỉ còn lại bà nội Tô, mỗi dịp lễ lộc bà thích nhộn nhịp mới có một đám người đến.
 
Buổi chiều lúc đám người đó đi, bà nội Tô đang nghỉ trưa trên tầng 3, bây giờ đi xuống thấy cả căn nhà trống rỗng, nghi ngờ hỏi: “Sao đi hết rồi.”
 
Tô Diệm uể oải đáp lại một câu: “Có thể trong nhà cháy rồi.”
 
Bà nội Tô trừng mắt nhìn anh: “Cái thằng nhỏ này.”
 
“Bà nội, bà qua đây ăn cơm đi ạ.” Tô Niệm Niệm vừa lúc đang giúp mang tô canh sườn cuối cùng lên trên bàn, cười ngọt ngào nói: “Bà xem thử tài nghệ nấu nướng của cháu có bị thụt lùi không?”
 
Bà nội Tô đau lòng nhìn cô cháu gái, “Mau mau đi nghỉ ngơi, sau này đừng làm nữa.”
 
“Mẹ.” Tô Thiên Trạch cười đẩy ghế ra giúp bà, tùy ý nói: “Tiểu bối làm cơm cho mẹ, cái này không nên sao?”
 
Tô Diệm liếc nhìn rồi hừ một tiếng: “Thế sao ba không làm cơm cho bà nội?”
 
Tô Thiên Trạch: “….”
 
Bà nội Tô ngồi xuống: “Đúng đấy, chỉ biết ăn, còn bày đặt lắm lời.”
 
Thấy Tô Thiên Trạch tức xì hơi, Tô Diệm cười đắc thắng và lặng lẽ làm dấu hiệu chữ V với Tô Niệm Niệm.
 
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Tô Niệm Niệm ngồi trong sân biệt thự, ngắm trăng cùng với bà nội.
 
Điện thoại reo lên hai tiếng, cô bất giác cúi đầu, nhìn thấy người gửi tin nhắn đến, ánh mắt hơi dao động.
 
Bùi Ngôn Khanh: “Trung thu vui vẻ, đợi em quay về, anh đã chuẩn bị quà cho em rồi.”
 
Quả thật là người đàn ông chính trực đơn thuần, theo đuổi người ta chỉ biết tặng quà thẳng thừng.
 
Ngón tay Tô Niệm Niệm vuốt điện thoại, trong lòng trở nên phức tạp.
 
Cô gõ nhẹ vào màn hình, cuối cùng khách khí nói: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu.”
 
Thành phố A Bùi gia.

 
Bởi vì công ty Bùi Huân có việc, quay về trễ, Bùi gia vừa mới mở tiệc, cả nhà đang ngồi trên bàn ăn.
 
Bùi Huân ngồi ở vị trí chính, mọi người xung quanh đang đợi ông động đũa.
 
Ông nhấc đôi đũa lên, ánh mắt nhìn qua Bùi Ngôn Khanh đang cúi đầu, anh đang cụp mắt nên không biết coi cái gì.
 
Bùi Triết cau mày, lại nhìn sang Nguyễn Bạch đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh: “Tiểu Nguyễn, đừng khách sáo, con cứ coi như nhà của mình.”
 
“Dạ được, ông nội.” Nguyễn Bạch dịu dàng đáp ứng.
 
Nhưng Bùi Ngôn Khanh làm như không nghe thấy, như thể mọi thứ xung quanh đều không có gì liên quan đến anh vậy.
 
Giọng nói của Bùi Triết rất trầm: “Lão tam.”
 
Bùi Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn qua, mím môi không lên tiếng, bình tĩnh đợi ông nói tiếp.
 
“Hôm nay là ông gọi tiểu Nguyễn đến, lúc ăn cơm con nên quan tâm nhiều một chút.” Bùi Triết căn dặn.
 
Bùi Điềm ngồi ở vị trí thấp nhất không vui bĩu môi: “Ông cố, Điềm Điềm có thể tự ăn cơm rồi, dì Nguyễn sao phải cần chú nhỏ chăm sóc chứ?”
 
Bùi Triết cau mày, nhìn Bùi Ngôn Chi với ánh mắt cảnh cáo.
 
Bùi Ngôn Chi hiểu ý, nhỏ giọng nói với Bùi Điềm: “Lo ăn cơm đi, đừng nói chuyện.”
 
Bùi Triết nói lớn hơn, lại lajai nữa hỏi Bùi Ngôn Khanh: “Nghe chưa hả?”
 
Nguyễn Bạch mím môi bật cười,  “Không sao đâu ạ, ông nội con sớm đã coi đây là nhà của mình rồi.”
 
Mọi người xung quanh đều im phắc như tờ, Sở Ninh liếc nhìn, cầm đũa lên chọc chọc vào chén.
 
Bùi Ngôn Khanh nãy giờ vẫn im lặng đã buông chiếc thìa sứ xuống, chiếc thìa va vào bát phát ra âm thanh lanh lảnh, dường như nó trở nên chói tai trong bữa tiệc yên tĩnh.
 
“Ông nội, ông nên nói sớm cho con một tiếng.” Bùi Ngôn Khanh lạnh lùng, giọng nói rõ ràng: “Con và Nguyễn tiểu thư đã nói rõ hết tất cả mọi thứ, không có dự định sẽ tiếp tục tiến triển gì thêm.”
 
“Vậy nên buổi tiệc gia đình hôm nay, mời Nguyễn tiểu thư đến là không thích hợp.”
 
Bùi Triết cúi đầu ăn cơm, một lúc sau không hề lên tiếng, cho đến khi bàn tiệc đông cứng lại chỉ còn tiếng bát thìa va vào nhau của ông va vào nhau.
 
Bùi Huân quan sát sắc mặt của lão phật gia, nháy mắt với đứa con trai nhà mình, nhưng lão tam người bình thường luôn nghe lời tuân theo ông hơn bất kì ai nay lại giống như bị quỷ ám, cứ nhìn chằm chằm Bùi Triết, như muốn động thổ với thái tuế.
 
Uống một ngụm canh cuối cùng xong, Bùi Triết ngước mắt lên: “Nói xong chưa?”
 
Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh không hề lảng tránh, tiếp tục nói: “Con đã có người con gái trong lòng, vậy nên sẽ không tiếp tục nghe theo sự sắp xếp của ông được.”

 
Có vẻ như khá bất ngờ, nhưng  sắc mặt của Bùi Triết vẫn bình thường.
 
Ông lau miệng, cất giọng hỏi: “Là nha đầu dạy múa cho Điềm Điềm?”
 
Nói ra câu này, sắc mặt Bùi Ngôn Khanh có hơi thay đổi, ánh mắt lạnh lùng liếc một vòng, từ Bùi Ngôn Duyệt đến Sở Ninh, cuối cùng ngừng lại trên người Nguyễn Bạch.
 
Nguyễn Bạch bị ánh mắt này nhìn có hơi toát mồ hôi lạnh.
 
May mà ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh nhìn cô chỉ một chốc, sau đó đã nhìn đi chỗ khác, “Là cô ấy.”
 
Khựng lại một lúc, anh bổ sung: “Cũng chỉ có thể là cô ấy.”
 
Không khí như sắp ngưng đọng, mọi người trong phòng đến thở cũng không dám phát ra tiếng, Bùi Điềm kinh ngạc đến mức miếng chân gà cũng quên nhai.
 
Bùi Triết nhìn chằm chằm đứa cháu trai mà mình tự hào nhất, vẻ mặt giống hệt như cậu bé bướng bỉnh Bùi Ngôn Khanh đã lén đổi chuyên ngành mười năm trước, lồ ng ngực phập phồng dữ dội vì tức giận.
 
Chiếc nãi trong tay ông đột ngột rơi xuống sàn, đập tay lên bàn, chén đ ĩa va đập tạo ra âm thanh thánh thót: “Muốn phản rồi!”
 
“Não của con bị hư rồi? Hay là con nha đầu đó dùng bùa hồ ly khiến con không thấy phương hướng nữa?” Bùi Triết lạnh lùng cười một tiếng: “Ông thật sự không ngờ, tuổi còn nhỏ mà tâm cơ không ít, là lời cảnh cáo lần trước của ông còn không đủ, phải để ông đến tận Tô gia hỏi thăm?!”
 
Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh gần như thay đổi, mu bàn tay nổi gân xanh, anh gần như cực kì khó chịu nói ra mấy chữ, giọng nói trầm: “Ông tìm cô ấy?”
 
Bùi Triết không ngần ngại nói: “Một tiểu nha đầu như thế, còn chưa đến lượt ông phải đích thân đi tìm.” Giọng nói ông nhỏ, hỏi Nguyễn Bạch: “Tiểu Nguyễn, ý của ông con đã truyền đạt lại cho nó chưa?”
 
Nụ cười trên mặt Nguyễn Bạch trở nên đông cứng, nhưng chỉ có thể gật đầu, khó xử nói: “Con nói rồi.” Nghe hay không không phải cô có thể quyết định được.
 
Bùi Ngôn Khanh mặt không biến sắc nhìn liếc sang cô, im lặng một lúc, mắt anh hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Hóa ra là như vậy.”
 
Anh cụp mắt, hàng mi không tự chủ được run rẩy, như đang kìm nén cơn tức giận.
 
Rất lâu.
 
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt không rõ cảm xúc, nói từng chữ một: “Ông nội, con đã từng thỏa hiệp với ông một lần rồi.”
 
“Nhưng lần này, con không thể để cô ấy chịu uất ức được, vậy nên con tuyệt đối không thỏa hiệp lần hai.”
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Lúc viết chương này có chút đau lòng, rất không dễ dàng.
 
Sau này tôi nhất định phải điên cuồng phát đường cho mọi người qaq.

 


Bình luận

Truyện đang đọc