TÔI CHỈ NHỚ EM

“Anh lại không kiếm tiền.” Tô Niệm Niệm lướt điện thoại, tùy ý nói.
 
Ý của cô vốn là Tô Diệm không kiếm tiền thì đừng lảm nhảm nhiều, ai ngờ Tô Diệm lại quay đầu, thở dài nói: “Tô nha đầu, em trưởng thành thật rồi.”
 
“Muốn kiếm tiền cho anh dùng à?”
 
Khóe miệng Tô Niệm Niệm giật giật, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Cô vô cùng nghi ngờ liệu gần đây Tô Diệm có phải mắc bệnh gì không?
 
Tô Diệm không nhìn cô, ánh mắt tập trung vào màn hình điện thoại để chơi game: “Thế em gửi địa chỉ cụ thể cho anh đi, có vấn đề gì anh đều có thể kịp thời liên lạc với em.”
 
“Họ hàng của Ninh Ninh, không có vấn đề gì đâu.” Tô Niệm Niệm cúi đầu nhìn điện thoại, vừa nhìn thấy Bùi Ngôn Chi gửi lời mời kết bạn cho cô, lại còn gửi tin nhắn đến.
 
“Gửi qua đây.” Tô Diệm ngước mặt lên, giọng nói hơi nghiêm nghị hơn.
 
Tô Niệm Niệm đang suy nghĩ nên trả lời tin nhắn như thế nào, nên chỉ thuận miệng nói: "Chờ một chút, em có việc."
 
Tô Diệm liếc nhìn cô, chờ đợi, không nói gì.
 
Bùi Ngôn Chi nói rất ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề, Tô Niệm Niệm vốn đang suy nghĩ xem có nên giới thiệu sơ yếu lý lịch và trao đổi về tiền lương một chút hay không, nhưng Bùi Ngôn Chi đã mời cô ngày mai đến nhà thử dạy.
 
Tô Niệm Niệm đồng ý.
 
Cô ngẩng mặt lên, vừa định nói với Tô Diệm thì nhìn thấy anh đã ăn xong tô mì, cũng không xem điện thoại nữa, tay đặt lên cằm và đã ngủ quên.
 
Nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh, Tô Niệm Niệm không nói gì nữa, chỉ nhẹ giọng nói, “Anh, đi tắm đi đã, ngủ sớm chút.”
 
Tô Diệm hơi dụi mắt, cũng không nói gì, mơ màng ừm một tiếng, không mấy tỉnh táo rồi đứng dậy đi lên lầu.

 
Hôm sau Tô Niệm Niệm thức dậy rất sớm, sau khi tắm rửa qua loa cô ngồi trước bàn ăn.
 
Dì Vương đang nấu ăn, quay người lại nhìn, bà vốn tưởng là Tô Diệm, ai ngờ lại là Tô Niệm Niệm, bà mỉm cười bưng tô cháo lên: “Niệm Niệm hai ngày nay thức dậy sớm thế.”
 
Tô Niệm Niệm nhận lấy tô cháo, nghe xong, ánh mắt cô cong lên những hình trăng khuyết, “Bởi vì có người nói với con nhất định phải ăn sáng.”
 
Dì Vương bật cười: “Lời nói của ai mà có thể khiến Niệm Niệm nhà chúng ta để tâm thế ta?”
 
Tô Niệm Niệm chớp mắt, “Bí mật ạ.”
 
Dì Vương mỉm cười, ra vẻ hiểu biết, mím môi không xỏ lỗ, chuyển chủ đề: "Sao Tô Diệm còn chưa dậy? Cậu ấy sắp trễ giờ đi thực tập rồi?”
 
“Hôm nay anh ấy được nghỉ.” Tô Niệm Niệm từ từ húp một ngụm cháo: “Dì cứ chuẩn bị cơm trưa là được rồi ạ.”
 
Dì Vương lập tức hiểu ý.
 
Sau khi ăn xong, Tô Niệm Niệm cầm đồ tập và giày múa đi đến khu biệt thự Minh Giang.
*
Mới sáng sớm Bùi Ngôn Khanh đã nhận được điện thoại của lão gia, bảo anh về nhà một chút.
 
Tính sơ sơ thì anh đã bận rộn với công việc gần nửa tháng, mỗi tuần có một ngày nghỉ thường sẽ bởi vì những ca phẫu thuật bất ngờ mà phải bỏ kì nghỉ, mãi đến hôm nay mới được thở.
 
Lúc Bùi Ngôn Khanh đến biệt thự Bùi gia, Bùi Ngôn Duyệt và Bùi Ngôn Chi đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện.
 
Cô nhóc Bùi Điềm là người đầu tiên nhìn thấy anh, ​​khuôn mặt hồng hào như ngọc trong nháy mắt tràn đầy kinh ngạc, đôi chân ngắn cũn chạy tới: "Chú chú ôm!”
 
Cô bé đột nhiên ôm chầm lấy cổ anh, rất chủ động chẹp chẹp vào mặt Bùi Ngôn Khanh: “Chú trông đẹp thật ấy!”
 

Đôi lông mày lạnh lùng của Bùi Ngôn Khanh từ từ giãn ra, anh nựng khuôn mặt của Bùi Điềm, nghiêm mặt: “Lại lén ăn kẹo à?”
 
Tô Điềm mở to mắt, vội vàng bụp miệng lại, “Con không có!”
 
“Lại ăn nữa thì sẽ tiêm cho con đấy.” Bùi Ngôn Khanh bình tĩnh nói.
 
Bùi Điềm đột nhiên trở nên hoảng loạn, bờ mi hơi run rẩy, đôi môi nhỏ nhắn mấp máy như sắp khóc: “Không được, cháu không được, con không muốn tiêm, con còn muốn học ba lê!”
 
Bùi Ngôn Khanh ngạc nhiên: “Ba lê?”
 
Anh ôm Bùi Điềm ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu hỏi Bùi Ngôn Chi: “Anh, Điềm Điềm muốn học ba lê?”
 
Bùi Ngôn Chi gật đầu, rồi bất lực lắc đầu, “Phải, coi một video trên tivi, khóc lóc đòi một hai cũng phải học.”
 
“Thật à?” Bùi Ngôn Khanh nhéo mũi Bùi Điềm, “Học ba lê rất đau đấy, còn đau hơn cả tiêm nữa.”
 
Ai ngờ cô nhóc luôn sợ đau nắm chặt tay lại, bản lĩnh gật đầu với anh: “Con muốn học!”
 
“Tại sao?”
 
Bùi Điềm lập tức thấy hưng phấn, cô bé nhảy xuống khỏi chân Bùi Ngôn Khanh, làm động tác xoay một vòng theo kiểu ba lê giữa phòng khách, siết chặt tà váy lo lắng hỏi: “Đẹp không ạ?!”
 
Bùi Ngôn Khanh gật đầu khen: “Đẹp.”
 
“Con nhìn thấy có một chị mặc một chiếc váy trắng trên tivi, mà nó còn bồng bềnh nữa!” Bùi Điềm khua tay múa chân, vẽ một vòng tròn lớn xung quanh cơ thể, "Xoay một vòng như thế này này!”
 
“Chị ấy đẹp lắm ấy!” Bùi Điềm như biến thành một chú gà phấn khích, “Điềm Điềm cũng muốn giống chị ấy!”

 
Có lẽ là bởi vì động tác của Bùi Điềm quá sống động, Bùi Ngôn Khanh bất giác tưởng tượng ra bức tranh.
 
Giống như một vũ công duyên dáng trong hộp nhạc, cô gái đứng trên sân khấu quay lưng về phía mình, mũi chân lướt trên sân khấu như lông vũ, xoay người uyển chuyển chậm rãi, sau đó cô gái ngước mắt lên, đó là một đôi mắt quen thuộc.
 
Bùi Ngôn Khanh ngạc nhiên, nhắm mặt lại, trong lòng dâng lên một tia hoảng loạn.
 
Anh đang nghĩ gì vậy.
 
Bùi Ngôn Khanh uống một hớp trà để bình tĩnh lại tâm trạng, anh lại mở mắt ra một cách bình tĩnh, anh nhìn sang Bùi Ngôn Chi gật gù: “Học ba lê cũng tốt.”
 
Bùi Ngôn Chi: “Giáo viên là của đại học A.” Anh nhìn đồng hồ, “Có lẽ sắp đến rồi.”
 
“Tìm giáo viên làm gì? Sở Ninh không phải vừa mới thi xong sao, dù sao cũng rảnh mà.” Bùi Ngôn Khanh lạnh nhạt nói.
 
“Hừ.” Bùi Ngôn Chi cười lạnh, anh lật điện thoại lên, “Sở Ninh chê phiền phức, chạy rồi.”
 
Bùi Ngôn Khanh nhướng mày: “Chạy đi đâu?”
 
“Em hỏi chị em ấy.” Bùi Ngôn Chi hất hất cầm, hướng về phía Bùi Ngôn Duyệt.
 
Bùi Ngôn Duyệt đã hơn 40 tuổi nhưng bà vẫn giữ gìn nhan sắc rất tốt, khí chất cực kì ổn, nhìn như thể cùng lắm là đầu 30.
 
Sở Ninh không đáng tin, Bùi Ngôn Duyệt cũng không tốt hơn là bao, bà ngạc nhiên: “Tiểu Ninh chạy rồi? Chạy đi đâu? Sao em không biết?”
 
Bùi Ngôn Khanh: “….”
 
“Nhưng con bé cũng coi như đã làm được chút chuyện có tình người, giáo viên hôm nay đến là bạn của Sở Ninh.” Bùi Ngôn Chi nói: “Sở Ninh nói cô bé này còn lợi hại hơn cả nó, nghe nói là người giỏi nhất của đại học múa A?”
 
Bùi Ngôn Khanh cụp mặt, không câu nệ: “Anh cứ xem đi, chủ yếu là nhân cách.” Dừng lại một lát, anh suy nghĩ rồi nói: “Nếu không được thì bên em cũng có thể đề cử một người.”
 
Bùi Ngôn Duyệt nhướng mày, trong ánh mắt đột nhiên lóe lên tia sáng hứng thú.
 

Trong lúc nói chuyện, trên thang máy đã truyền đến tiếng bước chân.
 
Bà Tống người luôn ở bên cạnh ông lão để chăm sóc cho ông đang xuống lầu, cúi người chào mấy người đang ngồi trong phòng khách này.
 
Bà Tống làm việc cho Bùi gia đã mười mấy năm rồi, đặc biệt coi trọng lễ tiết, cách nói hay hành động đều mang theo cốt cách của mười mấy năm trước, bà thấp giọng gọi Bùi Ngôn Khanh: “Nhị thiếu gia.”
 
“Tiên sinh muốn tìm cậu nói chuyện.”
 
Bùi gia chỉ có một người có thể gọi là lão gia, vị đó là Bùi triết. Ngay cả ba của họ là Bùi Huân thì bà Tống cũng chỉ gọi một tiếng lão gia.
 
Bùi Ngôn Khanh đứng lên, hơi gật đầu: “Được, để ông nội đợi lâu rồi.”
 
Hai người vừa mới lên lầu, cửa bên ngoài hình như có người bấm chuông.
 
Người giúp việc vội vàng đi đến cửa coi camera rồi nói với Bùi Ngôn Chi: “Đại thiếu gia, là cô giáo dạy múa cho tiểu thư Điềm Điềm.”
 
“Ừm.” Bùi Ngôn Chi bế Bùi Điềm lên, “Để cô bé ấy vào đi.”
 
Bùi Ngôn Duyệt lười biếng chống cằm, mỉm cười nhìn chằm chằm vào cửa, "Ninh Ninh đã nói với em về cô gái nhỏ này rất nhiều lần."
 
“Nói là cô bé đẹp như tiên nữ vậy.” Bùi Ngôn Duyệt nói với giọng điệu đầy mong chờ: “Dù sao em cũng muốn nhìn thử tiên nữ trông như thế nào.”
 
Bùi Điềm vừa nghe đã ngẩng mặt, đôi mắt bừng sáng, giọng nói u ớ lên: “Tiên nữ! Tiên nữ!”
 
“Con cũng muốn nhìn tiên nữ!”
 
Bùi Ngôn Khanh bình tĩnh, nhìn không thấy có gì hứng thú, ông mỉm cười một tiếng: “Chúng ta nhìn thì có ích gì chứ?”
 
“Em phải để lão tam nhìn đấy.”
 
“Đến tuổi này rồi còn chưa có đối tượng, còn không phải là muốn tìm tiên nữ giáng trần sao?”

 


Bình luận

Truyện đang đọc