TÔI CHỈ NHỚ EM

Nhà hát của trường múa có hình bầu dục, đứng dưới khán đài, vị trí từ trên cao nhìn xuống cực kì tráng lệ.
 
Không khí hôm nay so với ngày thường có chút long trọng, ngoại trừ phụ huynh thí sinh, còn có học sinh đến xem.
 
Bùi Ngôn Duyệt tùy ý lật qua danh sách thí sinh, an ủi nói: “Ninh Ninh cuối cùng cũng biết tranh đua rồi.”
 
“Nhưng có thể thăng cấp hay không phải dựa vào trời cao rồi.” Bà lắc đầu thở dài một tiếng, nói với Bùi Ngôn Khanh: “Này, em xem, năm nay cao thủ gần như đều đăng ký rồi.”
 
“Niệm Niệm, Thư Cấn, hai người này….” Bùi Ngôn Khanh chỉ xuống từng người một.
 
Bùi Ngôn Khanh Đặt đầu ngón tay lên mép danh sách, ánh mắt anh rơi vào cái tên ở giữa, không thể rời mắt.
 
Tô Niệm Niệm đứng thứ năm, , và tên của cô được theo sau bởi màn trình diễn - "Người đẹp ngủ trong rừng".
 
Bùi Ngôn Duyệt còn đang thở dài than thở: “Con bé Niệm Niệm này, hai năm trước thăng hạng lên cấp quốc gia, thời gian học múa còn không dài bằng Niệm Niệm, nhưng không biết đã chịu bao nhiêu khổ mới vượt qua tất cả.”
 
“Ninh Ninh nếu có thể có chút dụng tâm giống con bé thì mồ mả tổ tông Bùi gia nhất định sẽ hương khói."
 
Giọng nói của Bùi Ngôn Khanh rất khàn, bất giác bật cười, “Nỗ lực của con bé đáng được khen ngợi.”
 
Bùi Ngôn Khanh ngạc nhiên nhướng mày, nghiêng đầu nhìn đứa em ít nói của mình, bà hỏi dò: “Khó khăn lắm em mới được nghỉ, sao không đi với Nguyễn tiểu thư đi? Chạy đến đây làm gì?”
 
“Điệu bộ của lão gia hiện tại xem ra là chấp niệm muốn Nguyễn Bạch làm cháu dâu rồi đó.”
 
Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh không một chút dao động, nhàn nhạt nói: “Sẽ không phải là cô ấy.”
 
Bùi Ngôn Duyệt vừa định nói gì đó thì người mc đã tuyên bố cuộc thi bắt đầu.
 
Màn biểu diễn của một vài người đầu tiên ở mức trung bình, nhưng Bùi Ngôn Duyệt không có hứng thú xem, bà đánh giá cao vẻ đẹp hơn.
 
Bùi Ngôn Duyệt nghiêng đầu, khoanh tay nhìn đứa em trai nhà mình, đầu óc đột nhiên nhạy lên nhớ ra gì đó.
 
Cái gì mà ‘Sẽ không phải là cô ấy’? Cái này ý là có người khác?
 
“Lão tam, câu nói vừa nãy của em có ý gì?” Bùi Ngôn Duyệt hỏi.
 
“Cái gì?” Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh nhàn nhạt nhìn qua.
 
“Đây là em có người con gái mình thích rồi à?” Bùi Ngôn Duyệt hoài nghi hỏi.
 
Sau đó bà nhìn đứa em trai đầu gỗ của mình, ánh mắt dịu đi, cong môi mỉm cười lại còn gật đầu.
 

Bùi Ngôn Duyệt: ? ? ?
 
Bà kiên quyết nói: “Thế khó khăn lắm em mới có một ngày nghỉ, không đi theo đuổi con gái nhà người ta, chạy đến xem cái này?”
 
Mc trên sân khấu đang giới thiệu tiết mục: “Tiếp theo xin mời thí sinh số báo danh 5, Tô Niệm Niệm đến từ khoa ba lê của trường múa A, biểu diễn tiết mục ‘Người đẹp ngủ trong rừng’.
 
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh dán chặt lên sân khấu, nhìn cô gái bình tĩnh bước lên sân khấu, lông mày và đôi mắt của cô ấy long lanh với ánh sáng không bao giờ rời khỏi cô.
 
Anh cong miệng cười: “Không phải em đến theo đuổi à?”
 
Nhìn thấy Tô Niệm Niệm lên sân khấu, Bùi Ngôn Duyệt vốn đã tập trung sự chú ý định coi biểu diễn, câu nói này của Bùi Ngôn Khanh lọt vào tai bà mấy giây sau bà mới phản ứng lại.
 
Cái gì theo đuổi? Theo đuổi cái gì?
 
Bùi Ngôn Duyệt há hốc mồm, nghiêng đầu nhìn Bùi Ngôn Khanh, lại ngước nhìn lên sân khấu, quay mồng mồng như chong chóng: “Em, em đến thật?”
 
“Không phải cái chuyện chị đang nghĩ đó chứ?”
 
Bùi Ngôn Khanh đưa ngón trỏ lên môi, ánh mắt không nỡ rời đi khỏi sân khấu: “Đợi em xem xong đi.”
 
Câu trả lời này, chứng minh mọi thứ.
 
Bùi Ngôn Duyệt ngẩng đầu lên, trong lòng âm thầm niệm ba lần ‘A Di Đà Phật’. Dù lúc đầu bà cảm thấy hai người rất xứng đôi, nhưng cũng chỉ dám nghĩ vậy thôi, suy cho cùng bỏ qua chuyện tuổi tác, thì tính khí này của đứa em trai này của bà cũng là vấn đề.
 
Bây giờ Bùi Ngôn Khanh thật sự muốn xuống tay với cô gái nhỏ giống Ninh Ninh, bà lại cảm thấy rất gây nghiệp chướng, rất muốn chửi mấy cầu cầm thú, nhưng nói đi nói lại cũng là người nhà mình.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Ngôn Duyệt vẫn lựa chọn im lặng, nhìn lên sân khấu.
 
So với mấy thi sinh trước, trình độ này của Tô Niệm Niệm quả thật có thể hoàn toàn đè bẹp họ, cực kì hút mắt, khiến người ta không tài nào lơ đễnh được.
 
“Thật đẹp nha.” Bùi Ngôn Duyệt giơ điện thoại lên quay phim: “Người con gái như thế này, nếu mà em đối xử không tốt với con bé, chị cũng có thể đoạn tuyệt quan hệ với em, nghe không hả?”
 
Bùi Ngôn Khanh: “Nghe thấy rồi.” Anh im lặng một lúc rồi cười nhỏ nói: “Sao có thể nỡ.”
 
Rạp hát huyên náo dần dần yên ắng.
 
Một màn trình diễn tốt có thể khiến mọi người không thể rời mắt, nhìn những người trên sân khấu với vẻ rực rỡ.
 
Cho đến khi đột nhiên bị người trước mặt chặn lại, Bùi Ngôn Duyệt không nói nên lời nhìn sang, người đến chính là cô gái biểu diễn trước.
 
Điểm của cô ấy thấp nhất trong số những người đầu tiên, và ngay cả một người bình thường cũng có thể thấy rõ rằng nền tảng của cô ấy không đủ vững chắc.
 
Thật trùng hợp, các clip cô ấy chọn cũng giống như của Tô Niệm Niệm, độ khó cao và kỹ năng mạnh mẽ.

 
Có sự so sánh với cô ấy, phần trình diễn của Tô Niệm Niệm trở nên xuất sắc và rực rỡ.
 
Cô gái đó ngồi xuống, càm ràm với người con trai bên cạnh mình: “Phiền chết đi được, hôm nay đúng là rất xui xẻo mới bốc trúng số báo danh 4 này mà, vừa hồi hộp cái là làm sai mấy lần liền.”
 
“Số may mắn của tớ rõ ràng là số 5.”
 
Người con trai đó không hề trả lời lại, nhìn như có vẻ đang rất tập trung coi phần trình diễn.
 
Cô gái đó còn chưa chịu bỏ cuộc, “Này, Lâm Thư Thành, cậu có nghe thấy tớ nói chuyện không vậy?” Cô chỉ lên sân khấu, cười khinh thường nói: “Sao hả? Mắt không nỡ rời đi luôn?’
 
Người con trai thấy phiền phức cau mày, “Cát Giai, cậu có thể im lặng một chút không hả?”
 
Cát Giai hừ một tiếng, mỉa mai nói: “Sao? Hối hận ban đầu làm vậy à?”
 
“Cậu nghĩ xem, câu nói đó ban đầu nếu không bị cô ta nghe thấy, con ngốc đó nói không chừng bây giờ vẫn còn ngu ngốc chạy theo sau đuôi cậu, làm sao có được ngày hôm nay chứ?”
 
Mu bàn tay Lâm Thư Thanh nổi gân xanh, nhưng cũng chỉ có thể cố kìm nén cơn giận, thẹn quá hóa giận anh nói: “Cậu câm miệng.”
 
“Đáng tiếc thật.” Cát Giai lại không chịu bỏ qua nói: “Người ta bây giờ là con vịt xấu chuyển mình, người thường không thèm liếc mắt nhìn, cứ thích cướp lấy vị hôn phu của người khác. Đó là gia đình giàu có hàng đầu ở thành phố A ..."
 
Bùi Ngôn Duyệt càng nghe mi tâm càng nhíu nhiều hơn, đôi mắt và đôi lông mày luôn chứa ý cười giờ đây đã trở nên lạnh lùng, bà đang định lên tiếng yêu cầu cô gái này câm miệng thì động tác của người bên cạnh nhanh hơn bà.
 
Bà sửng sốt nhìn người em trai vẫn luôn cung kính lễ độ của mình đạp lên chiếc ghế ở hàng ghế đầu, lông mày như đóng băng, tràn đầy thù địch.
 
Lực chân thậm chí rất nặng, xuyên qua lớp vải dày độn của lưng ghế, khiến cô gái suýt trượt khỏi ghế và cắn vào lưỡi.
 
Cát Giai sợ đến mức tê cả đầu lưỡi, tức giận quay đầu lại, sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông, cô lại quay sang hoảng sợ.
 
Lúc này, người con gái trên sân khấu đã hoàn thành động tác cuối cùng, cô nho nhã cúi người chào khán giả, chiếc cổ mảnh khảnh nối liền với tấm lưng trắng như tuyết, tư thế đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
 
Những tràng pháo tay dồn dập của khán giả đã át đi dòng chảy ngầm đầy sóng gió ở nơi này
 
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh trở nên u ám, như nhuộm đen, anh nhìn cô gái trước mặt với vẻ mặt lãng tránh, mím môi nói: “Có phải tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi không?”
 
Cát Giai càng hoảng hơn.
 
Mấy tin tức này cô nghe được từ miệng của Thư Cấn, chấp nối lại mới lờ mờ hiểu ra câu chuyện.
 
Nhưng bây giờ bị chính người trong cuộc nghe thấy, nếu truyền đến tai Nguyễn Bạch, Thư Cấn sẽ là người đầu tiên không tha cho cô.
 

Cát Giai run rẩy nói, “Bùi, Bùi thiếu gia, xin lỗi, tất cả đều là em nói năng bậy….”
 
Lâm Thư Thành cũng quay đầu qua, khi ánh mắt chạm phải Bùi Ngôn Khanh, anh ta trầm xuống: “Vậy mà lại là anh à.” Anh ta hỏi Cát Gia: “Anh ta là ai?’
 
Cát Giai nào còn tâm trạng trả lời anh ta.
 
Bùi Ngôn Khanh không thèm nhìn lấy Lâm Thư Thành dù chỉ là một ánh mắt, anh nhìn thấy vẻ mặt của Cát Giai đã tái xanh lại, anh nhớ lại, “Người đứng cạnh Nguyễn Bạch?”
 
Cát Giai trở nên run rẩy hơn, “Không, không liên quan đến chị ấy.”
 
Bùi Ngôn Khanh cười lạnh lùng một tiếng, ánh mắt nhìn từng người một: “Vậy sao?”
 
Cát Giai liên tục gật đầu.
 
Anh dùng tay phải gõ nhẹ vào tay vịn, một lúc sau, môi mỏng khẽ hé mở: "Thật đáng tiếc, tôi muốn truy cứu.”
 
Mặt Cát Giai xanh mét, tay bấu chặt vào nệm ghế.
 
Gia cảnh của cô ta không tệ, có chút quan hệ với Thư gia, nhưng trước một gia tộc lớn như Thư gia, nhà cô ta căn bản không là gì. Cho dù Thư Cấn có kiêu ngạo và cố chấp đến đâu, cô ta vẫn có thể tận hưởng những nguồn tài nguyên tuyệt vời và được làm quen với những người hàng đầu nếu chịu xu nịnh Thư Cấn.
 
Nhưng trong tình huống hiện tại, hậu quả đơn giản là không thể tưởng tượng được. Khí thế của người đàn ông trước mặt oai phong, rõ ràng so với Thư Cấn còn đáng sợ hơn.
 
Trong tình hình hiện tại, chỉ có thể cầu xin anh buông tha cho mình.
 
Cát Giai không ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi, Bùi thiếu, thật sự xin lỗi, em thề tuyệt đối sẽ không có lần sau…”
 
Bùi Ngôn Khanh còn chẳng thèm nhìn cô ta, nói với Bùi Ngôn Duyệt: “Em đi trước đây.”
 
“Đi đâu vậy?” Bùi Ngôn Duyệt còn chưa hiểu.
 
Hàng lông mày của Bùi Ngôn Khanh rất nghiêm nghị: “Đi gọi điện.”
 
Bùi Ngôn Duyệt gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
 
Bà luôn biết Bùi Ngôn Khanh tuyệt đối không phải người không có cảm xúc như người ngoài vẫn thường nói, chỉ là đứng quá cao hiếm khi có người nào hoặc việc gì có thể khiến anh nảy sinh cảm xúc, huống hồ gì lại vì mấy câu nói mà làm to chuyện.
 
Nhưng bây giờ người như anh, cũng có thể bởi vì một người mà chi phối vui buồn giận hờn.
 
Tô Niệm Niệm ngồi trong cánh gà, thay đồ diễn ra.
 
Cuộc thi diễn ra bình thường, lọt vào danh sách rút gọn cũng không có vấn đề gì, cô xem kỹ màn trình diễn của Sở Ninh trên màn hình lớn ở hậu trường, thấy màn trình diễn của cô ấy cũng tương tự, cô yên tâm kiểm tra điện thoại và mở khung chat với Bùi Ngôn Khanh ra.
 
Lòng bàn tay đổ mồ hôi vì hồi hộp, mỗi lần Tô Niệm Niệm gõ một chữ đều phải dừng lại một lúc, ngón tay có cảm giác khó chịu.
 
“Em ở hành lang hậu trường chờ anh.”
 
Bên kia một lúc chưa thấy trả lời.
 
Tô Niệm Niệm đi từng bước chậm đến địa điểm đã hẹn.
 

Vẫn là địa điểm lần trước Bùi Ngôn Khanh đến tìm cô.
 
Hôm đó, anh vẫn chưa nói rõ ràng với cô.
 
Tô Niệm Niệm không biết, nếu anh nói rồi, bản thân liệu có phải sẽ ích kỷ dựa dẫm vào anh, kéo anh xuống, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
 
Cô đứng dựa sát vào tường, nhắm đôi mắt cay xè lại, tay đặt bên hông đang siết chặt.
 
Mãi cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, người đến đã đứng trước mặt cô.
 
Tô Niệm Niệm tim đập lỡ một nhịp, cô đột nhiên mở mắt ra, nhưng khi nhìn thấy người tới, ánh mắt lại có chút lạnh lùng.
 
Cô cau mày chán ghét nói, “Sao lại là cậu.”
 
Người đến vậy mà lại là Lâm Thư Thành.
 
Anh đỏ mắt, nhìn khuôn mặt tinh xảo của người con gái trước mặt.
 
Cô của bây giờ trở nên vô cùng rực rỡ.
 
Hối hận và áy náy liên tục dày vò anh.
 
Không dưới một lần anh đã nghĩ, nếu như, nếu như cô không nghe thấy, liệu có phải bây giờ trong mắt cô chỉ có mỗi mình anh không.
 
Nhưng vẫn may, bây giờ cũng chưa muộn.
 
Lâm Thư Thành há miệng, muốn nói một câu xin lỗi với cô.
 
Anh cố gắng nắm lấy cổ tay của Tô Niệm Niệm, “Niệm Niệm, trước đây còn nhỏ, không hiểu chuyện, tớ có lỗi với cậu, cậu có thể nào tha thứ….”
 
“Đừng chạm vào tôi.” Giọng nói của Tô Niệm Niệm cực kì bài xích, vung tay ra.
 
Lâm Thư Thành hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc của mình, nhìn cô một cách say mê, không thể kiểm soát được hành động của mình, anh tiến gần hai bước, cho đến khi anh chặn cô ở trên tường, và anh muốn đưa tay chạm vào mặt cô.
 
Tô Niệm Niệm không ngờ anh có thể vô sỉ như vậy, nhưng lại không kịp tránh, ánh mắt nhìn thấy mình sắp bị anh ép vào tường, một giây sau người trước mặt cô đột nhiên bị lật nhào, nặng nề ngã xuống mặt đất.
 
Người ra đòn tức giận đến mức còn nghe thấy tiếng xương va vào mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
 
Người tới có mùi thuốc quen thuộc, trong trẻo dễ chịu, Tô Niệm Niệm ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt thâm thúy không nhìn ra một chút cảm xúc nào của Bùi Ngôn Khanh.
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Ngại quá, đến trễ rồi.
 
Nhưng tôi bảo đảm!
 
Chương sau!!!

 


Bình luận

Truyện đang đọc